Nước M, khu người nước C.
Trong tòa nhà cao chọc trời ở khu vực trung tâm phồn hoa nhất, một ông lão tóc bạc trắng đang ngồi trong phòng làm việc, lật xem văn kiện trên bàn.
Trong lưng ông lão có một bức thư pháp, bên trên có viết hai chữ ‘Công Tôn’, bút lực mạnh mẽ, ý nghĩa sâu xa, chỉ hai chữ mà thôi nhưng lại khiến cho con người cảm nhận được sự sự sắc bén, khí thế ngút trời.
Ngọn gió cuốn qua làm bức rèm trên cửa sổ lay động, rồi sau đó, bóng người mặc áo đen xuất hiện trong phòng làm việc như quỷ hồn.
Ông lão không ngẩng đầu lên, chẳng buồn trông ra cửa sổ, có điều ông lại mở miệng nói: “Chuyện ở Kinh Đô ra sao rồi, nhà họ Lâm ấy đã bị trừ khử rồi chưa?”
“Vẫn chưa.” Giọng nói của người mặc áo đen khàn khàn.
Bàn tay đang phê duyệt văn kiện của ông lão ngừng lại ngay, rồi sau đó, ông ta nhíu mày ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông ấy, ông lão mở miệng hỏi: “Cái nhà họ Lâm ấy chỉ được dư nghiệt của anh trai vô dụng của tôi năm ấy thành lập mà thôi, bọn chúng chỉ là trùng hôi trong mắt gia tộc Công Tôn chúng ta, muốn trừ khử thì chắc hẳn dễ như trở bàn tay, hơn nữa lần này nguồn tiếp viện tôi cho Ninh cũng không ít, sao mà nó vẫn còn chưa khử được nhà họ Lâm kia chứ?”
“Người đứng đầu nhà họ Lâm hiện nay tên là Lâm Thanh Diện, không biết anh ta đã sử dụng thủ đoạn gì mà chặn được sự tấn công của cậu Ninh nhiều lần, nhà họ Lâm không đơn giản như vẻ bề ngoài đâu, nếu như không đoán sai, sau lưng bọn họ chắc hẳn cũng có sự ủng hộ từ thế lực khác, chứ bằng không sẽ không đấu lại cậu Ninh đâu.” Người đàn ông mặc áo đen cất tiếng đáp.
Ông lão hừ lạnh rồi mở miệng nói: “Chỉ là dư nghiệt do một tên vô dụng để lại thì có thế lực nào chịu ủng hộ bọn họ, cho dù thật sự có, chắc chắn chẳng phải là đối thủ của nhà họ Công Tôn chúng ta đâu, tại Ninh không chịu dùng hết sức mình, lần này đợi nói trở về thì tôi phải dạy dỗ cho nó một bài học mới được, nếu như nói giỏi được một nửa anh của nó thì sợ rằng nhà họ Lâm đã biến mất khỏi thế giới này rồi.”
Người đàn ông mặc áo đen nghe thấy thế, hắn ta lập tức ôm quyền, khom lưng nói với ông lão: “Thưa ông, cậu Ninh, chỉ sợ rằng không về được.”
Sắc mặt ông lão trở nên nghiêm túc, ông ta nói: “Cái gì, nó sợ tôi phạt nói nên không chịu về à?”
“Người của tôi truyền tin đến, bảo là công ty của cậu Ninh trong Kinh Đô đã bị kiểm tra và niêm phong rồi, hôm ấy cậu Ninh mời Lâm Thanh Diện ăn cơm trong một nhà hàng nhưng chưa từng bước ra khỏi nơi ấy, sau đó người của chúng tôi đã điều tra nhà hàng ấy, chẳng phát hiện ra dấu vết nào của cậu Ninh cả, người mất tích chung với cậu Ninh còn có một cô gái tên là Lạc Tâm, người này là kẻ thù của Lâm Thanh Diện, tôi nghi ngờ rằng cậu Ninh đã bị Lâm Thanh Diện hãm hại.” Người đàn ông mặc áo đen đáp.
“Cậu nói cái gì!” Ông lão chợt đập mạnh xuống bàn, cây bút trong tay ông ta bị đập vỡ: “Ninh chết trong tay người tên Lâm Thanh Diện đó à? Làm sao có thể như thế! Chẳng qua nó chỉ là cháu trai do anh trai vô dụng của tôi để lại mà thôi, dù có cho nó cả trăm cơ hội thì nó cũng không phải là đối thủ của Ninh!”
“Chúng tôi cũng không nghĩ thông rốt cuộc chuyện này là thế nào, chỉ có điều, thực tế chính là như thế, Lâm Thanh Diện ấy tương đối cẩn thận, cậu ta giúp đỡ khống chế công ty của cậu Ninh, bây giờ người ngoài đều nghĩ rằng cậu chủ đã bị bắt rồi, nhưng trên thực tế, cậu chủ đã mất tích, vốn dĩ không có ai nghi ngờ chuyện này cả.” Người đàn ông mặc áo đen cất tiếng.
Ánh mắt ông lão sa sầm xuống ngay, ông ta nhìn người đàn ông mặc áo đen trân trân rồi mới nói: “Còn bao lâu nữa thì cậu cả mới về?”
“Khoảng chừng một tháng nữa.” Người ấy đáp.
“Sau khi cậu cả về thì kêu nó sang nước C một chuyến, lấy đầu của thằng Lâm Thanh Diện ấy về gặp tôi, một thằng con hoang cũng dám giết huyết thống của nhà họ Công Tôn, anh trai tốt của tôi, anh có cháu trai giỏi thật.” Ông lão ấy cắn răng nghiến lợi mà nói.
“Dạ!”
Sân bay thành phố T.
Một cô gái xinh xắn với vóc dáng cao ráo đeo kính đen, mặc đầm ngắn quyến rũ, khoác áo da bò đứng bên cạnh chiếc Mercedes-Benz g, cô ấy nhìn chăm chú vào trong sân bay, trông như thể đang chờ đợi ai đấy.
Người ấy tên là Thư Hân, là tổng giám đốc Lam Khấu, công ty mỹ phẩm lớn nhất trong Thành phố T, cô ấy nổi tiếng là đào hạng sang trong giới thượng lưu ở thành phố Thành phố T, ăn mặc sang trọng cùng với vẻ ngoài xuất chúng, cho dù cô ấy đi đến đâu cũng sẽ trở thành tiêu điểm của công chúng.
Chỉ có điều gần như không ai biết rằng tất cả của Thư Hân đều được Quan Lĩnh cho, cô ấy là người nổi bật nhất trong nhóm những nhân tài được Quan Lĩnh bồi dưỡng, những năm gần đây, cô ấy nổi tiếng lẫy lưng trong giới kinh doanh thành phố Thành phố T với thân phận giám đốc Lam Khấu, âm thầm phụ trách tất cả hành động của Quan Lĩnh trong thành phố T.
Lâm Thanh Diện không hề có thế lực ở thành phố Thành phố T, bởi thế anh chỉ đành mượn người mà Quan Lĩnh sắp xếp trong thành phố này, bây giờ anh là thiếu chủ của Quan Lĩnh, Lâm Trung Thiên chắc chắn là sẽ người đại diện của Quan Lĩnh, tất nhiên có tư cách điều động sức mạnh tuyệt đối của Quan Lĩnh.
Người qua kẻ lại đều không khỏi đảo mắt nhìn Thư Hân, cũng có không ít người nhìn cô ấy chăm chú, không muốn bước đi tiếp nữa.
Còn gương mặt Thư Hân toát ra vẻ kiêu ngạo, không hề quan tâm đến những người xung quanh một chút nào.
Bây giờ trong lòng cô ấy đang thấp thỏm trông chờ, muốn xem xem rốt cuộc thiếu chủ của Quan Lĩnh là người như thế nào, không biết có phù hợp với kỳ vọng của cô về một người đàn ông hay không.
Thân là đào hạng sang, tất nhiên Thư Hân đã đọc vị vô số người đàn ông, người đàn ông bình thường không tài nào lọt nổi vào mắt cô ấy.
Chẳng bao lâu sau, Lâm Thanh Diện bước ra từ trong sân bay, hai người phụ nữ đi bên cạnh anh, bọn họ đều là người anh quen trên máy bay, một cô tên Diêu Hân Du, một cô tên Lưu Hiểu Hàm, hai người đều là học sinh của trường đại học Phú Đán, bởi vì Lâm Thanh Diện đến trường Phú Đán làm giáo sư thỉnh giảng, bởi thế mới nói chuyện với hai người bọn họ một lúc.
Lâm Thanh Diện nói với hai cô ấy rằng mình muốn đến đại học Phú Đán làm giáo sư, bọn họ đều không tin, cứ nghĩ rằng Lâm Thanh Diện đang nói đùa.
Lưu Hiểu Hàm có ấn tượng khá tốt về Lâm Thanh Diện, những gì nói đùa với Lâm Thanh Diện trên dọc đường đều không mấy quan tâm, có thể vì bà chị ở nhà, Diêu Hân Du thấy Lâm Thanh Diện bình bình thường thường, lại còn thích chém gió nên cảm thấy hơi khinh thường anh, có điều nói chung thì cũng phiên phiến cho qua được.
Lâm Thanh Diện vừa bước ra ngoài đã nhìn thấy Thư Hân đứng bên cạnh chiếc Mercedes-Benz, trông có vẻ nổi bật đến lạ lùng, trước khi đến đây anh đã liên lạc với Thư Hân, hai người cũng trao đổi ảnh với nhau để đề phòng nhận sai người.
Sau khi nhìn thấy Lâm Thanh Diện từ đằng xa, Thư Hân bèn vẫy tay với anh, Lâm Thanh Diện quay đầu nói tạm biệt với Diêu Hân Du và Lưu Hiểu Hàm rồi mới đi về phía Thư Hân.
Diêu Hân Du và Lưu Hiểu Hàm nhìn về phía Thư Hân, sau khi nhìn thấy Thư Hân xinh đẹp và chiếc xe sang bên cạnh cô ấy, bọn họ đều cảm thấy hơi kinh ngạc.
“Trời ạ, không ngờ lại có bạch phú mỹ đến đón anh ta, Mercedes-Benz đấy, sáu tỷ đấy, người phụ nữ đó là ai vậy, trông anh ta bình bình thường thường như thế mà lại được bạch phú mỹ ra sân bay rước.” Diêu Hân Du tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Có thể là bạn của cô ấy thì sao.” Lưu Hiểu Hàm cất tiếng nói.
“Bạn hả? Tớ thấy không giống đâu nhé, biết đâu chừng anh ta là trai bao của bạch phú mỹ đó, ha ha, uổng cho anh ta chém gió tung trời, không ngờ lại là một kẻ ăn bám.” Diêu Hân Du tỏ vẻ khinh bỉ.
“Không phải chứ, trông Lâm Thanh Diện rất bình thường cơ mày, cũng không có đẹp trai thì sao làm trai bao được.” Lưu Hiểu Hàm thắc mắc.
“Hàm à, cậu ngây thơ quá, người được bao nuôi chưa chắc đã đẹp trai đâu nha, chỉ giỏi về phương diện ấy là đủ rồi.” Diêu Hân Du cười xấu xa.
Lưu Hiểu Hàm ngơ ngác, không hiểu phương diện nào đó mà Diêu Hân Du nói là gì.