Rể Quý Trời Cho

chương 1710

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG : SỰ KIÊN CƯỜNG CỦA NẶC NẶC

Rời khỏi nơi này đối với Dao Trì mà nói không phải là chuyện khó gì, nhìn Nặc Nặc khẩn trương, Dao Trì cũng đau lòng, vội vàng đứng dậy rời đi.

Mấy người của tà phái đi vào, trên người mặc thiết giáp màu nâu sẫm, trong tay cầm kiếm, ánh mắt sắc bén nhìn chiếc lồng sắt, hằn học nhìn Nặc Nặc.

Hỏi Nặc Nặc: “Vừa rồi có người từng tới?”

“Có, đưa màn thầu cho tôi, vừa đi ra rồi.”

Lúc nói chuyện, ánh mắt của Nặc Nặc liếc nhìn bên ngoài, những binh sĩ của tà phái rõ ràng không tin lời của Nặc Nặc.

Đừng nhìn Nặc Nặc người nhỏ, nhưng người nhỏ quỷ kế nhiều, tâm tư nhỏ trong lòng có rất nhiều.

“Cái thứ này mày nếu dám lừa chúng tao thì cho mình biết tay.” Một tên binh sĩ trong đó nói, dọa dẫm Nặc Nặc.

Nặc Nặc bất lực cầm màn thầu lên ăn, nói: “Các người nếu có cách giết tôi, tôi còn có thể ở đây sao, không giết được thì nói không giết được đi.”

Nặc Nặc nói xong, tự mình ăn đồ ăn, dù sao bản lĩnh của bọn họ cũng chỉ có nhiêu đó, không lợi hại chỗ nào cả.

Chỉ cần Dao Trì có thể bình an ra ngoài, Nặc Nặc cũng không cần có áp lực, tuổi tuy nhỏ một chút, nhưng có rất nhiều chuyện, người lớn có thể nghĩ tới, cô bé cũng có thể nghĩ ra.

Công lực của Dao Trì chịu hao tổn rất lớn, trực tiếp ra khỏi cửa sơn động đó, chạy ra đằng sau một cây đại thụ, người trực tiếp nấp đi, lập tức thay quần áo, mặc quần áo ban đầu của mình rời đi.

Người của tà phái theo sát, trong mắt bọn họ cái có thể nhìn thấy chỉ có bộ quần áo của cai ngục quèn để lại, phẫn nộ nhìn đống quần áo đó, cực kỳ bất lực.

Bọn họ đã trông rất chặt, còn xảy ra chuyện như này, điều này khiến bọn họ đều không ngờ đến.

Dao Trì ra khỏi tà phái, trực tiếp đi đến khách điếm đó tìm Lâm Thanh Diện, nhưng không có nhìn thấy bóng dáng của Lâm Thanh Diện đâu, có chút mất mát đi ra khỏi khách điếm, Lâm Thanh Diện đã đi đâu cũng không nói với cô ta một tiếng.

Đến thì không thấy bóng dáng của Lâm Thanh Diện, đi ở trên đường lớn, thấy một y quán rất náo nhiệt, cô ta không có hứng thú đối với y quán, chỉ là nghe thấy bên đường có người bàn tán: “Nghe nói y quán này là do một người trẻ tuổi mở, họ Lâm.”

Mấy cô gái xúm lại bàn tán, Dao Trì đi qua, nghe thấy rõ ràng.

“Còn không phải là có nhà họ Đổng, nghe nó đã cứu ông cụ của nhà họ Đổng, nếu như không có sự nâng đỡ của nhà họ Đổng, anh ta đâu có bản lĩnh lớn như vậy.”

“Cũng đúng, một người nơi khác mà thôi, có điều nói đi cũng phải nói lại, có thể có được sự nâng đỡ của ông cụ nhà họ Đổng, cũng xem như anh ta có bản lĩnh.”

Hai cô gái, cô một câu tôi một câu mà bàn luận.

Dao Trì nghe thấy lời này, trên mặt lộ ra một nụ cười, Lâm Thanh Diện đi đâu cũng đều sẽ gây nên động tĩnh không nhỏ.

Có điều muốn biết tình hình của Nặc Nặc, trong lòng anh sẽ rất sốt ruột, sống chết của cô bé đó liên quan đến cả ván cờ giữa hai phái chính tà của cả Thiên Giới, nhưng Thiên Giới không có bao nhiêu người giỏi, người thật sự có thể tạo ra chút cống hiến gì đó, người nào người nấy đều không muốn đứng ra, loại chuyện này tự nhiên rơi vào một cục diện đơ.

Dao Trì nhìn y quán náo nhiệt, từng bước đi tới, trước cửa của y quán có rất nhiều người, đang chen lấn ở trước cửa.

Dao Trì vẫn chưa nhìn thấy tình trạng bên trong, trực tiếp ẩn thân, lặng lẽ đi vào.

Lâm Thanh Diện ngồi ở trước cửa y quán khám bệnh, hôm nay khai trương, tất cả bách tính đến, Lâm Thanh Diện với rất nhiều lang trung khám bệnh ở đó, đều là thu giá một đồng vàng.

Nguyên nhân chủ yếu quyết định như vậy thì sợ những người rãnh rỗi không có bệnh tật gì đến góp vui.

Lâm Thanh Diện chuyên tâm khám cho người bệnh, tình trạng hiện nay, Lâm Thanh Diện sớm đã có dự liệu, Đổng Hoa bọn họ cũng đi theo đằng sau Lâm Thanh Diện, hôm nay ngày đầu tiên khai trương, mọi người đều ở y quán này đòi điềm tốt.

Từ sáng đến tối, người trong y quán nườm nượp không dứt, nhưng thời gian đã không còn nhiều, khi vừa muốn thu dọn, Liễu Lâm đi tới, nói: “Huynh đài hôm nay khám bệnh, nghe đại danh đã lâu, tôi gần đây lòng dạ bồn chồn, cứ cảm thấy tắc khí, công tử có thể xem cho tôi không?”

Lâm Thanh Diện nhìn thấy Liễu Lâm, Liễu Lâm nếu đều đã biết, vậy thì nói ra là được.

Thấy tay của Liễu Lâm đã đặt trên bàn, Lâm Thanh Diện bắt đầu bắt mạch cho cậu ta, mỉm cười nhàn nhạt: “Tình hình lúc đó, tôi tự nhiên cũng không tiện nói tình hình thật của tôi, cậu đi tìm Lâm Thanh Diện thì tôi chính là Lâm Thanh Diện, cậu nghĩ lại một chút, nếu như lúc đó cậu là tôi, cậu sẽ làm như nào?”

Liễu Lâm bất mãn nhìn Lâm Thanh Diện, rút tay lại, giọng điệu u oán nói: “Tôi xem anh thành anh em của tôi, khoảng thời gian chúng ta chung đụng đó, anh đều luôn có cơ hội để nói ra, tôi thấy anh chính là không có xem tôi là anh em.”

Nghe thấy lời này, Lâm Thanh Diện mỉm cười: “Tôi sao lại không xem cậu là anh em chứ, tôi mời, ra ngoài uống vài ly, nếu như cậu vẫn cảm thấy không được, cậu nói muốn làm như nào, tôi mới xem cậu là anh em?”

Vừa dứt lời, lập tức Liễu Lâm một câu cũng không nói ra được, muốn tìm Lâm Thanh Diện, chính là muốn bí tịch trong tay Lâm Thanh Diện, nhưng bây giờ Mộc Quang chính là Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện chính là Mộc Quang, cậu ta thế nào cũng không nói ra được chuyện bí tịch.

Cậu ta nói: “Tôi muốn đến quán rượu tốt nhất, anh đến khi đó đừng nói tôi chơi xỏ anh.”

Lúc Liễu Lâm nói chuyện, người cũng theo đó mà đứng lên, trực tiếp từ trong y quán đằng sau Lâm Thanh Diện đi ra.

Lâm Thanh Diện cũng không có thời gian tiếp tục khám bệnh nữa, người xung quanh sau khi tản đi, Lâm Thanh Diện đi vào y quán, bây giờ trong lòng Liễu Lâm không thoải mái, thế nào cũng phải an ủi cậu rồi nói tiếp.

Đi được hai bước, một bóng lụa đỏ trực tiếp lóe lên trước mắt của Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện mừng rỡ ngẩng đầu.

Dao Trì ở trên xà nhà đáp xuống, hỏi: “Cậu từ khi nào có quan hệ với cậu chủ của nhà họ Liễu vậy, mối quan hệ của cậu ngược lại khá rộng.”

Lâm Thanh Diện mỉm cười nhàn nhạt, nói: “Nói ra thì dài, cô có gặp được Nặc Nặc không, có biết chút tin tức gì của đứa trẻ đó không?”

Dao Trì bật cười, biết không thể nói thật hoàn toàn với Lâm Thanh Diện, nói: “Tôi từng gặp cô bé đó rồi, con bé rất hiểu chuyện, bảo cậu và vợ cậu không cần lo lắng, tôi thấy tình hình cũng vẫn tốt, người của tà phái không thể làm gì được con bé, nói ra thì đứa trẻ đó thật sự rất giống cậu.”

Trong lời của Dao Trì đều là lời khen dành cho Nặc Nặc, Lâm Thanh Diện nghe thấy Dao Trì nói như vậy, trong lòng nửa tin nửa ngờ, anh không tận mắt nhìn thấy, chung quy không thể tin được.

Lời Dao Trì nói nếu như là thật, vậy Lâm Thanh Diện còn có thể yên tâm, chỉ sợ Dao Trò nói dối lừa người.

“Sao không cứu được con bé ra ngoài?” Lâm Thanh Diện mong chờ có thể biết một chút tin tức hữu dụng từ trong miệng của Dao Trì.

Dao Trì nhún nhún vai, bất lực nói: “Thực lực của tà phái bây giờ đã vượt xa chính phái, Nặc Nặc bị nhốt ở trong một sơn đông, cần chìa khóa mới có thể mở được, tôi không có chìa khóa, toàn thân phóng thích lực lượng, công lực hao tổn cũng không có tác dụng gì.”

Vừa dứt lời, Lâm Thanh Diện hít sâu một hơi, cảm kích nói: “Cảm ơn cô, con bé có sự giúp đỡ của mọi người, là phúc của nó, chỉ là vất vả cho cô rồi.”

Vừa rồi không chú ý, dưới sự chiếu sáng của lồng đèn, nhìn kỹ thì có thể thấy sắc mặt trắng bệch, có chút suy yếu của Dao Trì…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio