Rể Quý Trời Cho

chương 208: bán cho cậu ấy với giá ba nghìn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trên đường trở về, Hứa Bích Hoài cứ cách mấy bước lại quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện, đến giờ vẻ mặt kinh ngạc vẫn chưa tan biến hết.

Lâm Thanh Diện thấy Hứa Bích Hoài cứ cách mấy bước lại quay đầu nhìn mình thì hơi buồn cười, nên ngừng bước nhìn cô hỏi: “Em cứ nhìn anh như vậy làm gì?”

“Anh thật sự định thu mua công ty nhà họ Hứa à?” Cuối cùng Hứa Bích Hoài cũng nói ra lời mà trong lòng muốn hỏi.

Lâm Thanh Diện gật đầu nói: “Công ty này cũng không tệ, nếu đổi thành em quản lý, có lẽ sẽ phát triển rất tốt.”

“Nhưng giờ công ty nhà họ Hứa đang có giá tỷ trên thị trường, anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy để thu mua chứ?” Hứa Bích Hoài không tin lắm.

“Chỉ tỷ thôi, em quên Trái tim thần Venus mà anh mua cho em có giá tỷ à?” Lâm Thanh Diện cười nói.

Giờ Hứa Bích Hoài mới nhớ ra, trong nhà cô vẫn còn một thứ quý giá như thế.

Nếu giờ Lâm Thanh Diện không nhắc tới, cô cũng quên mất rằng, lúc anh tặng sợi dây chuyền đó cho cô, cô chỉ lo kích động, sau đó vì sợ món đồ quý giá này bị người khác nhìn chằm chằm, nên lấy về xong đã cất rất kỹ.

Giờ nghe Lâm Thanh Diện nói vậy, Hứa Bích Hoài chợt cảm thấy công ty nhà họ Hứa cũng không đáng bao nhiêu, dù gì sợi dây chuyền của cô cũng gần bằng với giá công ty nhà họ Hứa trên thị trường rồi.

Hơn nữa Lâm Thanh Diện là người nhà họ Lâm, nên việc thu mua công ty nhà họ Hứa cũng không có gì lạ.

Sau khi nghĩ thông suốt, Hứa Bích Hoài cũng không kinh ngạc như trước nữa, dù gì đây cũng là chuyện rất bình thường với Lâm Thanh Diện.

“Đúng rồi, có lẽ mấy ngày nữa anh sẽ rời khỏi Hồng Thành một thời gian, sau khi anh đi rồi, em nhớ phải chăm sóc mình thật tốt.” Lâm Thanh Diện nghĩ dù gì mình cũng phải tới Kinh Đô, không bằng nói trước với Hứa Bích Hoài.

“Anh phải đi ư? Anh đi bao lâu?” Hứa Bích Hoài nghe Lâm Thanh Diện nói vậy thì nhất thời ngạc nhiên, cô chợt nhận ra, mình hơi khó chấp nhận sự thật chuyên anh sắp rời đi.

Lâm Thanh Diện thấy Hứa Bích Hoài có phản ứng như vậy thì vội nói: “Em yên tâm, anh sẽ không đi lâu đâu, xử lý mọi chuyện xong anh sẽ quay về ngay.”

“Vậy... em có thể đi cùng anh không?” Hứa Bích Hoài dè dặt hỏi, cô cảm thấy mình có chút không thể rời xa Lâm Thanh Diện được.

“Chuyện lần này không hề đơn giản, nếu dẫn em đi sẽ hơi phiền phức, đợi anh giải quyết ổn thỏa sẽ quay về dẫn em tới đó chơi nhé!” Lâm Thanh Diện nói.

“Là chuyện bên nhà họ Lâm à?” Hứa Bích Hoài mở miệng hỏi.

Lâm Thanh Diện gật đầu.

Hứa Bích Hoài đành phải chấp nhận, nói: “Được rồi, anh ra ngoài một mình phải chú ý an toàn, nếu có chuyện gì, nhất định phải gọi cho em đấy.”

Lâm Thanh Diện xoa đầu Hứa Bích Hoài rồi cười nói: “Em yên tâm đi, anh sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Hai người đi thẳng về nhà, Tống Huyền Khanh vội chạy tới hỏi Hứa Trai Hiệp có bảo Hứa Bích Hoài quay về làm việc không.

Hứa Bích Hoài liếc nhìn Lâm Thanh Diện rồi nói: “Cậu ta có bảo con quay về nhưng con từ chối rồi.”

“Đứa ngốc này, con từ chối làm gì, một công việc tốt như thế, sao con có thể nói không cần là không cần chứ?” Tống Huyền Khanh nói.

“Mẹ, con không cần Hứa Trai Hiệp mời con về, Lâm Thanh Diện sẽ giúp con quay về công ty.” Hứa Bích Hoài nói.

“Cậu ta ư? Sao cậu ta có thể giúp con quay về công ty được chứ? Cậu ta giúp con quay về công ty làm gì?” Tống Huyền Khanh hoàn toàn không tin.

“Con sẽ làm chủ tịch.” Hứa Bích Hoài cười nói.

Tống Huyền Khanh cười nhạo ngay: “Con đừng nói đùa với mẹ nữa, giờ Hứa Trai Hiệp mới là chủ tịch, còn cậu ta chỉ là một người mạnh miệng thôi, đừng đứng thẫn thờ ở đó nữa, mau đi dọn nhà cho tôi đi, chẳng phải cậu nói đi mời nữ giúp việc tới à, sao không thấy nữ giúp việc mà cậu mời tới vậy, tôi biết ngoài mạnh miệng thì cậu không được cái nước non gì mà.”

Lâm Thanh Diện bất đắc dĩ, đành phải đi dọn nhà cùng Tống Huyền Khanh.

Hôm sau, trong công ty nhà họ Hứa.

Trong phòng hội nghị, một nhóm người đang thảo luận đến sứt đầu mẻ trán, nếu Hứa Trai Hiệp không mời được Hứa Bích Hoài về, đến lúc đó tập đoàn Thiên Dương sẽ kiện bọn họ ra tòa, nói không chừng sẽ kiểm tra sổ sách, một khi tiến hành điều tra, những người có mặt trong phòng này sẽ xong đời.

“Trai Hiệp, cậu phải nghĩ cách đi, chúng ta phải làm sao đây, nếu hạng mục bên tập đoàn Thiên Dương bị thất bại, thu nhập của chúng ta sẽ giảm đi một nửa.”

Hứa Trai Hiệp cũng nhíu mày, liếc nhìn người kia rồi nói: “Ông tưởng tôi không biết à, Hứa Bích Hoài không biết tốt xấu thì tôi có cách gì chứ, hơn nữa chỉ là một tập đoàn Thiên Dương mà thôi, chúng ta cũng không thiếu một hạng mục của họ, đến lúc đó tôi sẽ tìm một hạng mục tốt hơn để hợp tác.”

Mọi người đều đồng loạt thở dài, bọn họ đều cảm thấy chưa vơ vét đủ tiền từ hạng mục bên tập đoàn Thiên Dương.

Đúng lúc này, một người chạy vào phòng hội nghị nói: “Chủ tịch, người bên tập đoàn Thiên Dương tới rồi.”

“Cô nói với họ rằng tôi đang họp, bảo họ đợi một lát.” Hứa Trai Hiệp không hề khách sáo nói.

“Ha ha, chủ tịch Hứa thật sự là rất bận rộn, nhưng tôi nghĩ cuộc họp của cậu không quan trọng bằng chuyện của tôi, nên mạo phạm vào đây, mong chủ tịch Hứa bỏ qua.” Hướng Vấn Thiên đi vào phòng hội nghị nói.

Hứa Trai Hiệp đứng dậy ngay, nhìn Hướng Vấn Thiên với vẻ mặt lúng túng: “Chủ tịch Hướng, sao ông lại vào đây, tôi còn đang định đi tiếp đón ông đây.”

“Không cần đâu, tôi nghĩ có lẽ tầng lớp cấp cao trong công ty cậu đều có mặt ở đây hết rồi, nếu đã vậy, tôi cũng nói thẳng luôn.” Hướng Vấn Thiên nói.

“Chủ tịch Hướng, tôi đã đi tìm Hứa Bích Hoài rồi, nhưng cô ấy không hề muốn quay về công ty, chuyện này tôi cũng không thể làm gì được, cho dù chúng tôi vi phạm hợp đồng, thì đó cũng là do Hứa Bích Hoài vi phạm, không liên quan gì đến chúng tôi.” Hứa Trai Hiệp nói ngay.

Hướng Vấn Thiên cười nói: “Hôm nay tôi tới đây không phải vì chuyện Hứa Bích Hoài, bởi vì chúng ta không cần phải bàn về chuyện này nữa, hôm nay tôi tới đây, là muốn hỏi chủ tịch Hứa và các vị cấp trên trong công ty nhà họ Hứa, hạng mục của chúng ta đã tiến hành lâu như vậy, các khoản chi tiêu vẫn luôn rõ ràng, nhưng gần đây, trên hạng mục của chúng ta có một khoản lên tới tỷ, nhưng không rõ mục đích, hơn nữa đều được huy động từ tiền bên tập đoàn chúng tôi, tôi muốn hỏi các vị, tiền bên tập đoàn chúng tôi dễ kiếm lời thế sao, mấy người to gan làm loạn, mượn đủ danh nghĩa để lấy tiền từ tập đoàn chúng tôi, mấy người làm thế chẳng phải quá ác ôn à?”

Sắc mặt của những người có mặt trong phòng hội nghị đều thay đổi, bọn họ không ngờ rằng, Hướng Vấn Thiên lại tới đây nói chuyện này.

Hứa Trai Hiệp cũng hốt hoảng nói: “Chủ tịch Hướng, ông đang nói gì thế, trước giờ hạng mục bên công ty chúng tôi vẫn luôn rất rõ ràng, mỗi khoản tiền chúng tôi dùng đều chi vào hạng mục, sao có thể giống như chủ tịch nói được?”

“Cậu muốn tôi lấy chứng cứ ra à? Hứa Trai Hiệp, tốt xấu gì cậu cũng là người gần ba mươi tuổi rồi, chẳng lẽ không động não trước khi làm chuyện gì à?” Hướng Vấn Thiên bỗng trầm giọng hỏi.

Rồi ông ta giơ tay lên phất tay, bên ngoài phòng hội nghị có một cô gái đeo kính đi vào ngay, trong tay cô ta còn cầm một chồng tài liệu, rồi nói: “Chồng tài liệu trong tay tôi đều là những khoản giao dịch giữa tập đoàn chúng tôi và quý công ty, trong đó có tổng cộng ba trăm tám mươi mốt khoản không rõ mục đích, gần như mỗi vị cấp cao trong quý công ty đều có mấy khoản chi tiêu thế này.”

“Tập đoàn chúng tôi đã cử người đi điều tra rồi, những tiền vốn đó mấy anh đều dùng không có mục đích, hơn nữa cũng không dùng vào việc phát triển hạng mục, chủ tịch của chúng tôi đã vận dụng quan hệ đặc thù, rồi điều tra được gần đây mức chi tiêu của các vị trong các nhà hàng, khách sạn, câu lạc bộ giải trí tăng lên đáng kể, sau khi được xác nhận, khoản tiền mà các anh dùng đó là lấy từ công ty chúng tôi.”

“Cô nói bậy, trước giờ người trong công ty chúng tôi chưa từng làm chuyện này, những khoản tiền đó đều dùng vào việc phát triển hạng mục, chắc chắn mấy người đã tính nhầm rồi!” Trán Hứa Trai Hiệp toát mồ hôi lạnh.

“Những khoản tiền đó của chúng tôi đều được ngân hàng xác nhận, nếu các anh cảm thấy sai thì bất cứ lúc nào cũng có thể tới ngân hàng kiểm tra, hơn nữa trong khoảng thời gian này, các anh đã dùng tổng cộng tỷ tiền vốn không rõ mục đích, trong đó một mình chủ tịch Hứa chiếm hơn tỷ, gần đây anh mua mỹ phẩm, mua túi xách, mua xe hơi cho mười mấy cô gái khác nhau, có lẽ phải tiêu gần tỷ, xin hỏi chủ tịch Hứa, với tiền lương của anh thì lấy đâu ra tỷ này?” Cô gái đeo kính đó chất vấn.

Hứa Trai Hiệp còn chưa nói gì, mấy người thân bên cạnh anh ta đã bùng nổ.

“Hứa Trai Hiệp, không ngờ cậu lại lấy nhiều tiền như vậy sau lưng chúng tôi, chẳng phải cậu nói cậu chỉ mới lấy hơn tỷ à, vậy tỷ kia là thế nào, cậu chia cho chúng tôi mỗi người mấy trăm triệu, nhưng một mình cậu lại chiếm nhiều như thế, cậu thật quá tham lam!” Một người trong đó hét lên.

“Đúng đó, uổng công chúng tôi tin tưởng cậu như vậy, cậu cho người ngoài nhiều tiền như thế, vậy mà không chia cho chúng tôi, đúng là tức chết tôi rồi!”

...

Hứa Trai Hiệp nghẹn họng nhìn mấy người thân này, anh ta vốn định đánh chết cũng không thừa nhận chuyện này, kết quả còn chưa kịp mở miệng nói đã bị bọn họ bán đứng rồi.

Anh thật sự hơi hối hận khi đã tin tưởng mấy người thân óc heo này.

“Mấy người đang nói lung tung gì đó, tôi không hề lấy tiền, mấy người đừng vu oan cho tôi.” Hứa Trai Hiệp cãi lại.

Mấy người thân đó ai cũng trừng mắt nhìn Hứa Trai Hiệp, bọn họ chỉ quan tâm đến chuyện mình bị chia ít tiền, chứ đâu nghĩ đến chuyện tập đoàn Thiên Dương có ở đây hay không.

“Cô đã ghi âm lại những lời bọn họ nói lúc nãy chưa?” Hướng Vấn Thiên hỏi.

“Dạ rồi chủ tịch.” Cô gái đeo kính đáp.

Hướng Vấn Thiên gật đầu, cười nói: “Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một nhà ngu xuẩn như mấy người, tôi vốn định dùng chút thủ đoạn để ép mấy người tức giận buột miệng, không ngờ mấy người đã tự thừa nhận rồi.”

Lúc này đám người nhà họ Hứa mới ý thức được lúc nãy mình đã lỡ miệng, vẻ mặt người nào cũng tràn đầy hối hận, nhưng vẫn rất khó chịu khi Hứa Trai Hiệp tiêu nhiều tiền như thế sau lưng bọn họ.

“Chủ tịch Hướng...” Hứa Trai Hiệp vẫn muốn cứu vãn.

“Cậu đừng nói nữa, tôi có đủ chứng cứ để chứng minh công ty nhà họ Hứa của cậu chiếm đoạt tài sản của tập đoàn chúng tôi, tổng số tiền lên tới tỷ, nếu chúng tôi kiện mấy người ra tòa, thì tất cả những người có mặt trong phòng này đều phải ngồi tù.” Hướng Vấn Thiên nói.

“Ông dựa vào điều gì mà bảo chúng tôi ngồi tù, chẳng qua chúng tôi chỉ tiêu chút tiền của mấy ông thôi, tập đoàn Thiên Dương của ông nhiều tiền như vậy, để chúng tôi tiêu một chút thì sao chứ?” Nghe thấy mình phải ngồi tù, một người thân nhà họ Hứa mở miệng nói ngay.

Hứa Trai Hiệp trừng mắt nhìn ông ta nói: “Ông bị bệnh à? Đừng làm loạn nữa được không?”

Người kia vẻ mặt vô cùng tức giận, rõ ràng không ý thức được việc mình vơ vét tiền từ hạng mục bên tập đoàn Thiên Dương là phạm tội.

“Trai Hiệp, cậu cần gì phải sợ bọn họ chứ, ông ta chỉ hù dọa chúng tôi thôi, còn định bắt chúng tôi ngồi tù, nếu cảnh sát biết bọn họ có nhiều tiền như vậy mà không đưa chúng ta tiêu, chắc chắn cảnh sát sẽ bắt bọn họ, thật nực cười.” Người kia lại nói tiếp.

Hứa Trai Hiệp tát vào mặt ông ta mắng: “Mẹ kiếp, tôi thấy ông ngu xuẩn như vậy thì nên ngồi tù mấy năm đi!”

Hướng Vấn Thiên gọi năm người mặc đồ vest đi vào, rồi nói với mọi người: “Năm người này là đoàn luật sư được tập đoàn chúng tôi mời tới, nếu các vị không chịu thừa nhận, sau này năm người này sẽ phụ trách chuyện công ty mấy người chiếm đoạt tài sản của chúng tôi, đến khi bắt hết tất cả vào tù mới thôi.”

“Mấy người nói rất đúng, quả thật tập đoàn Thiên Dương của chúng tôi rất có tiền, nên mới có thời gian dây dưa với mấy người, sau này mấy người sẽ không có nhiều thời gian đâu, một khi tôi khởi kiện, công ty của mấy người sẽ đối mặt với chuyện đình công, đến lúc đó vợ con già trẻ của mấy người sẽ không có cơm ăn, hơn nữa mấy người còn phải đối mặt với nguy cơ ngồi tù, tất nhiên đây không phải chuyện tôi nên lo lắng.”

Mọi người nghe Hướng Vấn Thiên nói vậy thì bắt đầu hơi sợ hãi.

Nếu thật sự là vậy, cả nhà họ Hứa của bọn họ là tiêu đời.

Hứa Trai Hiệp nhìn chằm chằm Hướng Vấn Thiên với sắc mặt khó coi: “Chủ tịch Hướng, chuyện này là do chúng tôi làm sai, mong ông hãy khoan dung, chắc chắn chúng tôi sẽ kiếm lại số tiền đó để trả cho ông.”

Anh vẫn muốn dùng cách lần trước để lấp đầy lỗ hổng này.

Hướng Vấn Thiên lắc đầu nói: “Xin lỗi, tôi không hề cho rằng mấy người có năng lực kiếm được số tiền đó, nhưng tôi lại có một cách trung hòa, có thể làm cho mấy người không cần ngồi tù, cũng không cần trả lại tiền.”

“Cách gì?” Một nhóm người sáng mắt nhìn chằm chằm Hướng Vấn Thiên.

“Tôi có một người bạn, đúng lúc có hứng thú với công ty của mấy người, nếu mấy người chịu bán công ty với giá ba nghìn cho cậu ấy, vậy thì tôi sẽ không tính toán đến tỷ này nữa.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio