Mãi đến khi màn đêm buông xuống, Lâm Thanh Diện mới trở về nhà Vương Mạn ở thành phố cũ.
Sau khi biết cách vào Quan Lĩnh, Lâm Thanh Diện thực ra không cần phải quay lại đây, nhưng hôm nay khi ăn cơm, anh nghĩ nhân viên của Quan Lĩnh chỉ tập trung chuyển người vào ngày hàng tháng, cho nên anh không cần quá vội.
Hơn nữa anh cần phải xác minh sự thật những gì Trịnh Chí Cường nói, không thể để đến khi đó mình chuẩn bị thật lâu mà kết quả Trịnh Chí Cường lại nói là giả, vậy là anh đã bận rộn vô ích.
Vì thế sau một hồi cân nhắc, Lâm Thanh Diện quyết định từ bỏ ý định trở về Hồng Thành, anh dự định ở lại Tô Thành thêm vài ngày nữa, sau khi xác nhận mình có cơ hội vào Quan Lĩnh rồi mới về.
Bởi vì chỗ Vương Mạn còn có một số đồ của anh, chiếc Santana cũ nát cũng đang đậu gần đây, hơn nữa thành phố cũ cũng rất gần khu vực ngoại ô, cho nên Lâm Thanh Diện lại về đây một lần nữa, dự định ở thêm vài ngày.
Anh vừa vào cửa đã thấy cửa phòng Vương Mạn đang mở, sau đó Vương Mạn và Cố Vi Vi đi ra, vẻ mặt căng thẳng nhìn Lâm Thanh Diện, giống như hầu gái chào đón quý tộc nào đó trở về.
Lâm Thanh Diện thấy dáng vẻ của hai người cũng không có phản ứng gì, điềm nhiên như không đi về phía cầu thang.
Cố Vi Vi hít sâu một hơi, đi tới trước mặt Lâm Thanh Diện, vẻ mặt thành khẩn nói với anh: “Xin… xin lỗi anh, trước đây tôi không nên đối xử với anh như vậy.”
Lâm Thanh Diện phớt lờ cô ta, đi thẳng về phía trước, lòng Cố Vi Vi đột nhiên tràn đầy mất mát và hối hận.
Vương Mạn đứng một bên quan sát, không dám nói lời nào, sau khi nghe Cố Vi Vi nói về chuyện xảy ra trong bệnh viện hôm nay, rồi hồi tưởng lại cảnh gã đầu trọc ra cửa ngày hôm đó, Vương Mạn cảm thấy khí chất của Lâm Thanh Diện đã khác hẳn.
Lâm Thanh Diện đi về phía trước hai bước, sau đó lại dừng lại, quay người nhìn về phía sau.
Cố Vi Vi thấy Lâm Thanh Diện dừng lại, trên mặt hiện lên một tia hy vọng, nghĩ rằng anh sẽ tha thứ cho mình, nhanh chóng nhìn về phía Lâm Thanh Diện nhưng phát hiện ánh mắt anh lướt qua mình rồi nhìn vào Vương Mạn phía sau.
“Có lẽ tôi sẽ ở lại đây thêm hai ngày, cô tính xem cần đưa thêm bao nhiêu nữa, tôi sẽ đưa tiền cho cô.” Lâm Thanh Diện nói.
Vương Mạn nghe Lâm Thanh Diện nói vậy thì căng thẳng đáp lời: “Không… không cần đâu, số tiền anh đưa lúc trước đã đủ rồi, anh ở lại đây bao lâu cũng được, hơn nữa nếu không có anh thì gã trọc đầu kia cũng không bù lại số tiền thuê phòng cho tôi, nói ra thì tôi còn phải cảm ơn anh mới đúng.”
Nghe Vương Mạn nói vậy, Lâm Thanh Diện cũng không nói gì nhiều, xoay người tiếp tục đi lên lầu.
Cố Vi Vi như không khí, từ đầu đến cuối đều bị anh phớt lờ, thậm chí Lâm Thanh Diện còn chẳng thèm liếc cô ta một cái.
Một cảm giác thất bại dâng lên từ tận đáy lòng, cô ta vẫn luôn rất tự tin về ngoại hình của mình, đây là lần đầu tiên có người đàn ông không có hứng thú với cô ta.
Sau khi Lâm Thanh Diện lên lầu, Cố Vi Vi mới bực bội quay người, đi tới trước mặt Vương Mạn, hỏi: “Tớ không có cảm giác tồn tại như vậy sao? Vì sao anh ta không nhìn tớ lấy một lần?”
Vương Mạn thở dài bất đắc dĩ: “Tớ thấy cậu nên thay đổi tật xấu nói như rồng leo mà làm như mèo mửa đi. Nếu anh ấy thật sự là người tai to mặt lớn như cậu nói thì có khi số mỹ nữ anh ấy từng thấy còn nhiều hơn số đàn ông cậu từng gặp ấy. Hơn nữa trước kia cậu còn có thái độ như vậy với anh ấy, đương nhiên anh ấy không muốn nói chuyện với cậu rồi.”
Cố Vi Vi mất mát một lúc rồi hít sâu một hơi, nói: “Không được, cho dù thân phận của anhta cao đến đâu cũng chỉ là một người đàn ông, hơn nữa trong nhà này không có mỹ nữ nào khác, tớ không tin dưới tình huống cô nam quả nữ mà anh ta không có ý nghĩ gì về tớ.”
Mười giờ tối, Lâm Thanh Diện nằm trên giường, nghĩ đến chuyện Quan Lĩnh, tự hỏi rốt cuộc Quan Lĩnh là nơi thế nào, nếu lần này mình vào được thì có còn cơ hội đi ra không?
Lý do khi ấy Lâm Trung Thiên vào Quan Lĩnh là gì, nếu trong đó thật sự nguy hiểm như trong lời đồn thì liệu Lâm Trung Thiên có còn sống không?
Những câu hỏi này cứ lởn vởn trong đầu Lâm Thanh Diện, anh rất cần một câu trả lời, những câu hỏi này cần đợi anh vào được Quan Lĩnh rồi mới có đáp án.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên, Lâm Thanh Diện hơi nghi hoặc, anh xuống giường đi mở cửa.
Cố Vi Vi lúc này đang đứng ở cửa, tóc cô ta ướt đẫm, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm, trông rất quyến rũ và mê người, cô ta không ngừng gãi đầu, gửi những tín hiệu mập mờ không rõ ràng cho Lâm Thanh Diện.
“Ừm… Ổ điện ở phòng tôi hỏng rồi, tôi có thể sấy tóc ở chỗ anh không?” Cố Vi Vi dịu dàng nói, có thể thấy cô ta rất thuần thục, điêu luyện, hẳn là trước đây cô ta đã từng dùng cách này để dụ dỗ không ít đàn ông rồi.
Lâm Thanh Diện chỉ lạnh lùng nhìn cô ta, sau đó “rầm” một tiếng, đóng cửa lại.
Cố Vi Vi vẫn đang chờ phản ứng của Lâm Thanh Diện, kết quả giây tiếp theo đập vào mặt cô ta là cánh cửa lạnh lẽo
Cô ta sững sờ, cứng người đứng tại chỗ, động tác gãi đầu cũng dừng lại, sau lưng dường như có một cơn gió lạnh thổi tới, trông cô ta hơi thê lương.
Vương Mạn đang ngồi trong phòng, thầm nghĩ nếu như Cố Vi Vi thật sự có thể câu dẫn được Lâm Thanh Diện thì chẳng phải sau này sẽ phất lên nhanh chóng sao?
Với ngoại hình của Cố Vi Vi thì xác suất thành công không hề nhỏ, điều quan trọng nhất là cô ta có thể bỏ ra bất cứ giá nào, những người đàn ông bình thường khó mà cưỡng lại sức hấp dẫn khi đối mặt với những cô gái xinh đẹp và lại chủ động như vậy.
Khi cô ta đang suy nghĩ lung tung thì cửa phòng bị đẩy ra, Cố Vi Vi mang vẻ mặt âm trầm bước vào, ngồi xuống cạnh Vương Mạn.
Vương Mạn thấy Cố Vi Vi trở lại nhanh như vậy, trước sau không tới năm phút đồng hồ thì ngạc nhiên, vội vàng hỏi: “Sao vậy, sao lại xuống sớm thế?”
Cố Vi Vi ôm lấy Vương Mạn, vừa khóc vừa nói: “Vương Mạn, tớ không hấp dẫn à? Sao anh ta không thèm nhìn tớ, anh ta có phải là đàn ông không?”
Nếu cô ta biết Lâm Thanh Diện là trai thẳng, trong lòng chỉ có Hứa Bích Hoài thì chắc sẽ hiểu vì sao anh lại có thái độ như vậy với mình.
Hồng Thành, trong một quán cà phê nào đó.
Tống Huyền Khanh bước vào, nhìn xung quanh một lượt sau đó đi về phía một chiếc bàn bên cửa sổ.
Một người phụ nữ có khí chất phi thường đang ngồi ở bàn này, trên mặt người phụ nữ ấy có một chiếc khăn che mặt màu đen. Mặc dù không nhìn rõ dung mạo nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác huyền bí.
Tống Huyền Khanh nhìn thấy người phụ nữ này cũng bị khí chất của cô ấy làm cho kinh ngạc, bà ta ngồi xuống đối diện người phụ nữ ấy, trên mặt lộ vẻ cảnh giác, hỏi: “Cô là ai, vì sao lại tìm tôi? Ban ngày ban mặt mà lại che mặt, cô không phải là phần tử khủng bố đấy chứ, nói cho cô biết, gia đình tôi đều là những công dân tốt, nghiêm túc chấp hành pháp luật, tôi không làm chuyện gì trái pháp luật đâu.”
Người phụ nữ cười nhạt, đẩy ly cà phê trên bàn về phía Tống Huyền Khanh, cô ta nói: “Tôi cũng là một công dân tuân thủ pháp luật, lần này tới tìm bà là muốn nói chuyện về con gái bà.”
Trên mặt Tống Huyền Khanh lập tức hiện vẻ nghi ngờ, bà hỏi: “Chuyện của con gái tôi? Nó làm sao?”
“Nếu tin tức mà tôi nhận được không sai thì bây giờ bà rất không muốn con gái mình và Lâm Thanh Diện ở bên nhau phải không? Ngay cả đám cưới ở Lâu Đài Thủy Tinh gây chấn động cả Hồng Thành cũng không muốn phải không?” Người phụ nữ cười hỏi.
“Vậy thì sao, liên quan gì đến cô? Nói cho cô biết, Lâm Thanh Diện là một ngôi sao tai hoạ, cho dù cậu ta có quyền lực đến đâu đi nữa cũng sẽ mang đến vô số tai hoạ cho người khác. Cô đừng nghĩ thuyết phục tôi chấp nhận Lâm Thanh Diện, đây là chuyện không thể.” Tống Huyền Khanh bĩu môi, coi người trước mặt là người mà Lâm Thanh Diện cử tới để thuyết phục mình.
“Tôi nghĩ bà hiểu lầm rồi, tôi tới tìm bà không phải để bà chấp nhận Lâm Thanh Diện, ngược lại tôi cũng muốn con gái bà có thể rời xa Lâm Thanh Diện, tôi tới tìm bà là muốn hợp tác với bà.” Người phụ nữ chậm rãi nói, lại uống một tách cà phê khác.
Tống Huyền Khanh sửng sốt một chút hỏi lại ngay: “Cô muốn con gái tôi và Lâm Thanh Diện xa nhau? Vì sao?”
“Bởi vì Lâm Thanh Diện là của tôi, tôi không muốn ai có được anh ấy, trên đời này chỉ có tôi mới xứng với Lâm Thanh Diện.” Giọng điệu của người phụ nữ càng trở nên nghiêm túc.
Tống Huyền Khanh bĩu môi, thầm nghĩ Lâm Thanh Diện là một ngôi sao tai hoạ, chắc chắn đầu cô ta úng nước nên mới muốn cướp Lâm Thanh Diện khỏi Hứa Bích Hoài.
Nhưng nếu người phụ nữ này thật sự có thể giúp bà ta đuổi Lâm Thanh Diện ra khỏi nhà thì bà ta cũng không ngại hợp tác với cô ta.
“Tốt nhất là cô có thể đuổi được tên tai hoạ Lâm Thanh Diện này đi, nói đi, cô muốn hợp tác thế nào?” Tống Huyền Khanh nói.
Người phụ nữ thấy Tống Huyền Khanh đồng ý, khoé môi hiện lên nụ cười giễu cợt, sau đó chậm rãi nói: “Bà nói cho tôi biết thời gian này Lâm Thanh Diện đang ở đâu trước đã, khi nào anh ấy về?”
“Ai mà biết được tên đó đi đâu làm gì, nhưng nghe Bích Hoài nói, hình như là đến Tô Thành rồi, còn khi nào về thì tôi không biết, tốt nhất là cả đời này đừng có về.” Tống Huyền Khanh chẳng hề quan tâm đến Lâm Thanh Diện.
Người phụ nữ suy nghĩ một lúc rồi tự mình lẩm bẩm: “Vậy chắc anh ấy sẽ không trở về sớm được đâu.”
“Kế hoạch hợp tác của tôi với bà rất đơn giản, nếu chúng ta đều muốn khiến hai người họ xa nhau thì chẳng bằng khiến con gái bà trở thành người của người đàn ông khác.” Người phụ nữ ngẩng đầu cười nói với Tống Huyền Khanh.
“Ý cô là gì?” Tống Huyền Khanh hỏi.
“Tôi nghĩ nếu con gái bà có quan hệ với người đàn ông khác thì chắc sẽ không thể tiếp tục trung trinh với Lâm Thanh Diện nữa, đến khi đó cho dù cảm thấy có lỗi thì có lẽ cũng sẽ khiến cô ấy rời xa Lâm Thanh Diện.” Người phụ nữ thản nhiên nói.
Tống Huyền Khanh trợn mắt há mồm, vẻ mặt khó tin nhìn người phụ nữ trước mặt: “Cô nói cái gì vậy! Cô muốn tìm người đàn ông khác để chà đạp con gái tôi?!”
“Đừng căng thẳng, tôi không có ý đó.” Người phụ nữ nói: “Ý tôi là, tôi có thể giúp bà tìm một người đàn ông có thân phận và địa vị đều không thấp, chúng ta có thể tạo ra sự trùng hợp để khiến họ phát sinh quan hệ mà quỷ không biết thần không hay.”
“Trước kia tôi cũng tìm con gái bà để nói rõ ràng với cô ấy, cô ấy không xứng với Lâm Thanh Diện, mà dường như cô ấy cũng đã nhận ra điều này. Nếu cơ thể cũng không còn trong trắng thì cô ấy nhất định không thể tiếp tục ở bên Lâm Thanh Diện nữa.”
“Đến lúc đó bà có thể bảo cô ấy ly hôn với Lâm Thanh Diện, và kết hôn với người đàn ông có thân phận địa vị không thấp. Đây không phải là kết quả tốt nhất cho bà sao?”
Nghe người phụ nữ nói như vậy, Tống Huyền Khanh trầm ngâm suy nghĩ, sau đó bà ta hỏi: “Người mà cô nói có thân phận, địa vị ấy có thể lợi hại đến mức nào?”
“Theo tôi được biết thì anh ấy có khối tài sản hàng trăm triệu USD, hơn nữa rất quan tâm đến con gái bà.” Người phụ nữ nói.
