CHƯƠNG : TRANH CHẤP KHÔNG NGỪNG
Nhìn thấy Giang Vô Địch rời đi, Lâm Thanh Diện mới thở phào nhẹ nhõm.
Dù không sợ chết nhưng anh cũng không muốn bỏ mạng vô nghĩa ở đây, ông ta có việc phải rút lui là một kết cục không thể tốt hơn.
Xoay người lại chắp tay nói với người đàn ông đã ra mặt nói giúp mình: “Cảm ơn nghĩa sĩ.”
Người đàn ông kia xua tay: “Ôi, đây có là gì? Tôi chỉ là nhìn không vừa mắt đám người hoành hành ngang ngược, những người nghèo đều phải sự ức hiếp của bọn họ. Tiểu Nhị, mang rượu tới đây!”
Tiểu Nhị lặng lẽ mang rượu đến rồi nhanh chóng rời đi, dường như không muốn nói chuyện thêm với bọn họ đề tránh gặp rắc rồi.
Lâm Thanh Diện bình tĩnh quan sát, nhưng người đàn ông lại cau mày, cầm chén uống rượu làm bằng gồm lên, chuẩn bị uống một hơi cạn sạch.
Anh vội vàng ngăn lại: “Người anh em này, trên người anh vẫn còn có thương tích. Rượu là chất kích thích, không thể uống như vậy được.”
Người đàn ông lực lưỡng xua tay: “Xời, được ngày nào hay ngày nấy, việc gì phải lo chuyện ngày mai, không sao không sao.”
Lâm Thanh Diện cảm thấy dở khóc dở cười.
Người đàn ông này là một người vô cùng nhiệt tình, không ngờ rằng anh ta lại không quan tâm tới tính mạng của mình như vậy, anh vội vàng ấn vào cổ tay anh ta và hỏi: “Làm phiền nhân huynh nói một câu công bằng, toip còn chưa thỉnh giáo quý tính đại danh nữa?”
Người đàn ông cười nói: “Có gì mà vui hay không cơ chứ, ngày nào tôi cũng cảm thấy vui vẻ. Người anh em này, thấy hai chúng ta rất có duyên, nên sẽ nói tên cho cậu biết!”
Dứt lời lấy ngón tay chấm chút rượu rồi viết lên bàn hai chữ “Ô Mộc”.
Lâm Thanh Diện lập tức đáp lại: “Nhân huynh trên Ô dưới Mộc, đúng là thất kính thất kính rồi.”
Rồi cũng chấm rượu viết tên của mình ra, vậy là coi như hai người đã quen biết nhau.
Sau cuộc chiến khốc liệt vừa rồi, trên người bọn họ đều có thương tích, Ô Mộc kiên quyết muốn uống rượu, Lâm Thanh Diện vội nói: “Ô huynh, tôi thấy trên trán của huynh nỗi gân lên, sắc mặt ửng đỏ, ngoại trừ trung trực nghĩa hiệp thì thường ngày chắc cũng là người thẳng thắn, người nóng tính không nên uống nhiều rượu, đã bị thương rồi thì càng không được uống.”
Ô Mộc thấy anh nói trúng hầu hết tính tình của mình, mở to mắt ra: “Đệ này, cậu còn biết xem tướng nữa à.
Lâm Thanh Diện cười nói: “Nhìn nghe hỏi sờ, nhìn mặt suy đoán mà thôi.”
Lúc này anh ta mới không dám uống nữa. Lâm Thanh Diện lấy trong hộp thuốc mang theo bên người ra thuốc mỡ bạc hà và kim ngân, còn có Tục Ngọc Đan có thể chữa lành vết thương và nói: “Tiểu đệ biết một chút y thuật, mong Ô huynh đừng chê.”
Vốn dĩ anh ta ghét nhát là trị thương, nhưng thầy Lâm Thanh Diện nói chuyện chân thành nên không thể từ chối được, đành vò đầu bứt tai bôi thuốc lên cả trong lẫn ngoài.
Lâm Thanh Diện vừa hướng dẫn vừa tự bôi thuốc lên vết thương của mình.
Bạc hà và kim ngân hoa vốn có tác dụng thanh nhiệt, giải độc, trong Tục Ngọc Đan lại thêm vào một ít thảo dược để giảm đau rát sau khi bị thương. Sau khi chờ tầm mười lăm phút thì da thịt bên ngoài cơ thể Ô Mộc đã bớt sưng tây và không ngớt lời khen ngợi.
Lâm Thanh Diện vừa cười vừa lắc đầu nói: “Chỉ là kẻ biết chút mẹo vặt mà thôi.”
“Nếu cậu chỉ biết chút mẹo vặt nhỏ, thì chẳng phải ta là người chẳng biết gì hay sao!”
Ô Mộc vô tư vỗ vai Lâm Thanh Diện, nhưng bắt cần đụng trúng vét thương của anh, khuôn khuôn mặt của Lâm Thanh Diện méo mó.
Bỗng nhiên anh nhớ ra một chuyện: “À đúng rồi Ô huynh, vừa rồi người tên Giang Vô Địch kia đi đâu vậy?”
Ô Mộc bĩu môi, vẻ mặt hơi nghiêm trọng, “Ông ta ư? Thú triều đến rồi nên ông ta phải đi đối phó với nó.”
Thú triều: chỉ thảm họa do những con thú sinh sản quá nhiều quá nhanh gây ra, nhiều con thú xâm nhập.
sẽ hủy đi thành phó, ruộng đất của loại người.
Lâm Thanh Diện cũng nhíu mày.
Tuy hắn ta là kẻ không có đầu óc nhưng cũng chẳng phải dạng tham sống sợ chết, muốn trách thì phải trách Giang Hỗ quá hèn nhát, vô duyên vô cớ đi khiêu khích người khác khiến bản thân phải bỏ mạng.
Sự nguy hiểm của con thú là điều không cần nói cũng biết, nhưng bây giờ Lâm Thanh Diện chẳng có ý định quan tâm đến.
Mong muốn lớn nhất của anh lúc này là nhanh chóng tìm được Nặc Nặc.
Nghĩ đến đây, Lâm Thanh Diện chắp tay lại cười với Ô Mộc: “Ô huynh, ta phải đi trước đây, lọ Tục Ngọc Đan và mấy miếng dán hạ nhiệt này tặng lại cho huynh đài, một chút tắm lòng mong hãy nhận lấy.”
Anh nói là một chút tấm lòng nhưng Ô Mộc làm sao lại không biết giá trị của hai loại đan dược này, chắp tay loạn xạ: “Lâm đệ khách sáo quá rồi, đang ở bên ngoài cậu hãy giữ lại mà dùng.”
Lâm Thanh Diện cố ý nhướng mày: “Ò? Có phải đại ca chê món quà cảm tạ này của tiểu đệ quá nhỏ không đủ đề báo đáp ơn cứu mạng của huynh hay sao?”
Ô Mộc sốt sắng đỏ bừng trán: “Người huynh đệ này! Cậu nói đi đâu vậy hải! Tôi, tôi dù là không biết tốt xấu thế nào cũng…”
Lâm Thanh Diện dúi lọ thuốc lại vào trong tay của anh ta, cắt đứt lời còn chưa kịp nói hết, nghiêm nghị nói: “Ô huynh, tiểu đệ hành nghề y từ lâu, thứ có nhiều nhát là đan dược, chỉ mong đại ca có thể nhận lấy, như vậy thì nếu có bị xây xát thương tích mà có số thuốc này bên mình, coi như tiểu đệ đã báo đáp được ơn ra tay nghĩa hiệp của huynh rồi. “
Anh nói vô cùng chân thành và hành động cũng rất dứt khoát, Ô Mộc chẳng biết làm sao đành nhận lầy số thuốc này.
Sau khi trả tiền xong, hai người đứng trước cửa quán rượu.
Cùng nhau trải qua chuyện vừa rồi, giữa hai người cũng nảy sinh cảm tình tốt đẹp, bây giờ đang đứng trước quầy thu tiền mà không nỡ từ biệt.
Ô Mộc nói: “Tạm biệt tại đây, đệ tính đi về đâu?”
Lâm Thanh Diện trả lời: “Có một người rất quan trọng đói với tôi đã bị bắt đi rồi, nhất định phải tìm cho ra.
Anh ta cũng vô cùng nghiêm túc quan tâm nói: “Lâm đệ, nếu người làm huynh như tôi có thể giúp được gì đó thì cậu cứ nói thẳng ra.”
Thực ra Lâm Thanh Diện cũng đã từng nghĩ tới điều này, vị Ô huynh này thân thủ bắt phàm, tính tình lại hợp với anh, nêu có thể mời anh ta về trên đường đi tìm Nặc Nặc thì khả năng tìm thấy sẽ cao hơn.
Nhưng con đường phía trước rất nguy hiểm, cách làm này liệu có phù hợp hay không?
Suy nghĩ một hồi lâu, Lâm Thanh Diện lắc đầu nói: “Đa tạ ý tốt của huynh, nhưng không cần đâu.”
Lần này đến lượt Ô Mộc diễn sâu.
Anh ta mở to hai mắt lên nói: “Lâm đệ, có phải cậu chê bai võ nghệ của tôi thấp kém không?”
Lâm Thanh Diện bật cười nói đùa theo: “Không, tôi chỉ sợ đại ca nghiện rượu mắt rồi, ngộ nhỡ còn chưa đánh bị thương kẻ địch mà mình đã say bí tỉ thì làm sao được chứ?”
Ô Mộc nói “cậu, cậu” hai tiếng rồi đưa tay lên gãi đầu.
Sau khi nói chuyện xong, cả hai tạm biệt nhau và tự bảo trọng.
Lâm Thanh Diện đang chuẩn bị rời đi thì sau quầy tính tiền vang lên một giọng nói than thở: “Người luyện võ gì chứ, gặp phải chuyện chẳng phải cũng bỏ đi hay sao, còn không bằng Giang Vô Địch.”
Bước chân của Ô Mộc và Lâm Thanh Diện lập tức dừng lại.
Ô Mộc là vì trong lòng không được vui còn Lâm Thanh Diện là muốn nghe xem người đó sẽ nói gì tiếp theo.
Quả nhiên tiểu nhị của quán tiếp tục lắm bầm: “Vương lão gia này còn thú vị hơn nữa … cửa hàng nhiều như vậy, bình thường kiếm tiền cũng không thấy ông ta lấy ít đi một hai xu, đưa cả gia đình đi mắt hút rồi, chó cũng không để lại, đúng là điên rồ kinh khủng… “
Lâm Thanh Diện càng nghe vẻ mặt càng trở nên nghiêm nghị.
Người nhà của Vương lão gia?
Đó có phải là ông Vương có liên quan đến chuyện Nặc Nặc bị bắt đi không?
Tiểu Nhị vừa lau dọn quầy vừa lẫm bẩm, đột nhiên nhìn thấy phía trước có một bóng người cao lớn.
Anh ta giật mình, khi nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Thanh Diện lại càng khiếp đảm hơn.
Tên này chẳng phải hồi nãy đã đường ai nấy đi với người đàn ông lực lưỡng kia rồi ư? Sao bây giờ lại quay lại nữa?
Người trong quán này đều không phải dạng vừa, lúc nãy mình vừa nói xấu người ta nhiều như vậy, tiểu nhị rùng mình một cái.
Lâm Thanh Diện dường như không nhìn ra vẻ hoảng sợ trong mắt anh ta, gật đầu nói: “Xin lỗi, chào anh, lúc nãy vừa nhắc tới nhà họ Vương là gia đình nào vậy?”