CHƯƠNG : KẺ MẠNH TỬ VONG.
Sau khi ba người giải quyết xong hết tất cả thì rốt cuộc cũng đã tụ họp lại với nhau.
Sau khi gặp nhau, đương nhiên sẽ khó tránh khỏi nói tới những chuyện mà mình gặp phải.
Người nào nghe xong cũng đều cảm thán cảnh ngộ lẫn nhau nó lại ly kỳ như thề.
“Không ngờ tới là mọi người lại gặp phải những chuyện này, tôi còn tưởng rằng vấn đề mà tôi gặp phải là đủ gian khổ lắm rồi, không ngờ tới là mọi người còn hơn chứ không kém hơn tôi.”
Lâm Thanh Diện nghe xong thì lại nói: “Nhưng mà dù sao đi nữa thì chúng ta đều đã giải quyết hết tất cả vấn đề khó khăn, bây giờ lại có thể tập hợp với nhau một lần nữa, đây chính là một chuyện tốt.”
Hai người khác nghe thấy lời này thì cũng vô cùng đồng ý mà nhẹ gật đầu, sau đó mọi người cũng không tiếp tục nói thêm cái gì nữa, lúc này nên suy nghĩ làm cách nào để cứu Vương Tiểu Lâm.
Lúc mọi người đang bàn bạc làm như thế nào để cứu Vương Tiểu Lâm thì anh ta đang bị nhốt trong nhà giam.
Mặc dù trên người đã bị thương nặng, nhưng mà vẫn đang suy nghĩ phải làm như thế nào để có thể liên lạc cho mọi người.
Thế là lúc này lại kéo thân thể đầy vét thương nặng của mình để nói chuyện với kẻ mạnh của ông Lý đang bị treo.
“Ông đang ở đâu vậy, tôi biết là ông có thể nghe được.”
Kể từ lúc đầu vẫn không có người nào đề ý tới anh ta, nhưng mà một lát sau anh ta lại gọi thêm một tiếng nữa, người kia lập tức hiện thân.
“Cậu tìm tôi làm gì?”
Sau khi Vương Tiểu Lâm nghe thầy âm thanh này nhịn không được mà kinh ngạc ngẩng đầu lên, rõ ràng là mấy ngày trước vẫn còn là một người khỏe mạnh, vậy mà lúc này lại trở thành một ông cụ gầy gò.
Ngay cả giọng nói cũng trở nên khàn khàn, cho nên anh ta nghe thấy cực kỳ chói tai, cũng chính là bởi vì như vậy cho nên lúc đầu Vương Tiểu Lâm không kịp phản ứng.
Nhưng mà sau khi nhìn thầy sự thay đổi trên người của đối phương, anh ta lại có thể hiểu ngay là có chuyện gì xảy ra, thế là lại trực tiếp rướn cổ mở miệng nói.
“Quả nhiên là như vậy, xem ra trận nhãn kỳ thạch nằm trong trái tim của ông đã bắt đầu làm tiêu hao khí quan của ông.”
Người kia nghe nói như vậy thì có chút không hiểu anh ta đang nói cái gì, lúc này lại nghi hoặc hỏi.
“Trận nhãn kỳ thạch? Đó là gì vậy?”
Sau khi Vương Tiểu Lâm nghe thầy ông ta căn bản không biết chuyện này, cũng chỉ có thể thở dài một hơi, sau đó lại trực tiếp mở miệng giải thích lai lịch và tình hình hiện tại liên quan đến món đồ này.
Giải thích một cái mắt thời gian khá là lâu dài, đến khi đối phương nghe hết toàn bộ thì lại trực tiếp lộ ra một nụ cười thoải mái.
“Chẳng trách khoảng thời gian gần đây tôi cứ luôn cảm thấy thân thể của mình lại trở nên yếu đuối nhanh như thế, hóa ra là do tảng đá kia đã giở trò quỷ.”
Sau khi nói xong thì trên mặt cũng không có quá nhiều biểu cảm, dường như là ông ta cũng chẳng quan tâm đối với chuyện này cho lắm.
Thật ra thì mấy ngày nay trong lòng của ông ta đã có dự cảm mãnh liệt chính là sinh mạng của mình đã đến bước cuối cùng.
Cho nên ông ta đã chuẩn bị từ sớm, chỉ là không biết rốt cuộc mình sẽ vì cái gi, tại sao chuyện lại biến thành như vậy.
Bởi vì lúc trước thân thể của ông ta tương đối cường tráng, đột nhiên lại già yếu sẽ làm cho người ta có chỗ thắc mắc, bây giờ đối phương cũng coi như gián tiếp giải đáp nỗi nghi hoặc giúp cho mình.
Nhưng mà mặc dù ông ta rất bình tĩnh, nhưng hiển nhiên Vương Tiểu Lâm lại trở nên mê man.
Dù sao thì bắt cứ người nào nghe thấy chuyện này thì cũng sẽ hoảng sợ, biểu hiện hết sức kích động, thậm chí còn khó mà chấp nhận được, còn kẻ mạnh này thì lại hoàn toàn ngược lại.
Không chỉ có bình tĩnh, thậm chí ít nhiều gì cũng có trạng thái thản nhiên, cho nên có chút thắc mắc mở miệng hỏi: “Chẳng lẽ là ông không lo lắng tình trạng cơ thể hiện tại của ông hả?”
Phải biết là tảng đá đó cứ luôn nằm ở trong trái tim của ông ta, vậy thì nó cũng sẽ làm tiêu hao khí quan trong người của ông ta giống y như bây giờ, thân thể của ông ta sẽ chậm rãi già yếu mà chết đi.
Chuyện này đối với bắt cứ một người bình thường nào mà nói đều là một chuyện khó mà chấp nhận được, cho nên phản ứng hiện tại của ông ta dường như là có hơi kỳ quái.
Vương Tiểu Lâm không có cách nào có thể hiểu nỗi loại tâm trạng này, cho nên anh ta trực tiếp mở miệng hỏi.
Đồng thời cũng dùng một đôi mắt mê man nhìn đối phương, dường như là đang đợi một đáp án.
Sau khi kẻ mạnh nghe thấy lời này thì lại lộ ra một nụ cười thản nhiên, lên tiếng nói: “Người sống cả một đời chết là chuyện đương nhiên, cũng chỉ là sớm muộn mà thôi, tôi còn phải để ý chuyện này làm gì.”
Nói đến đây thì dừng lại một chút, sau đó lại chua chát mở miệng nói lời tiếp theo.
“Hơn nữa, cậu cảm thấy tôi đều đã ở đây rồi, cho dù tảng đá ấy không có công hiệu đó đi nữa thì tôi có thể sống được bao lâu?”
Sau khi đến đây một lần nữa, ông ta đã biết khả năng muốn đi ra ngoài gần như là bằng không, cho nên ông ta cũng chẳng ôm hy vọng xa vời.
Sau khi nói xong thì lại ngẩng đầu lên nhìn Vương Tiểu Lâm đang thắc mắc, đồng thời còn sốt ruột mở miệng nói suy nghĩ thật lòng trong nội tâm của mình.
“Thật ra thì mấy ngày nay tôi đã dự cảm được rồi, chắc là tôi sống không bao lâu nữa, cho nên tôi cũng không có gánh nặng trong lòng đối với chuyện này.”
Nói đến đây thì dừng lại một chút, sau đó lộ ra vẻ mặt tươi cười: “Nói tới thì cũng phải cảm ơn cậu, ít nhất còn để cho tôi biết tại sao tôi lại chết trước khi chết, cũng không trở thành một con quỷ hỗ đồ.”
Sau khi Vương Tiểu Lâm nghe thấy lời nói này, trong lúc nhất thời cũng không biết phải trả lời như thế nào.
Mặc dù là bạn muốn nói rõ với ông ta tình huống của tảng đá trong cơ thể của ông ta, nhưng mà lại không ngờ tới đối phương lại có phản ứng như thế.
Nhưng mà dù sao đi nữa thì ít nhất hiện tại trạng thái của đối phương đã thoải mái lắm rồi, cho nên anh ta cũng cảm thầy kính nễ người trước mắt.
Kẻ mạnh trực tiếp mở miệng nói: “Thật ra thì trước đó tôi đã có dự cảm mấy ngày nữa thì tôi sẽ chết, bây giờ thì tốt rồi, như vậy tôi cũng không cần phải có bất cứ gánh nặng gì trong lòng.”
Sau khi nói xong thì liền biến mắt, không tiếp tục để ý tới Vương Tiểu Lâm nữa.
Mà Vương Tiểu Lâm thì lại không biết làm sao, thậm chí còn không biết mình có thể làm cái gì.
Thời gian cứ trôi qua hai ba ngày như thế, buổi sáng ngày thứ ba, quả nhiên nhìn thấy người kia đã chết rồi.
Chỉ là tạm thời còn không biết phải xử lý thi thể của ông ta như thế nào, cho nên người canh ngục cũng chỉ có thể báo cáo chuyện này lên, sau đó chờ đợi phía trên xử lý.
Nhưng mà khi phát hiện thi thể này, những người canh ngục cũng không nhịn được mà thầm thì với nhau: “Thật là xui xẻo, không ngờ tới mới sáng sớm đã gặp phải chuyện như vậy.”
“Ai nói không phải chứ? Sáng sớm đã thấy người chết, vận khí ngày hôm nay thật là xui, đúng là đi ra ngoài không chịu xem hoàng lích.”
“Hai ngày trước cái tên này vẫn còn đang êm đẹp, tại sao gần đây lại già yếu nhanh như vậy chứ, hơn nữa còn vô duyên vô cớ chết ở chỗ này?”
Hiển nhiên là người canh ngục cũng không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, nhưng mà lúc này cũng không dám chậm trễ, thế là vội vàng báo cáo chuyện này cho cấp trên, chờ đợi phía trên xử lý.
Thi thể bị giữ lại ở trong tù, không có bất cứ người nào chạm vào.”