Nghe thấy từ trăm triệu, mắt Tống Huyền Khanh đột nhiên sáng lên, sau đó lập tức cười tươi, nói với người phụ nữ: “Tôi đồng ý hợp tác với cô.”
Công ty nhà họ Hứa, trong văn phòng.
Hứa Bích Hoài thu dọn tất cả tài liệu trên bàn làm việc xong, duỗi eo nhìn thời gian, đến giờ tan sở thì đứng dậy đi ra ngoài.
Vừa mở cửa phòng, mới hé ra một chút cô đã nghe thấy mấy người bên ngoài đang bàn tán gì đó.
“Tôi không ngờ Lâm Thanh Diện lại là một người lãng mạn như vậy đấy, anh ấy sẽ tổ chức hôn lễ ở Lâu Đài Thủy Tinh, thật hâm mộ chết đi được.”
“Đúng thế, hơn nữa vẫn luôn có tin đồn không ngờ phế vật Lâm Thanh Diện lại có quan hệ rộng đến vậy, những người đến dự đám cưới của anh ấy ngày hôm đó đều là nhân vật lớn, thật sự quá ngầu đi.”
“Bây giờ tôi lại cảm thấy đổng sự trưởng chúng ta hơi không xứng với Lâm Thanh Diện, dù sao công ty chúng ta cũng chỉ là một công ty nhỏ, sao có thể so sánh được với Lâm Thanh Diện, chỉ tiền biếu kết hôn của người ta thôi cũng đã hơn tỷ rồi.”
“Thật đó, Hứa Bích Hoài ngoại trừ gương mặt ưa nhìn thì những phương diện khác đều không xứng với Lâm Thanh Diện, theo tôi thấy, Lâm Thanh Diện nên cưới một người vợ tốt hơn mới đúng.”
“Chuyện này làm sao có thể? Bây giờ Hứa Bích Hoài đã biết thực lực của Lâm Thanh Diện rồi, làm gì có chuyện dễ dàng buông tay như vậy. Chắc chắn cô ấy sẽ coi Lâm Thanh Diện như một đứa bé mà ôm trong tay, nếu đổi lại là tôi thì chắc chắn cũng không thể để Lâm Thanh Diện chạy mất.”
“Cho dù cô ta không chịu buông tay thì thế nào, không xứng thôi có được không, không bao lâu nữa, Lâm Thanh Diện phát hiện Hứa Bích Hoài thật ra chỉ là một cái bình hoa thì sẽ chủ động rời xa cô ta thôi.”
…
Lời bàn tán bên ngoài như một lưỡi dao cứa vào lòng Hứa Bích Hoài, mấy ngày nay thi thoảng cô lại nghe thấy người ta bàn tán cô không xứng với Lâm Thanh Diện.
Lại thêm những lời mà bạn gái mối tình đầu của Lâm Thanh Diện nói hôm đó, Hứa Bích Hoài đã có rất nhiều nghi ngờ về bản thân, thậm chí đến bản thân cô cũng cảm thấy hơi không xứng với Lâm Thanh Diện.
Cảm giác này khiến cô rất bất an, giống như người bên ngoài nói, nếu cô thật sự không xứng với Lâm Thanh Diện thì một ngày nào đó anh sẽ chủ động rời bỏ cô.
Cô hít sâu một hơi, đẩy cửa văn phòng bước ra, những lời bàn tán lập tức dừng lại.
Hứa Bích Hoài mặc kệ những ánh mắt dò xét của mọi người xung quanh, cô đi thẳng về phía trước, cho đến khi lên xe cô mới lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng.
“Lẽ nào mình thật sự không xứng với Lâm Thanh Diện sao? Tại sao mọi người đều nói về chuyện này? Nếu thật sự là vậy, có phải mình nên chủ động một chút, nếu đến khi đó Lâm Thanh Diện rời xa mình thì với mình mà nói có lẽ sẽ là một thảm hoạ còn lớn hơn.”
Cuối cùng Hứa Bích Hoài không nhịn được nữa, tựa lên tay lái bắt đầu khóc.