Rể Quý Trời Cho

chương 183: đó là vợ của tôi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Các người đi ra ngoài hết cho tôi, hôm nay chúng tôi muốn ăn cơm ở đây, lát nữa các người đến sau đi.” Người đàn ông đi đầu nói.

Ba người ngồi trên bàn đều sửng sốt, không ngờ còn chưa kịp gọi đồ ăn lại có người đến kêu bọn họ ra ngoài rồi.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Đường Vân Xuyên, anh ta cũng mang vẻ mặt nghi ngờ, không biết đây là chuyện gì.

“Các người điếc hết rồi hả, không nghe thấy ông đây nói gì sao? Mau đi ra ngoài, hôm nay chúng tôi giành cái phòng này rồi.” Người đàn ông kia mất kiên nhẫn nói.

Đường Vân Xuyên đứng lên nhìn về phía nhân viên phục vụ bên cạnh, cất tiếng hỏi: “Có chuyện gì thế? Phòng này là tôi đặt mà, bọn họ có ý gì?”

Nhân viên phục vụ xấu hổ đáp: “Là thế này, mấy anh đây là khách quen chỗ chúng tôi, phòng bao hôm nay đã đặt hết rồi, nhưng bọn họ không muốn đi nơi khác, cho nên…”

“Cho nên muốn giành phòng bao của chúng tôi?” Đường Vân Xuyên nhíu mày.

“Thưa ngài, mấy anh này…” Nhân viên bán hàng cũng tỏ vẻ khó xử, nhưng anh ta không dám chọc mấy người này.

Người đàn ông kia kéo nhân viên phục vụ ra sau lưng, sau đó trừng Đường Vân Xuyên một cái: “Mẹ nó, cho cậu hay, ông đây là người buôn bán ngọc lớn thứ hai ở huyện Ngọc Điền đấy, trong huyện Ngọc Điền, ông đây muốn ăn cơm ở đâu còn ai dám ngăn cản sao, cậu mau dẫn những người này đi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo.”

Đường Vân Xuyên lập tức trợn mắt nói: “Tôi còn là người của Phùng gia đây, anh bán ngọc lớn thứ hai thì sao, chẳng lẽ anh còn dám chống lại Phùng gia à?”

Người nọ nghe thấy lời của Đường Vân Xuyên thì khí thế lập tức giảm đi không ít, ở huyện Ngọc Điền, thật sự không có ai dám chống lại Phùng gia cả.

Anh ta nghi ngờ nhìn chằm chằm Đường Vân Xuyên, sau đó hỏi: “Cậu thật sự là người của Phùng gia sao?”

Đường Vân Xuyên ngẩng đầu ưỡn ngực: “Không sai, tốt nhất anh mau nói xin lỗi tôi, nếu không để Phùng gia biết, có lẽ anh không chịu nổi đâu.”

“Đúng vậy, Vân Xuyên chính là người của Phùng gia đấy, các người nghĩ mình là ai mà dám đến giành phòng bao với chúng tôi.” Triệu Liên thấy bọn họ bị tên tuổi của Phùng gia doạ sợ thì cũng kiêu căng hơn.

Người đàn ông kia nhìn thoáng qua Triệu Liên, sau đó lại nhìn về phía Đường Vân Xuyên: “Mấy thuộc hạ của Phùng gia tôi đều quen hết, sao tôi chưa từng gặp cậu vậy?”

Đường Vân Xuyên lập tức trở nên hơi xấu hổ, tuy anh ta là trợ lý của Phùng Diệc Thần, nhưng trên cơ bản là không gặp được anh ta.

Phùng Diệc Thần cũng chỉ để anh ta xử lý một vài việc của công ty, bình thường những chuyện ra ngoài xã giao, tiếp đãi khách hàng đều không đến lượt anh ta, cho nên mấy người này không quen Đường Vân Xuyên cũng rất bình thường.

