CHƯƠNG : ĐỀU CẦN THIẾT
Lâm Thanh Diện nghe thấy lời này của Ông Đổng, trực tiếp cười đồng ý, nói: “Nếu ngài đã nói như vậy, tôi cũng sẽ không từ chối nữa, thật ra không dối gạt ngài, tôi cũng đã có suy nghĩ này, chỉ là trong tay tôi không có vàng, nếu có vàng thì tự tôi làm một mình cũng được!”
Lâm Thanh Diện cảm thấy chuyện này không có gì khó nói, tất cả mọi người đều là người thành thật, nói thẳng ra ý đồ của mình, sau này trong quá trình hợp tác cũng sẽ không có ngăn cách.
Mà Ông Đổng cũng là một người sảng khoái, nói: “Sản nghiệp đứng tên nhà họ Đổng thật sự quá nhiều, duy chỉ có không có y quán, Lâm công tử, nếu cậu muốn mở y quán, cậu chiếm sáu mươi phần trăm cổ phần, cậu muốn bao nhiêu tiền, trực tiếp đi đến tiền trang của tôi, tất cả tài chính mà cậu cần, tôi đều bỏ ra.”
Ông Đổng khiến Lâm Thanh Diện có chút cảm động, thật ra anh và Ông Đổng cũng không ở chung quá nhiều thời gian, nhưng có thể khiến một người tin tưởng như vậy, đây là may mắn của Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện hơi sửng sốt, một lát sau, anh nói: “Nếu ngày đã tin tưởng tôi, tôi cũng sẽ không để ngài thất vọng, tôi cam đoan, tôi chắc chắn có thể khiến cho y quán của Đổng gia nổi tiếng khắp Thượng Quận Thiên Đô!”
Thật ra thứ mà Ông Đổng nhìn trúng cũng không phải thanh danh của nhà họ Đổng, mà là coi trọng tu vi trên người Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện không phải người bình thường, nếu Đổng Hoa ở bên cạnh Lâm Thanh Diện lâu dài, đi theo Lâm Thanh Diện tu luyện, ở bên cạnh Lâm Thanh Diện học một chiêu nửa thức, vậy là đã đạt được mục tiêu của Ông Đổng.
Vốn là trạng thái hợp tác, mặc dù Ông Đổng suy nghĩ trong lòng, nhưng cũng không nhắc đến.
Ông ta nghĩ nếu nói thẳng ra, Lâm Thanh Diện nhất định sẽ từ chối, nhưng muốn Đổng Hoa ở bên cạnh Lâm Thanh Diện, Đổng Hoa tự mình đi tìm hiểu, sau đó khi tất cả mọi người đều quen thuộc, yêu cầu học đương nhiên sẽ không khó.
Trong lòng thầm nghĩ, cảm thấy tình toán này của mình thật hay, Lâm Thanh Diện muốn mượn sức ảnh hưởng của Đổng gia để đứng vững ở Thượng Quận Thiên Đô, như vậy thì phải hiểu rõ ràng phong tục tập quán ở Thượng Quận Thiên Đô.
Mấy đạo lý trong tà phái và chính phái cũng đã nói rất rõ ràng, những người ở nơi này nhất định biết đến.
Lâm Thanh Diện và Ông Đổng đã đạt được thỏa thuận, hôm nay bọn họ cũng không có ý định trở về, trực tiếp ở lại đây, đến ngày hôm sau, Lâm Thanh Diện đã dậy từ rất sớm.
Anh không có quá nhiều thời gian đi tìm địa điểm, mà là trực tiếp đem vấn đề này giao cho hạ nhân.
Phải nói rằng hạ nhân đắc lực bên người là do ông Đổng sắp xếp, bên người ông Đổng có rất nhiều trợ thủ đắc lực, có ông Đổng sắp xếp, bọn họ cũng có thể làm việc càng tốt hơn.
Hơn nữa bọn họ quen thuộc nơi này hơn rất nhiều so với Lâm Thanh Diện, vị trí nào là tốt nhất? Vị trí nào không tốt, bọn họ cũng đều biết.
Mà Đổng Hoa biết Lâm Thanh Diện và gia đình bọn họ hợp tác thì rất bất ngờ, sáng sớm hôm sau cùng Lục Hân dậy sớm đi kính trà, có sự tồn tại của Lâm Thanh Diện, ông Đổng đối người con dâu này cũng hết sức hài lòng.
Vừa sáng sớm ý cười rả rích, Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài muốn trở về khách sạn, dù sao ở lại trong nhà người ta cũng không phải kế lâu dài.
Hứa Bích Hoài biết hôm qua mình uống say thất thố, nghe thấy Mạc Niệm nói đến thì lúng túng không thôi, cô hỏi Lâm Thanh Diện: “Em có nói gì không nên nói khiến anh mất mặt không?”
“Say rượu người thanh tỉnh, không có chuyện gì, em luôn rất thông minh, dù là uống rất say, nhưng lời nói rất có lý, cũng không mất kiểm soát gì.”
Nghe thấy Lâm Thanh Diện nói mình như vậy, Hứa Bích Hoài mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần cô không nói gì không nên nói là được, dù sao thân phận của Lâm Thanh Diện cũng không giống người bình thường, nếu người làm vợ như mình khiến Lâm Thanh Diện mất mặt, vậy chính là tội ác tày trời!
“Không nói thì tốt, không nói thì tốt, em chỉ sợ em uống say bất tỉnh nhân sự ăn nói lung tung.” Hứa Bích Hoài ở bên cạnh cảm thấy may mắn, đồng thời nhắc nhở Lâm Thanh Diện, sau này nếu ở trong tình huống thế này nhất định không thể để cho cô uống quá nhiều rượu.
Lâm Thanh Diện coi như uất ức, đêm qua lúc uống rượu, anh cũng rất nhiều lần ngăn cản nhưng Hứa Bích Hoài không nghe, không ngừng uống, uống gì rượu giao bôi loạn xạ, anh đâu có ngăn được?
Trên mặt mang theo nụ cười gượng ép, anh nói: “Chúng ta mau trở về đi, trở về còn có rất nhiều chuyện phải sắp xếp!”
Lúc này Đổng Hoa đi đến từ phía sau, trực tiếp gọi Lâm Thanh Diện lại: “Lâm Thanh Diện huynh đệ, đi sớm như vậy làm gì? Tôi nghe gia phụ nói về chuyện anh và gia đình tôi muốn hợp tác mở y quán, nếu có chỗ nào tôi có thêt giúp một tay, anh cứ việc nói, tuyệt đối đừng khách khí với tôi!”
Lâm Thanh Diện nhìn lại, Lục Hân cũng đi theo phía sau Đổng Hoa, cuộc hôn nhân này của bọn họ phải cảm tạ Hứa Bích Hoài và Lâm Thanh Diện, dù sao Lục Hân cũng rất hài lòng.
Trong lòng Lục Hân biết, nếu không phải vì Hứa Bích Hoài và Lâm Thanh Diện, cô ta căn bản không có khả năng cùng Đổng Hoa đến được với nhau, cô ta đi thẳng lên kéo tay Hứa Bích Hoài lại: “Em vừa mới đến ở trong Đổng phủ này một thời gian, vẫn chưa quen thuộc với cuộc sống ở đây, đến cả người nói chuyện cũng không có một ai, chị Hoài, chị phải ở đây cùng em một thời gian, để em thích ứng rồi mới có thể rời đi, được không?”
Không đợi Hứa Bích Hoài nói chuyện, Lục Hân liền trực tiếp dẫn Hứa Bích Hoài tới một bên khác: “Bọn họ đàn ông nói chuyện đàn ông, chúng ta đừng quan tâm!”
Hứa Bích Hoài bất đắc dĩ cười một tiếng, nói: “Chị cũng muốn cùng em ở đây, em là mợ chủ của Đổng phủ này, chị cho dù là khách cũng không thể ở đây trong thời gian qua lâu.”
Cho dù là khách nán lại quá ba ngày cũng là chủ nhân, nhà họ Đổng đại nghiệp lớn cũng sẽ không nói gì, nhưng Hứa Bích Hoài vẫn cảm thấy không thích hợp.
Có thể sống lâu dài ở đây, muốn cứu con gái ra không phải chuyện có thể giải quyết trong chốc lát, đến lúc đó để Lâm Thanh Diện mua một tòa nhà ở đây cũng không phải chuyện gì lớn.
Hứa Bích Hoài biết rõ thực lực của Lâm Thanh Diện, chỉ cần Lâm Thanh Diện muốn thì không có chuyện gì là anh không làm được.
“Vậy chị nhất định phải trở về sao?” Lục Hân có chút tiếc nuối nhìn Hứa Bích Hoài.
Hứa Bích Hoài vỗ vỗ mu bàn tay Lục Hân, nói: “Nếu em đã gả đến đây thì chính là mợ chủ của cái nhà này, chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà này đều cần em lo liệu, em cũng không thể lười biếng, chị biết trong phủ này không có nữ chủ nhân, bây giờ em là mợ chủ nắm giữ mọi chuyện trong nhà, không thể để người khác xem thường, biết chưa?”
Những lời Hứa Bích Hoài nói đều là lời hữu ích, Lục Hân cũng biết vị trí mợ chủ nhà già có nào có thể tốt như vậy, vừa khéo cùng Đổng Hoa tình đầu ý hợp nên gả tới.
Những thứ trên phương diện chuyện làm ăn cô ta không xen vào, nhưng chuyện lớn nhỏ trong phủ, cô ta phải quản lý thật tốt, như vậy mới không cô phụ với tên tuổi mợ chủ này.
Hứa Bích Hoài muốn đi nên không giữ dược, chỉ có thể nói lúc rảnh rỗi thường xuyên đến, mà Lâm Thanh Diện và Đổng Hoa nói chuyện y quán ở bên cạnh, Đổng Hoa có thể tìm được rất nhiều lang trung, khi mới bắt đầu có thể làm trợ thủ cho Lâm Thanh Diện.
Đổng Hoa nói: “Những người mà tôi gặp được đó, y thuật đều không tinh thông bằng anh, nhưng tôi tin rằng có sự chỉ bảo của anh, sự tiến bộ của bọn họ chắc chắn cũng sẽ rất nhanh!”