CHƯƠNG : XÔNG VÀO CẢNH GIỚI XA LẠ
Chưởng môn không ngờ còn xảy ra chuyện như vậy, nhưng ông áy cũng biết tầm quan trọng của tình huống bây giờ, ông ấy nhìn thoáng qua đại sư huynh, phát hiện hô hắp của anh ta vô cũng ổn định, xem ra đã sắp tỉnh lại rồi, ông ấy ngẫm nghĩ một lát, sau đó nói với Lâm Thanh Diện: “Nếu đã thề thì tôi đi cứu Dao Trì với cậu, cậu không cần quan tâm đến đại sư huynh, trạng thái hiện tại của đại sư huynh đã rất tốt rồi, đợi chúng ta cứu Dao Trì về, có lẽ cậu ấy cũng sẽ tỉnh lại”.
Lâm Thanh Diện suy xét lời của chưởng môn Hạo Nhiên, anh cảm thấy để chưởng môn đi cứu Dao Trì cùng mình cũng là một lựa chọn tốt, dù sao bây giờ anh thật sự có hơi mệt mỏi, trước đó anh đã sử dụng sức mạnh Tu La, việc này tạo thành thương tổn rất lớn với anh, nếu có chưởng môn đi cùng thì thật sự sẽ an toàn hơn một chút.
Cho nên anh cũng không khách sáo với chưởng môn, nếu anh đã đồng ý với cách chưởng môn nói thì anh cũng không phải bâng khuâng chuyện khác nữa, anh thẳng thừng trả lời chưởng môn.
“Vậy chuyền đi này vất vả cho chưởng môn rồi, trước đó tôi đã chiến đầu một trận với phân thân của Tà Vương, cho nên sức mạnh có tiêu hao một chút, cơ thể cũng bị nội thương, nếu có ngài đi theo sẽ càng thuận lợi hơn.”
Lâm Thanh Diện giải thích tình huống của mình với chưởng môn Hạo Nhiên, sau đó mới đi cùng với ông ấy, dù sao chỉ anh mới nhớ được vị trí của trận pháp kia, nếu nói với chưởng môn, chưa chắc ông áy có thể tìm thấy được.
Chưởng môn Hạo Nhiên gật đầu, ông ấy đã có cảm giác bây giờ Lâm Thanh Diện đang rất suy yếu, dường như vẫn luôn chống đỡ bằng ý chí.
Đương nhiên ông áy rất tin tưởng vào lý do Lâm Thanh Diện nói, hơn nữa trước giờ ông ấy cũng chưa từng nghĩ tới lý do khác, chỉ là thật sự lo lắng cho thân thể của anh mà thôi.
Hai người quyết định xong thì nhanh chóng đi tới chỗ của Dao Trì, kết quả lại không nhìn tháy bóng dáng của Dao Trì, chưởng môn Hạo Nhiên nhìn Lâm Thanh Diện bằng ánh mắt khó hiểu, phát hiện anh không đi về phía trước nữa, nhưng bên cạnh cũng đâu thấy Dao Trì, ông ấy cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
“Lâm Thanh Diện, sao cậu không đi tiếp nữa? Dao Trì cũng đâu có ở đây, sao cậu lại dừng lại ở đây?” Chưởng môn Hạo Nhiên cũng không biết vị trí của Dao Trì, đương nhiên cũng không biết hai người đã sớm đi tới vị trí của trận pháp.
Bây giờ Lâm Thanh Diện cũng thầy hơi mơ hồ, anh nhớ rõ ràng trước đó trận pháp ở ngay đây, nhưng xung quanh lại không có chút động tĩnh nào, còn không có một bóng người, anh cũng không hiểu là chuyện gì đang diễn ra.
“Tôi không biết, nhưng tôi nhớ rõ trận pháp kia ở đây, Dao Trì cũng bị vây trong trận pháp kia, nhưng bây giờ không hiểu vì sao lại không thầy Dao Trì đâu, tôi không nhìn thây bóng dáng của cô ấy, cho nên tôi cũng không biết chuyện này là thế nào nữa.”
Lâm Thanh Diện tỏ vẻ khó hiểu giải thích với chưởng môn Hạo Nhiên.
Trước giờ anh chưa từng gặp tình huống như vậy, rõ ràng là ở trong trận pháp, kết quả người lại biên mát rồi, mà anh vẫn nhớ rõ vị trí trận pháp kia, chẳng lẽ có người thay thế Dao Trì sao?
Nghĩ đến đây, Lâm Thanh Diện lắc đầu, dẫu sao nơi này cũng không có ai, ai có thể đồng ý thay thế Dao Trì chứ?
Anh tỉ mỉ cảm nhận trận pháp xung quanh, sau đó chậm rãi cho lực lượng thần Sáng Thé của mình tập kích về phái trận pháp, trận pháp đột nhiên xuất hiện một cánh cửa, anh nháy mắt với chưởng môn Hạo Nhiên, sau đó đi vào trong.
“Đúng như dự đoán, tôi cũng đoán có lẽ trong trận pháp này có một thế giới nhỏ, nếu không ai có thể biền mát ở đây được, bây giờ chúng ta mau đi tìm Dao Trì tôi, cô ấy đã bị tập kích quá lâu rồi.”
Lâm Thanh Diện sốt ruột đi về phía trước, chưởng môn Hạo Nhiên cũng hiểu được tâm trạng của anh.
Ông áy biết tình cảm của anh và Dao Trì luôn rất tốt, bèn đi theo sau anh, đồng thời cũng vô cùng ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt, ông ấy chưa từng nhìn thây cảnh tượng như thế bao giờ, nơi này khiến ông ấy có cảm giác rất kỳ diệu, cũng hơi kỳ lạ.
Trong nhận thức của ông áy, đáng lẽ chuyện như vậy sẽ không xảy ra, dẫu sao bọn họ cũng tu luyện theo chính đạo, không hiểu máy bàng môn tà đạo này lắm.
Lâm Thanh Diện nhìn ra sự khó hiểu của chưởng môn Hạo Nhiên, bèn giải thích với ông ấy: “Nếu tôi đoán không lầm thì trận pháp này là do Tà Vương thiết lập, ông ta không hồ danh là Tà Vương, chỉ biết sử dụng những âm mưu quỷ kế này, còn thiết lập một thế giới nhỏ bên trong. Mục đích chỉ là vì nhốt người trong trận pháp lại.”
Chưởng môn Hạo Nhiên gật đầu, đồng thời còn hơi khó hiểu, trước giờ ông ấy vẫn luôn xem thường những hành vi này, theo ông ấy, đây chính thứ thắp kém, hoàn toàn không ra làm sao, nhưng ông ấy vẫn biết trước mắt mau chóng tìm thấy Dao Trì mới quan trọng nhất.
Hai người cùng nhau tìm kiếm vẫn nhanh hon, vào lúc bọn họ đi tới một nơi cách đó không xa, lập tức nhìn thấy Dao Trì, sau đó Lâm Thanh Diện có đi tới, lại phát hiện mình bị một thứ gì đó không biết tên cản lại, nhưng lại không thẻ nhìn thầy.
Trong chốc lát Lâm Thanh Diện không biết nên làm sao cho phải, xung quanh Dao Trì vẫn không ngừng xoay vòng vòng, Dao Trì nhìn thấy Lâm Thanh Diện cũng rất kích động, đồng thời còn cúi người chào chưởng môn Hạo Nhiên, cứ thế ở bên trong tiếp tục đợi bọn họ đến cứu mình, nếu bọn họ đã tìm thầy mình thì sẽ nhanh chóng đưa mình ra ngoài, Dao Trì rất có lòng tin vào chuyện này.
Chưởng môn Hạo Nhiên cũng nhìn tháy cảnh trước mặt, nhìn một hồi, ông ấy mới nói với Lâm Thanh Diện: “Lâm Thanh Diện, bây giờ cậu cách xa nơi này một chút, tôi muốn lấy trường kiếm Hạo Nhiên bổ nơi này ra, tôi không tin không bổ nó ra được.”
Chưởng môn Hạo Nhiên nhìn thấy Lâm Thanh Diện đã lùi lại một khoảng vừa đủ thì bèn giơ trường kiếm Hạo Nhiên của mình lên, sau đó nhảy lên không trung, chém mạnh thanh trường kiếm xuống, đúng lúc này, dường như có một tiếng rắc vang lên, Dạo Trì cũng đi ra ngoài.
Chưởng môn Hạo Nhiên, Lâm Thanh Diện, lằn này thật sự rất cảm ơn hai người, nếu không nhờ hai người thì bây giờ chắc tôi vẫn còn ở lại trong trận pháp này, may có hai người không ngại đường xa vạn dặm đền cứu tôi.”
Dao Trì là một người rất chân thật, người khác cứu cô ta, chắc chắn cô ta sẽ nghiêm túc cảm ơn họ, hơn nữa đây vồn dĩ là người đồng môn với mình, cho nên cảm ơn cũng tự nhiên hơn.
Lâm Thanh Diện phát tay, thật ra anh có hơi áy náy, tình huống lúc đó thật sự bọn họ không còn lựa chọn nào khác, mình để Dao Trì lại cũng không đúng lắm, anh còn sợ Dao Trì so đo với mình nữa.
“Dao Trì, cô nói vậy thì hơi khách sáo rồi, tình huống khi đó nếu không nhờ cô ở lại thì bây giờ đã không thuận lợi như thế rồi.”