“Chẳng lẽ tất cả cấp dưới của Phùng gia đều phải để anh làm quen một chút à? Tôi khuyên anh tốt nhất nên xin lỗi tôi ngay, nếu không tôi gọi điện thoại cho Phùng gia thì mấy người các anh sẽ không chạy được đâu.” Đường Vân Xuyên hùng hổ nói.

Người đàn ông kia cười lạnh một tiếng: “Vậy tôi sẽ ở đây nhìn cậu gọi điện thoại cho Phùng gia, nếu cậu gọi được, mấy anh đây sẽ xin lỗi các cậu, nếu cậu không gọi được, vậy cũng đừng trách tôi không khách sáo!”

Tống Lộ Tử nhìn bọn họ bĩu môi: “Hừ, lại còn dám nghi ngờ bạn trai tôi, đợi đến lúc Phùng gia đến đây thì các người chết chắc.”

“Ha hả, nếu hôm nay cậu ta không kêu được Phùng gia đến thì ông đây sẽ dẫn cô về, cho các anh em của tôi lần lượt chơi.” Người đàn ông kia bỉ ổi nhìn chằm chằm Tống Lộ Tử nói một câu.

Tống Lộ Tử lập tức chán ghét nhìn thoáng qua bọn họ, không dám nói tiếp nữa.

Đường Vân Xuyên lấy điện thoại của mình ra, anh ta cảm thấy mình không nuốt trôi được cơn tức này, hôm nay phải cho mấy người này bị trừng trị mới được.

Tống Uy nhìn chằm chằm Đường Vân Xuyên, cảm thấy không đáng tin lắm, bèn quay đầu nói với Hứa Bích Hoài: “Chị, chị nói một tiếng với anh rể em đi, đừng để lát nữa lại xảy ra chuyện.”

Hứa Bích Hoài ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu.

Triệu Liên nghe thấy lời của Tống Uy thì châm chọc: “Anh nói với tên vô dụng kia thì có tác dụng gì, Vân Xuyên gọi cho Phùng gia một cuộc điện thoại là không sao rồi, cho dù tên vô dụng kia có đến đây, chẳng lẽ còn có thể đuổi những người này đi giúp chúng ta sao.”

Tống Uy không thèm quan tâm đến cô ta, gửi một tin nhắn cho Lâm Thanh Diện.

“Anh rể, tụi em gặp chút chuyện ở nhà hàng Húc Phong, có người tìm đến gây chuyện, anh có thể giải quyết giúp chúng em không?”

“Anh cũng ở nhà hàng Húc Phong, em ở phòng bao nào?” Lâm Thanh Diện trả lời.

Mắt Tống Uy lập tức sáng lên, không ngờ Lâm Thanh Diện cũng ở trong nhà hàng Húc Phong, chắc chắn anh có thể dẹp phiền phức này giúp bọn họ.

Anh ta lập tức nói tên phòng bao ra, còn nói chi tiết mọi chuyện cho Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện bèn trả lời một câu: “Đừng lo lắng, anh cho người đi giải quyết một chút.”

Đường Vân Xuyên gọi điện thoại cho Phùng Diệc Thần, nói thật trong lòng anh ta vẫn có hơi lo lắng, dù sao trước kia anh ta cũng chưa từng nhờ vả Phùng Diệc Thần, cũng không biết Phùng Diệc Thần có thể giúp mình không.

“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đã tắt nguồn.” Đường Vân Xuyên nghe thấy âm thanh vang lên trong điện thoại thì cứng đờ người, mồ hôi lạnh trên trán cũng chảy ra.

Anh ta không ngờ Phùng Diệc Thần lại tắt điện thoại.

Lúc này Phùng Diệc Thần đang ngồi uống rượu với Lâm Thanh Diện trong phòng bao cao cấp nhất ở nhà hàng Húc Phong, vì sợ bị người khác làm phiền nên tắt nguồn.

“Vợ của tôi ăn cơm ở đây, hình như phòng bao của bọn họ gặp chút phiền phức, anh đi qua xem sao đi.” Lâm Thanh Diện nói với Phùng Diệc Thần.

Anh ta lập tức đứng lên: “Lại có người dám gây chuyện với chị dâu của em á, em nhất định không bỏ qua cho bọn họ đâu!”

Sau đó Lâm Thành Diện và Phùng Diệc Thần bèn cùng nhau đi ra ngoài.

Trong phòng bao của Hứa Bích Hoài, Đường Vân Xuyên sắc mặt cứng đờ nhìn chằm chằm mấy người đàn ông trước mặt mình, trong chốc lát không biết làm thế nào.

“Con mẹ nó cậu có gọi điện thoại được điện thoại chưa, cậu đứng đây cả buổi mà sao không thấy động tĩnh gì thế.” Người đàn ông kia mất kiên nhẫn nói.

Tống Lộ Tử lập tức đứng lên: “Chẳng lẽ các anh tưởng rằng bạn trai tôi không gọi điện thoại được cho Phùng gia sao? Tôi khuyên các người nên cút nhanh đi, nếu không đợi Phùng gia đến đây, các người có hối hận cũng đã muộn rồi đấy.”

Người đàn ông kia hừ lạnh một tiếng, giành lấy điện thoại của Đường Vân Xuyên, phát hiện anh ta hoàn toàn không gọi điện thoại thì lập tức nổi giận.

“Con mẹ nó, cậu còn gạt tôi à!”

Người đàn ông kia đánh một bạt tai lên mặt Đường Vân Xuyên, ném điện thoại của anh ta lên bàn.

Tống Lộ Tử lập tức ngơ ngác, cô ta nhìn chằm chằm điện thoại của Đường Vân Xuyên một lúc, phát hiện anh ta hoàn toàn không gọi điện thoại, mà chỉ cầm điện thoại đứng ở đó suốt năm phút.

“Vân Xuyên, sao anh không gọi điện thoại cho Phùng gia?” Tống Lộ Tử khó hiểu hỏi.

“Phùng … Phùng gia tắt máy rồi, hôm nay đúng là xui xẻo, chắc chắn đều tại Lâm Thanh Diện chết tiệt kia.” Đường Vân Xuyên oán hận che mặt mình.

Ba người ngồi trước bàn lập tức luống cuống, bọn họ vốn cho rằng Đường Vân Xuyên có thể giải quyết chuyện này, bây giờ mới phát hiện Đường Vân Xuyên cũng không lợi hại như bọn họ nghĩ.

Mấy người đàn ông kia thấy Đường Vân Xuyên hoàn toàn không gọi được Phùng gia đến thì đều xông lên đè anh ta lại, hung hăng đánh anh ta một trận.

“Các người đừng đánh nữa, chúng tôi nhường phòng bao này cho các người còn không được sao, các người mau dừng tay cho tôi!” Triệu Liên sốt ruột nói.

“Con mẹ nó, còn dám lừa ông, khi nãy ông đây thật sự cho rằng cậu có thể gọi Phùng gia đến đấy, đánh cậu ta cho tôi!” Người đàn ông kia dữ tợn la lên.

Lúc này anh ta đưa mắt nhìn sang Hứa Bích Hoài, ánh mắt lập tức sáng ngời, trên mặt nở nụ cười đáng khinh.

“Cô gái này cũng đẹp đấy.” Người đàn ông nói: “Dừng lại hết đi.”

Đường Vân Xuyên thấy mọi người dừng tay lại thì lập tức lùi về sau hai bước, sờ mặt mình.

“Cậu lừa tôi, tôi vốn định dạy dỗ cậu một chút, nhưng bây giờ tôi cho cậu một cơ hội, chỉ cần cậu đồng ý với tôi một điều kiện thì tôi sẽ tha cho cậu.” Người đàn ông nói.

Đường Vân Xuyên biết bây giờ anh ta không thể đấu với mấy người này, chỉ có thể hỏi một câu: “Điều kiện gì?”

Người đàn ông kia duỗi tay chỉ vào Hứa Bích Hoài: “Cho cô gái này đi theo tôi thì tôi sẽ không so đo với các người nữa, hơn nữa phòng bao này cũng để lại cho các người sử dụng.”

Hứa Bích Hoài lập tức nhíu mày, Tống Huyền Khanh cũng lên tiếng: “Kêu con gái tôi đi với các người á, không có cửa đâu!”

Tống Lộ Tử đảo mắt nói: “Để Hứa Bích Hoài đi đi, chắc chắn mấy anh này cũng sẽ không làm gì cô ta, đoán chừng là kêu cô ta đi uống rượu thôi.”

“Đúng vậy đúng vậy, chỉ uống rượu thôi, tôi đảm bảo không làm gì khác cả.” Người đàn ông cười xấu xa.

Hứa Bích Hoài tức giận trừng Tống Lộ Tử: “Vậy sao cô không đi?”

Tống Lộ Tử trừng cô ta: “Người ta nói là cô, tôi đi làm gì?”

“Cô ta nói đúng, tôi chỉ cần cô thôi, cô ta không đẹp bằng cô, tôi không vừa ý.” Người đàn ông nói.

Tống Lộ Tử như vừa ăn phân vị socola, không biết nên may mắn hay nên tức giận.

Tống Uy vội vàng lấy điện thoại quay lại cảnh lúc này, sau đó chia sẻ cho Lâm Thanh Diện, dù sao có liên quan đến Hứa Bích Hoài chắc chắn anh sẽ để ý.

“Mau lên, các người mau bàn với nhau đi, là để cô gái này đi theo tôi hay để tôi đánh các người một trận, ông đây không có thời gian lãng phí ở đây với các người đâu.” Người đàn ông mất kiên nhẫn nói một câu.

Triệu Liên lập tức nói để Hứa Bích Ngoài đi theo người đàn ông này, còn Tống Huyền Khanh thì không đồng ý, hai người lập tức làm ầm ĩ lên.

Lúc hai bên đang tranh cãi, một nhân viên phục vụ đi đến nói với người đàn ông kia: “Ông… ông anh, bên ngoài có người tìm anh.”

“Ai không có mắt đến tìm tôi lúc này vậy.” Người đàn ông kia mắng một câu.

Nhân viên phục vụ đến gần bên tai người đàn ông nói mấy câu, sắc mặt người đàn ông kia lập tức thay đổi, cũng không quan tâm chuyện trong phòng nữa mà vội vàng xoay người đi ra ngoài.

Lâm Thanh Diện và Phùng Diệc Thần đã đứng ngoài phòng bao, Lâm Thanh Diện vừa xem video Tống Uy chia sẻ cho mình, thấy người đàn ông kia muốn Hứa Bích Hoài đi theo mình thì sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo.

“Phùng gia, anh cũng đến đây sao, thật ngại quá, nếu biết anh ở đây thì tôi đã chuẩn bị một phần quà lớn cho anh rồi.” Người đàn ông đi ra, sau khi nhìn thấy Phùng Diệc Thần thì tươi cười nói.

Phùng Diệc Thần trừng anh ta, lạnh lùng nói: “Tôn Nhị, cậu to gan thật đấy, còn dám đến phòng bao này gây chuyện nữa.”

Trái tim Tôn Nhị đập thịch một tiếng, thầm nghĩ hỏng rồi, chẳng lẽ thằng kia thật sự gọi Phùng gia đến sao?

“Phùng gia, tôi thật sự không biết thằng nhóc bên trong là người của anh, tôi lập tức đi xin lỗi cậu ta.” Tôn Nhị vội nói.

“Thằng nhóc bên trong nào?” Phùng Diệc Thần khó hiểu nói.

“Thằng nhóc cao gầy đeo mắt kính ấy, cậu ta nói là người của anh, chẳng lẽ không phải cậu ta gọi Phùng gia đến sao?” Tôn Nhị hỏi.

“Người của tôi cái gì, tôi đi theo đại ca của tôi đến thôi.” Phùng Diệc Thần cũng không biết Tôn Nhị đang nói ai, kêu lên một tiếng.

Tôn Nhị giật mình nhìn thoáng qua Lâm Thanh Diện, không ngờ người này lại là đại ca của Phùng Diệc Thần, vậy thì chắc chắn không phải người bình thường.

“Tôi hỏi anh, có phải khi nãy anh đùa giỡn một cô gái bên trong không?” Lâm Thanh Diện hỏi.

Tôn Nhị cười đáp: “Bên trong thật sự có một cô gái rất xinh đẹp, chẳng lẽ đại ca muốn cô gái nào? Tôi lập tức đi kêu cô ta ra đây…”

Tôn Nhị còn chưa nói xong đã bị Lâm Thanh Diện vả một cái lên mặt, sau đó thì đá vào đũng quần của anh ta, khiến anh ta ngã nhào xuống đất.

“Người đó là vợ của tôi.” Lâm Thanh Diện nói.

Sắc mặt Tôn Nhị thay đổi, cũng không rảnh để ý đau đớn trên người mình, vội vàng bò dậy quỳ gối trước mặt Lâm Thanh Diện cầu xin tha thứ: “Đại ca, tôi biết lỗi rồi, tôi không biết cô gái bên trong có quan hệ đó với anh, nếu biết thì chắc chắn tôi sẽ không đi vào gây chuyện, đại ca xin anh tha cho tôi, sau này tôi không dám nữa đâu.”

Phùng Diệc Thần lại đạp anh ta một cước, mắng: “Con mẹ nó anh đúng là to gan nhỉ, lại còn dám ngấp nghé vợ của đại ca tôi, xem ra không thiến anh đi thì anh sẽ không biết mình mắc lỗi lớn thế nào nhỉ.”

“Phùng gia, tôi biết lỗi rồi, anh xin tha giúp tôi đi, tôi thật sự không biết mà.” Tôn Nhị duỗi tay vả mặt mình, gần như sắp bật khóc.

Lâm Thanh Diện nhìn thoáng qua anh ta nói: “Bây giờ đi vào xin lỗi, nếu sau này còn không có mắt như vậy nữa thì không đơn giản là thiến thôi đâu.”

Tôn Nhị vội gật đầu, xoay người chạy vào phòng bao xin lỗi.

“Anh Diện, chúng ta cần đi vào chào hỏi không?” Phùng Diệc Thần hỏi.

Lâm Thanh Diện lắc đầu: “Người bên nhà mẹ đẻ cô ấy không thích tôi, cũng không cần vào, giải quyết xong phiền phức là được rồi.”

Phùng Diệc Thần gật đầu, trở về phòng bao của bọn họ với Lâm Thanh Diện.

“Đúng rồi anh Diện, em có một người bạn tên Sói đen, đợi lát nữa muốn qua đây gặp mặt anh, anh không ngại chứ?” Phùng Diệc Thần hỏi.

Lâm Thanh Diện lắc đầu không có ý kiến.

Trong phòng bao, Tống Huyền Khanh và Triệu Liên còn đang cãi nhau, lúc này Tôn Nhị quay lại, hai người lập tức im lặng.

Đường Vân Xuyên căng thẳng, cho rằng Tôn Nhị muốn nổi giận.

Hứa Bích Hoài cũng hơi lo lắng, nghĩ có nên gọi điện thoại cho Lâm Thanh Diện không.

Còn Tống Uy lại rất thoải mái, vừa thấy vẻ mặt hoảng hốt của Tôn Nhị thì anh ta đã biết có người trừng trị tên này rồi.

“Yên tâm đi chị, không sao đâu.” Tống Uy cười nói với Hứa Bích Hoài.

Hứa Bích Hoài mím môi, hoàn toàn không yên tâm được.

Ngay lúc này, Tôn Nhị quỳ xuống trước mặt Hứa Bích Hoài, sau đó dập đầu ba cái thật mạnh: “Tôi sai rồi, xin lỗi, xin các người tha cho tôi, tôi thật sự không biết quan hệ giữa các người và Phùng gia, sau này tôi không dám nữa đâu.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio