Rể Quý Trời Cho

chương 249: không cần phải đi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lục Ngọc Kỳ cùng Hứa Bích Uyên đều tỏ vẻ khinh thường, bọn họ cảm thấy Lâm Thanh Diện chẳng qua chỉ đang ra vẻ mà thôi.

Lục Ngọc Kỳ quay đầu nhìn Từ Vỹ Cường nói: “Anh Cường, đừng nhiều lời với tên ngu ngốc này nữa, hãy cho anh ta nếm sự lợi hại của anh đi, trước tiên bảo người của anh đánh gãy tay chăn của anh ta đã, hôm qua anh ta đã bắt chúng tôi phải làm trò giả bắt chước tiếng chó sủa trước mặt nhiều người như vậy, hôm nay ở trước khi lấy mạng anh ta, tôi muốn anh ta thật sự làm một con chó."

Từ Vỹ Cường lộ ra vẻ mặt tàn nhẫn, độc ác, nói với tên đàn em trong băng nhóm mình: “Cùng lên đi, theo lời thằng Lục mà làm, trước tiên đánh gãy tay chân nó đã.”

Lâm Thanh Diện nhìn về phía ba người Trình Nhược Tâm nói: “Mọi người lui ra phía sau một chút đi."

Lưu Tư Văn cùng Trịnh Vân Khoan lập tức kéo Trình Nhược Tâm lùi về sau mấy bước, Lưu Tư Văn hung tợn trừng mắt với Lâm Thanh Diện, trong mắt ngập tràn sự trách móc.

"Nói cứ như anh có thể đối phó với cả đám người đó vậy, thế thì có bị đánh chết cũng đáng." Lưu Tư Văn tức giận nói.

Đám đàn em của Từ Vỹ Cường lập tức vây quanh Lâm Thanh Diện bên này vây quanh lại đây, tên nào tên nấy đều tỏ vẻ háo hức, muốn ra tay, không hề coi Lâm Thanh Diện ra chút gram nào.

"Tên vô dụng này từng được huấn luyện à? Sao tôi cứ cảm thấy anh ta tỏ vẻ không sợ gì hết vậy?" Lục Ngọc Kỳ mở miệng hỏi một câu.

Hứa Bích Uyên cười nhạo một tiếng, nói: “Huấn luyện cái con khỉ ấy, ở nhà anh ta cũng chỉ rửa chén, quét rác, giặt quần áo, kĩ năng quét rác của tên não tàn này có khi đã đạt tới thượng thừa rồi nên mới cảm thấy mình có thể đối phó với nhiều người như vậy."

Nghe Hứa Bích Uyên nói như vậy, Lục Ngọc Kỳ cùng Từ Vỹ Cường đều bật cười ha ha.

Lúc này một tên đàn em của Từ Vỹ Cường tung ra một cước với Lâm Thanh Diện, nhưng thân hình anh chuyển động ngay tức khắc.

Động tác của những người này giống như rùa bò trong mắt Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện nhanh chóng nghiêng người, đá một cước vào đùi tên đàn em đó, rắc một tiếng, người nọ té trên mặt đất, lập tức kêu rên.

Ngay sau đó, bóng dáng Lâm Thanh Diện đi tới đi lui giữa đám đàn em, những người này đều không cách nào nhìn rõ động tác của Lâm Thanh Diện nhưng đều cảm thấy một bộ phận nào đó trên cơ thể đau nhói rồi ngã xuống đất kêu gào.

Nụ cười trên mặt của ba người đám Lục Ngọc Kỳ nháy mắt cứng đờ, nhìn Lâm Thanh Diện vẻ mặt ngỡ ngàng, bọn họ không ngờ người mà bọn họ cho là một tên vô dụng chỉ biết quét nhà rửa bát lại có thân thủ lợi hại như vậy.

Lưu Tư Văn cùng Trịnh Vân Khoan cũng không ngờ Lâm Thanh Diện sẽ lợi hại như vậy, thấy Lâm Thanh Diện dễ dàng đánh gục đám đàn em của Từ Vỹ Cường, bọn họ lập tức hiểu ra vì sao Lâm Thanh Diện lại tự tin nói những lời ấy.

Trình Nhược Tâm kích động hô lên một tiếng, cô biết Lâm Thanh Diện khẳng định sẽ không để bọn họ xảy ra chuyện.

"Chị họ, bây giờ chị tin lời em rồi chứ, Lâm Thanh Diện không giống với những người khác, anh ấy không phải là một gã vô dụng, hèn mạt như chị nói đâu." Trình Nhược Tâm đắc ý nói.

"Chẳng… Chẳng phải chỉ là đánh có vài chiêu thôi sao, vậy thì có gì hay ho chứ, gần đây tôi cũng đang luyện quyền, nếu tôi mà xông lên thì cũng không thua kém gì anh ta.” Trịnh Vân Khoan mặt dày nói.

Trình Nhược Tâm bĩu môi, nói: “Vậy thì anh xông lên đi, cũng không biết là ai vừa rồi sợ tới mức suýt chút nữa thì cầu xin người ta nhỉ, quyền mà anh luyện thì có ích gì chứ, chủ yếu dùng để ức hiếp những người thật thà à.”

"Cô!" Trịnh Vân Khoan xấu hổ, những lời mà Trình Nhược Tâm nói chẳng khác nào mũi dao đâm vào tim anh ta, bảo sao có thể không khiến anh ta tức giận chứ.

"Cô cái gì mà cô hả, tôi nói sai à, nếu anh cảm thấy tôi nói sai thì bây giờ anh hãy giúp Lâm Thanh Diện đi, chẳng phải anh sợ cái gã tên Từ Vỹ Cường sẽ kiếm chuyện với anh à." Trình Nhược Tâm nói rất thẳng thắn.

Lưu Tư Văn cũng nhìn Trịnh Vân Khoan bằng ánh mắt khinh thường, quả thật hôm nay cô thấy Trịnh Vân Khoan chẳng ra dáng đàn ông gì cả, chút cốt cách cũng chẳng có, vừa nhìn thấy Từ Vỹ Cường liền cầu xin này nọ rồi.

Đương nhiên, bản thân cô ta cũng không khá hơn là bao, nhưng cô ta sẽ không thừa nhận.

Trong vòng chưa đầy năm phút, Lâm Thanh Diện đã giải quyết xong đám đàn em của Từ Vỹ Cường, trên mặt đất lúc này là cả đám người đang lăn lộn kêu gào.

Từ Vỹ Cường nghiến răng, trực tiếp lôi ra một thanh dao găm từ trong áo và xông về phía Lâm Thanh Diện.

"Thằng khốn, chết đi cho khuất mắt ông!"

Lâm Thanh Diện xoay người, chụp lấy tay của Từ Vỹ Cường, Từ Vỹ Cường hừ lạnh một tiếng, cánh tay nhanh chóng di động, tránh thoát bàn tay của Lâm Thanh Diện.

Anh ta là tay đấm đá số một dưới trướng Thạch Hạo nên hiển nhiên là cũng có chút thực lực, Lâm Thanh Diện hiện tại đã bị thương nên sức lực đã bị giảm đi một nửa, bây giờ mà muốn giải quyết Từ Vỹ Cường ngay thì cũng có phần khó khăn.

Đương nhiên, tác động của chuyện này đối với Lâm Thanh Diện chỉ là không thể lập tức giải quyết Từ Vỹ Cường mà thôi, nếu có thời gian thì cuối cùng Từ Vỹ Cường cũng sẽ rơi vào tay Lâm Thanh Diện.

"Anh Cường chính là tay đấm số một của Thạch Hạo, thu thập tên ngốc này nhất định là không thành vấn đề." Lục Ngọc Kỳ nghiến răng nói.

Hứa Bích Uyên nhìn hai người trong trận đấu thì trong lòng có chút chột dạ vì dù nhìn thế nào đi nữa thì Lâm Thanh Diện cũng có vẻ mạnh hơn.

"Cái tên chết tiệt này sao lại lợi hại như vậy nhỉ, lẽ nào ngay cả Từ Vỹ Cường cũng không thu phục được anh ta?" Hứa Bích Uyên cay đắng nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện.

Cô quay sang nhìn Lục Ngọc Kỳ, mở miệng nói: “Tôi cảm thấy Từ Vỹ Cường không phải là đối thủ của Lâm Thanh Diện, tôi thấy anh nên gọi điện thoại cho tên Thạch Hạo ấy đi, hiện tại có thể thu phục Lâm Thanh Diện chỉ sợ là có mỗi Thạch Hạo thôi, anh cùng Từ Vỹ Cường đều là người của Thạch Hạo nên anh ta nhất định sẽ giúp các anh, cho dù hôm nay không thể giải quyết tên phế vật này thì có thể khiến cho anh ta nếm chút cay đắng cũng được.”

Lục Ngọc Kỳ hít sâu một hơi, sau đó gật đầu nói: “Được, tôi nghe theo cô gọi điện thoại cho anh Hạo, chỉ cần anh Hạo đến thì tên nhóc này hôm nay sẽ hết cơ hội chạy nhảy.

Nói xong, anh ta lập tức lấy điện thoại ra.

Trận đấu giữa Lâm Thanh Diện cùng Từ Vỹ Cường nhanh chóng kết thúc, Lâm Thanh Diện sợ thể lực của mình sẽ không theo kịp nên không có ý định dây dưa với Từ Vỹ Cường mà trực tiếp dùng sát chiêu, bức Từ Vỹ Cường liên tục lui về phía sau.

Từ Vỹ Cường sợ hãi nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện, cảm thấy sức mạnh của người trước mặt có vẻ còn đáng sợ hơn cả Thạch Hạo, và anh ta không thể đối phó được.

Lúc này Từ Vỹ Cường lộ ra một tia sơ hở, Lâm Thanh Diện bắt lấy cơ hội, trực tiếp đánh một quyền vào sườn Từ Vỹ Cường còn tay kia thì cướp lấy dao găm trong tay Từ Vỹ Cường rồi không chút do dự cắm vào đùi anh ta.

Từ Vỹ Cường kêu thảm thiết một tiếng, vội vã thoái lui rồi ngồi phịch xuống trước mặt Lục Ngọc Kỳ cùng Hứa Bích Uyên.

"Thực lực của tên này quá đáng gờm, tôi không phải là đối thủ của anh ta, các người mau chạy đi, chỉ có thể trả thù sau mà thôi.” Từ Vỹ Cường gào lên.

Lục Ngọc Kỳ cùng Hứa Bích Uyên đều không nhúc nhích, ngược lại trên mặt còn lộ ra nụ cười tươi rói.

"Anh Cường đừng lo, tôi đã gọi cho anh Hạo rồi, anh ấy sẽ nhanh chóng dẫn theo người đến đây, đến lúc đó giờ chết của tên này sẽ điểm!" Lục Ngọc Kỳ lạnh lùng nói.

"Anh Hạo? Các người gọi Thạch Hạo rồi?" Trịnh Vân Khoan giật mình hô.

Lục Ngọc Kỳ cười nói: “Đúng vậy, ở huyện Yên Vân này, Thạch Hạo đại biểu cho cái gì, các người chắc là hiểu rất rõ, chỉ cần chờ anh Hạo lại đây, các người sẽ xong đời."

Trịnh Vân Khoan cùng Lưu Tư Văn liếc nhìn nhau, vẻ mặt sốt ruột.

Lúc này Trình Nhược Tâm nhìn chằm chằm bọn họ nói: “Tại sao chúng tôi phải chờ ở đây chứ, các người đều đã bị Lâm Thanh Diện đánh gục, bây giờ chúng tôi muốn chạy lẽ nào dựa vào hai người thì có thể ngăn chúng ta lại sao?"

Lục Ngọc Kỳ cùng Hứa Bích Uyên đều sửng sốt, lập tức trên mặt liền lộ rõ vẻ xấu hổ, Trình Nhược Tâm nói không sai, hiện tại ngay cả Từ Vỹ Cường cũng đã bị đánh gục, chỉ dựa vào hai người họ sao có thể ngăn cản được Lâm Thanh Diện chứ.

"Các… Các người không được đi! Cho dù các người trốn thoát thì anh Hạo cũng có thể tìm được!" Lục Ngọc Kỳ có chút chột dạ mở miệng.

"Ngay cả tên của chúng tôi là gì anh còn không biết, thì đi đâu tìm chúng tôi chứ, anh cũng đừng có giả vờ giả vịt nữa, Lâm Thanh Diện, chúng ta chạy nhanh đi, chỉ cần bọn họ không có cách tìm ra chúng ta thì cũng không có cách nào tóm được ta đâu." Trình Nhược Tâm nói.

Lưu Tư Văn cùng Trịnh Vân Khoan cũng đều gật đầu, cảm thấy Trình Nhược Tâm nói có lý, nên muốn rời khời đây ngay.

"Chúng ta chạy nhanh đi thôi, đừng ngây người ở đây nữa, Lâm Thanh Diện, anh mau đánh gục hai người họ đi, Thạch Hạo đến được đây đi nữa thì nhất định cũng không tìm ra chúng ta đâu." Lưu Tư Văn quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện cười cười, nói: “Không cần phải đi đâu hết, nếu bọn họ kêu Thạch Hạo, vậy chờ Thạch Hạo lại đây đi, tôi muốn cho bọn họ tận mắt chứng kiến Thạch Hạo sẽ xử lý tôi thế nào."

Ba người đám Lưu Tư Văn đều trừng mắt, không ngờ Lâm Thanh Diện lại nói như vậy, thế chẳng phải là chán sống rồi sao!

"Anh điên rồi sao, hiện tại có cơ hội rời đi, anh không chạy, còn ở lại chờ Thạch Hạo đến, cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy ai ngốc như anh!" Lưu Tư Văn hét lên.

"Chúng ta mặc kệ anh ta đi, anh ta không đi chúng ta đi." Trịnh Vân Khoan nói.

"Lâm Thanh Diện, chúng ta đi thôi, Thạch Hạo lợi hại hơn bọn họ nhiều, nếu thật sự đợi Thạch Hạo đến nơi thì sẽ không đi được nữa đâu." Trình Nhược Tâm cũng sốt ruột.

Lục Ngọc Kỳ cùng Hứa Bích Uyên cũng nở nụ cười chế nhạo, bọn họ không ngờ Lâm Thanh Diện lại ngu như vậy, muốn Thạch Hạo đến sao, lẽ nào anh cho rằng mình đánh bại đám Từ Vỹ Cường thì đủ tư cách thách đấu Thạch Hạo ư?

Đúng là buồn cười!

Lâm Thanh Diện nhìn ba người đám Trình Nhược Tâm nói: “Ba người đi trước đi, chuyện này vốn dĩ không liên quan gì tới các người, đừng lo cho tôi.”

Trình Nhược Tâm không muốn bỏ lại Lâm Thanh Diện nên nói: “Lâm Thanh Diện, tôi biết anh lợi hại, nhưng Thạch Hạo là người lợi hại nhất huyện Yên Vân, sẽ chẳng có ích gì nếu chống lại anh ta, anh nên đi với chúng tôi..."

"Nhược Tâm, em đừng lo cho anh ta nữa, anh ta không muốn đi cũng chẳng phải chuyện của chúng ta, chúng ta chạy nhanh đi, bằng không Thạch Hạo đến đây, chúng ta có muốn chạy cũng chạy không được." Lưu Tư Văn túm Trình Nhược Tâm, kéo ra ngoài.

Lâm Thanh Diện cười nói với Trình Nhược Tâm cười: “Đi đi, tôi không sao đâu."

Thấy Lâm Thanh Diện kiên trì như thế, Trình Nhược Tâm cũng chỉ có thể đi theo Lưu Tư Văn ra ngoài.

Lục Ngọc Kỳ cùng Hứa Bích Uyên vẫn còn muốn ngăn bọn họ lại nhưng Lâm Thanh Diện trừng mắt nhìn hai người khiến họ lập tức sững sờ, vội vã nhường đường.

Sau khi đám Trình Nhược Tâm rời khỏi, Lục Ngọc Kỳ cùng Hứa Bích Uyên đều cười lạnh nhìn Lâm Thanh Diện, Hứa Bích Uyên oán hận, nói thầm một câu: “Tự đâm đầu vào chỗ chết à, chờ Thạch Hạo đến đây rồi xem anh còn dám kiêu ngạo như vậy không!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio