Rể Quý Trời Cho

chương 171: đều là hàng vỉa hè

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vịnh Đằng Long, trong biệt thự của Lâm Thanh Diện.

Tống Huyền Khanh đang cùng mẹ của Hứa Bích Uyên – Lý Thục Phân ngồi với nhau.

Trên cổ Lý Thục Phân đeo một cái dây chuyền vàng, trên cổ tay và trên ngón tay đeo đầu những đồ trang sức bằng vàng lấp lánh, bộ dạng như là đang tỏ vẻ.

Tống Huyền Khanh ngồi ở trên ghế sofa, vẻ mặt ngại ngùng, trên người bà một món đồ trang sức cũng không có, nếu so sánh với Lý Thục Phân, thì cực kì đối lập.

"Huyền Khanh, tôi nói với chị nha, dạo gần đây Bích Uyên rất là hiếu thuận với tôi, không chỉ mua nhiều đồ trang sức cho tôi, còn định mua một căn biệt thự bên cạnh nhà chị, bọn tôi định chờ sau khi Lâm gia tới cầu hôn là mua biệt thự, dù sao thì Bích Uyên nhà tôi cũng sẽ kết hôn với người giàu có, chỗ ở không thể quá kém, chị nói đúng không." Lý Thục Phân đắc ý nói.

Tống Huyền Khanh vội vàng gật đầu nói: "Đúng đúng đúng, quả thật là nên mua một căn."

Lý Thục Phân nhìn dáng vẻ lúng túng của Tống Huyền Khanh, Lý Thục Phân suýt cười ra tiếng, trước kia lúc mà Tống Huyền Khanh mua biệt thự, bộ dạng phách lối kia của Tống Huyền Khanh, bây giờ bà ta vẫn còn nhớ.

Bây giờ thấy dáng vẻ này của Tống Huyền Khanh, Lý Thục Phân chỉ cảm thấy trong lòng cực kỳ hả giận.

"Đúng rồi, chị nhìn cái vòng tay này của tôi đi, đây chính là từ cửa hàng trang sức đắt nhất Hồng Thành chúng ta mua đó, tôi nhớ không nhầm thì cửa hàng đó tên là Trang sức Tinh Thần, đồ trang sức ở chỗ đó toàn là hàng cao cấp, cái vòng tay này của tôi là tốn đến mấy trăm triệu mới mua được đó.”

Lý Thục Phân thấy Tống Huyền Khanh không nói về chuyện của biệt thự với bà nữa mà chuyền qua dồ trang sức trên tay mình.

Bà ta nói Trang sức Tinh Thần, chính là cửa hàng hôm nay đám Lâm Thanh Diện đến mua trang sức.

Tống Huyền Khanh nghe thấy mấy lời sau của Lý Thục Phân lập tức trợn mắt, không nghĩ rằng cái vòng tay như vậy lại có giá mấy trăm triệu.

"Số em thật tốt nha, có con gái tốt như Bích Uyên, lại còn sắp được gả cho Lâm gia, thật là làm cho người ta hâm mộ nha. Chị thì không được rồi, cái thằng con rể vô dụng Lâm Thanh Diện này, ngay cả mỗi món đồ như trang sức cũng không có.” Tống Huyền Khanh bất đắc dĩ nói.

Thấy bộ dạng này của Tống Huyền Khanh, trong lòng Lý Thục Phân càng đắc ý, điều bà ta muốn nghe nhất, chính là những lời khen ngợi của Tống Huyền Khanh.

"Cũng coi là tạm được, cũng là vận khí của Bích Uyên tốt, nếu không phải đứa con gái của chị gả cho Lâm Thanh Diện, không chừng Lâm gia đã nhìn trúng nó rồi." Lý Thục Phân cố ý nói.

Tống Huyền Khanh bất đắc dĩ thở dài, mặc dù biết Lý Thục Phân đang cố ý sỉ nhục mình, nhưng mà trong lòng bà cảm thấy nếu như Hứa Bích Hoài không gả cho Lâm Thanh Diện, người Lâm gia để ý, nhất định sẽ là con gái bà.

"Đúng rồi, Bích Hoài nhà chị đâu, sao tôi không thấy nó đâu cả." Lý Thục Phân hỏi.

"Lúc đó không phải Lâm Thanh Diện đã nói là dẫn Bích Hoài đi mua đồ trang sức sao, bây giờ còn chưa có quay lại, em nói một tên vô dụng như nó thì có thể mua được thứ gì tốt được, chị cũng lười quản nó.” Tống Huyền Khanh mở miệng.

Lý Thục Phân lập tức lộ ra vẻ mặt khinh bỉ, nói: "Cũng thật là, Lâm Thanh Diện mua đồ, quả thật không có gì tốt cả, chắc nó lại đưa Bích Hoài ra mấy quán vỉa hè mua đồ đi, đây đúng là làm mất mặt Hứa gia chúng ta mà."

"Đúng vậy, chờ bọn nó quay về, chị nhất định phải trách mắng nó mới được." Tống Huyền Khanh phụ họa.

Bây giờ bà cảm giác mình không còn tự tin, chỉ có thể phụ họa lời của Lý Thục Phân.

"Đúng rồi, tôi chợt nhớ ra, Bích Uyên nhà chúng ta gần đây còn định mua một chiếc xe, nghe nói xe nhà chị là ba tỷ? Bích Uyên nhà tôi định mua một chiếc Bentley, rẻ nhất cũng đã là sáu tỷ rồi." Lý Thục Phân nói tiếp.

Tống Huyền Khanh hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, Lý Thục Phân này chính là cố ý đến để khoe khoang với bà, ngồi ở đây một lúc, bà cảm giác mình cái gì cũng thua kém hơn so với Lý Thục Phân.

"Mẹ, bọn con đã về rồi đây, mẹ ra giúp bọn con mang đồ vào với." Lúc này giọng của Hứa Bích Hoài từ bên ngoài biệt thự truyền vào.

Tống Huyền Khanh lập tức đứng lên, giống như gặp được vị cứu tinh vậy, vội vàng đi ra ngoài ngoài.

Lý Thục Phân vốn còn định khoe khoang chuyện mua xe với Tống Huyền Khanh, thấy Tống Huyền Khanh đi ra, cũng chỉ có thể im lặng.

Thật ra thì mua xe cũng chỉ là do ngày hôm đó Hứa Bích Uyên thuận miệng nói ra, hôm đó cả nhà bọn họ tình cờ đi ngang qua cửa hàng S, thuận tiện vào trong nhìn một chút, còn không có ý định mua gì cả.

Lý Thục Phân nói như vậy, cũng chỉ là vì muốn Tống Huyền Khanh ghen tị thôi.

"Đi xem tên vô dụng Lâm Thanh Diện mua cái gì, tiện thể cười nhạo mấy người nhà bọn họ một chút.”

Lý Thục Phân lẩm bẩm, sau đó cũng đứng dậy, đi ra ngoài biệt thự.

Sau khi Tống Huyền Khanh ra ngoài, bà sửng sốt khi thấy chiếc xe đậu ở bên ngoài không phải là xe của nhà bà.

Lúc này Lý Thục Phân cũng theo ra ngoài, khi bà ta nhìn thấy chiếc xe Porsche đậu ở cửa, lập tức trợn tròn hai mắt.

Chiếc xe này, giống y hệt chiếc xe mà bà ta thấy ở S ngày hôm đó, những người trong cửa hàng S nói với bà ta rằng chiếc xe nay tên là Porsche , hơn nữa còn là bản cao cấp, giá cũng hơn mười hai tỷ.

Không phải chiếc xe của nhà Tống Huyền Khanh chỉ có ba tỷ thôi sao? Sau lại biến thành Porsche hơn mười hai tỷ vậy?

Lý Thục Phân cảm giác đầu mình quay mòng mòng.

Tống Huyền Khanh cũng cực kì ngơ ngác, không biết đây là chuyện gì.

Hơn nữa bà không biết giá của chiếc xe này, vì vậy bà nghi ngờ rằng Lâm Thanh Diện làm hỏng chiếc xe kia rồi đổi một các khác rẻ hơn.

"Lâm Thanh Diện, sao cái xe này khác trước vậy, có phải cậu làm hỏng cái xe kia rồi đổi một cái khác rẻ hơn không??” Tống Huyền Khanh trợn mắt nói.

Lâm Thanh Diện nhìn Tống Huyền Khanh, nói: "Chiếc xe kia có chút vấn đề xảy ra, cho nên đã đổi thành cái này.”

"Cậu đây là bị lỗ mấy chục triệu rồi, chiếc xe kia giá là ba tỷ đó, chiếc xe nát này của cậu thì có giá bao nhiêu chứ, cậu đổi lại chiếc xe kia cho tôi!” Tống Huyền Khanh hùng hổ nói.

Lý Thục Phân nhìn Tống Huyền Khanh, nói: "Huyền Khanh, chị bị ngu à, chiếc xe này là Porsche đó, giá cũng là mười hai tỷ lận, chiếc xe của chị cũng mới chỉ đến ba tỷ thôi.”

Tống Huyền Khanh sửng sốt, sau đó hít vào một hơi, kêu lên: "Cái gì! Chiếc xe này lại hơn mười hai tỷ?!!"

Lý Thục Phân gật đầu, nhưng mà sắc mặt lại trở nên khó nhìn.

Nhà bà ta cũng chỉ nói là định mua một chiếc xe như vậy, nhưng mà bởi vì tiếc tiền nên không có mua, không ngờ rằng bây giờ Lâm Thanh Diện lại lái một cái như vậy về, bởi vì cái này trong lòng bà ta cực kỳ bấp bênh.

"Bích Hoài, đã có chuyện gì xảy ra với chiếc xe này? Xe này là của chúng ta?” Tống Huyền Khanh nhìn về phía Hứa Bích Hoài.

Hứa Bích Hoài nhìn Lâm Thanh Diện, nói: "Con bây giờ không thể giải thích rõ ràng với mẹ được, nhưng mà xe nhà mình bây giờ nó đã đổi thành chiếc xe này.”

Tống Huyền Khanh lập tức mặt mày hớn hở, nghiêng đầu nói với Lý Thục Phân: "Em xem đứa nhỏ này thật là, không biết tiết kiệm gì cả, đi ra ngoài một chuyến thôi mà đã đổi xe rồi, thật là lãng phí quá mà.”

Lý Thục Phân gương mặt lạnh lùng, rõ ràng là cực kỳ không vui.

"Con gái, vừa rồi con bảo mẹ ra mang đồ vào, là mang cái gì đó.” Tống Huyền Khanh cười đi về phía chiếc xe.

Lúc này Hứa Bích Hoài lấy những món đồ trang sức ở trong túi lấy ra, đưa cho Tống Huyền Khanh.

Tống Huyền Khanh nhìn mấy cái túi lớn túi nhỏ kia, lòng khẳng định mấy thứ này chắc chắn là hàng vỉa hè, nếu không thì sao có thể mua nhiều như vậy.

"Lâm Thanh Diện, lần sau cậu có thể đừng có mà mang mấy món đồ vỉa hè về nhà được không, cho dù không có đáng bao nhiêu tiền nhưng cũng không nên mang phế phẩm về nhà chứ.” Tống Huyền Khanh không vừa lòng nói.

"Mẹ, mẹ nói gì vậy, mấy thứ này rất quý giá đó, mẹ cầm cẩn thận kẻo rơi." Hứa Bích Hoài nhắc nhở.

Tống Huyền Khanh bĩu môi, nói: "Đồ nó mua, làm sao đắt được cơ chứ, mẹ nhìn thấy chỉ là mấy món hàng vỉa hè ba mươi bốn mươi nghìn thôi, hơn nữa còn mang về một đống chứ.”

Vừa nói, Tống Huyền Khanh vừa cầm đồ vào trong biệt thự.

Nghĩ đến Lý Thục Phân còn đứng ở đây nhìn mấy cái này, Tống Huyền Khanh cảm thấy vô cùng mất mặt.

Lý Thục Phân nghe Tống Huyền Khanh nói Lâm Thanh Diện mua về một đống đồ vỉa hè, trong lòng mới dễ chịu hơn một chút.

"Để tôi giúp chị một tay, sao có thể mua nhiều vậy chứ, lần này Lâm Thanh Diện thực sự bỏ hết vốn liếng nha.” Lý Thục Phân cười nói.

"Không cần không cần, đều là mấy thứ không đáng tiền, thật sự là phục cái đồ vô dụng này, loại đồ như này sao lại mang về nhiều cơ chứ, nó thật sự nghĩ là chị sẽ đeo nó sao.” Tống Huyền Khanh lẩm bẩm.

Lý Thục Phân nhìn chằm chằm vào mấy cái túi kia, thấy nhãn hiệu ở trên túi giống y như chỗ mà Hứa Bích Uyên mua vòng tay cho bà ta, sau đó trợn tròn hai mắt.

"Thật là phiền phúc, chị nhìn mấy món này là chỉ muốn tống vào thùng rác thôi, cầm về chỉ làm bẩn mắt chị.” Tống Huyền Khanh thấy hơi xấu hổ, lúc này bà định cầm mấy túi kia ném vào thùng giác.

Lý Thục Phân vội vàng mở miệng: "Đợi một chút!"

Tống Huyền Khanh nhìn Lý Thục Phân, nói: "Thục Phân, em đừng có chê cười tụi chị, đức hạnh gì của Lâm Thanh Diện em cũng biết rồi, những thứ này không thể để cho nó muốn mua là mua được.”

Lý Thục Phân nhìn kĩ nhãn hiệu trên túi một chút, thốt lên: "Đây đều là đồ trang sức của cửa hàng Trang sức Tinh Thần, nhìn không giống như là hàng giả, bên trên còn có nhãn hiệu đó, giá của một món đồ cũng phải hơn sáu trăm nghìn đó.”

Tống Huyền Khanh trong lòng sợ hãi, vội vàng cúi xuống nhìn nhãn hiệu của mấy cái túi kia, nhận ra mấy thứ này thật sự là viết giá sáu bảy trăm nghìn, không có cái nào rẻ hơn ba trăm nghìn.

"Mấy món này là hàng thật sao? Nếu là hàng thật, vậy chẳng phải là mất mấy tỷ sao?” Lý Thục Phân vẻ mặt đầy khiếp sợ nói.

Tống Huyền Khanh cũng là ngơ ngác, bà vội vàng nắm chặt mấy cái túi kia, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nếu như vừa nãy bà ném mấy cái túi này vào thùng rác, thì có nghĩa là đã ném mấy tỷ đó.

Tống Huyền Khanh nghiêng đầu nhìn Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài, hỏi: "Mấy món này, thật sự rất đắt sao?”

Hứa Bích Hoài cầm mấy cái túi còn lại đi đến, nói: "Không có đâu, nếu mẹ muốn vứtt thì cứ vứt đi, dù gì đồ bên trong cũng có mấy món cho mẹ.”

Tống Huyền Khanh hít một hơi thật sâu, bà sao có thể nghĩ đến, Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài sẽ mua mấy món quý giá như vậy về, bà cảm giác như mình đang nằm mơ vậy.

"Thục Phân, em nhìn giúp chị một chút, đây thật sự là ở tiệm Trang sức Tinh Thần mà em nói sao? Không phải là đồ giả chứ, chắc là Lâm Thanh Diện mua về chỉ để lừa chị thôi." Tống Huyền Khanh nói.

Trong lòng Lý Thục Phân cũng hơi nghi ngờ, tiến đến cầm cái túi, nhìn đồ bên trong, phát hiện cái mác chống hàng giả giống y như cái vòng tay của bà ta vậy, cả người cứng đờ.

"Thật... Thật, mấy món này đều là hàng thật, không sai được." Lý Thục Phân mở miệng.

Tống Huyền Khanh lập tức kích động, không nghĩ rằng mấy món này lại đắt như vậy, vì thế cô ôm chặt mấy túi kia đi vào trong biệt thự.

Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài cũng đi vào trong biệt thự, chỉ cón Lý Thục Phân vẫn còn đứng ngây người ở đó.

Tống Huyền Khanh mở tất cả những túi kia ra, toàn bộ đồ ở trên trong cũng lấy ra, sau khi nhìn thấy những món đồ trang sức tinh xảo, hai mắt của Tống Huyền Khanh sang rực lên.

"Mấy món này là do Lâm Thanh Diện mua?" Tống Huyền Khanh mở miệng hỏi.

Hứa Bích Hoài nhìn Lâm Thanh Diện, gật đầu.

Lúc quay về Lâm Thanh Diện nói với Hứa Bích Hoài là không nên nói chuyện của Lạc Tâm ra, vậy nên Hứa Bích Hoài nói mấy món này là do Lâm Thanh Diện mua, dù sao Lạc Tâm hay Lâm Thanh Diện mua, đối với Hứa Bích Hoài mà nói, cũng không có khác nhau lắm.

Tống Huyền Khanh tỏ vẻ không tin, nói: "Bích Hoài, con đang nói dối mẹ chứ gì, sao nó có thể mua được mấy món đắt như vậy?”

"Mẹ tin hay không thì tùy, dù gì thì mẹ cũng đâu có tin Lâm Thanh Diện mua được xe và biệt thự, nhưng rồi anh ấy vẫn mua thôi." Hứa Bích Hoài mở miệng.

Tống Huyền Khanh suy nghĩ thấy cũng phải, Lâm Thanh Diện chắc là vẫn còn tiền tiết kiệm, cho nên bà cũng không có nghi ngờ gì nữa.

Có mấy món này rồi, Tống Huyền Khanh vô cùng đắc ý, bà nghiêng đầu nhìn Lý Thục Phân, nói: "Thục Phân, nhìn cái vòng này của chị xem, hơn sáu trăm nghìn đó, cái này còn tốt hơn cái của cô đó.”

Lý Thục Phân mặt đầy khó xử, cái vòng đó của bà ta chỉ có nghìn, tất nhiên là kém hơn cái của Tống Huyền Khanh rất nhiều rồi.

Trong lúc nhất thời, vị trí của hai người đã hoán đổi lại với nhau, lần này lại thành Tống Huyền Khanh đắc ý.

Lý Thục Phân trong lòng tức đến nghiến răng nghiến lợi, không nghĩ đến Lâm Thanh Diện có thể mua được đồ đắt tiền như vậy, mấy món này chắc chắn là có cả tiền làm việc của Hứa Bích Hoài nữa.

Hơn nữa bà ta còn hơi nghi ngờ rằng Tống Huyền Khanh cố ý giả ngu, giả vờ không biết Lâm Thanh Diện mua mấy món này về, chính là vì muốn cười nhạo bà ta.

Không bao lâu, Lý Thục Phân không thể ở đó nữa, tìm một cái cớ rồi rời đi.

Tống Huyền Khanh cực kỳ đắc ý, ngay cả bà còn không nghĩ đến, ngày hôm nay lại có thể lật ngược tình thế, đánh một cái thật đau vào mặt của Lý Thục Phân.

"Con gái, cái bông tai này không có tệ nha, mẹ muốn có nó.” Tống Huyền Khanh cầm một đôi bông tai.

Lâm Thanh Diện thấy vậy, lấy lại, nói: "Đây là đôi bông tai mà Bích Hoài thích, mẹ có thể lấy cái khác nhưng cái này thì không được.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio