“Mấy anh thả tôi ra! Đám lưu manh các anh, các anh nếu như dám làm gì với tôi, thì sẽ vào tù!” Lưu Hiểu Hàm gắng sức gào lên.
“He he, chuyện này không cần em nhọc lòng, chỉ cần tìm ít quan hệ, tốn ít tiền, chuyện này có thể đè xuống, em gái, em đừng ngây thơ nữa.”Một người đàn ông bụng to đầu đinh mặt mày dữ tợn mở miệng nói.
mấy người đàn ông đều đưa tay sờ lên người Lưu Hiểu Hàm, không hề có ý thương hoa tiếc ngọc.
“Buông cô ấy ra.” Vào lúc này, một giọng nói trầm thấp và uy nghiêm vang lên, Lâm Thanh Diện đã đi vào trong căn phòng đó, lạnh lùng nhìn mấy người đàn ông đó.
Mấy người đàn ông sau khi nghe thấy âm thanh này, đều dừng lại, ngoảnh đầu nhìn về phía cửa, phát hiện người bước vào là một thanh niên bình thường, tên đàn ông đầu đinh bụng to bỗng chốc mắng một câu: “Con mẹ màu mày là ai, mau cút ra ngoài cho tao, đừng làm lỡ chuyện tốt của ông nội mày.”
Lưu Hiểu Hàm nhìn thấy Lâm Thamh Diện bước vào, trong mắt xuất hiện một tia hy vọng, có điều rất nhanh cô ta phản ứng lại, mấy người đàn ông trong phòng này đều không phải loại vô dụng, chỉ có một mình Lâm Thanh Diện chắc không ứng phó nổi, cho nên vội vàng mở miệng hét lên: “Lâm Thanh Diện, anh mau đi báo cảnh sát, kêu cảnh sát đến bắt bọn họ, một mình anh không ứng phó được nhiều bọn họ như này, anh mau rời khỏi đây!”
Người đàn ông đầu đinh nghe thấy lời này, khẽ đảo con ngươi, sau đó ra hiệu mắt với người bên cạnh, người đó lập tức đứng dậy, xông về phía cửa, khóa cửa lại.
Mặc dù bọn họ không sợ chuyện, nhưng nếu như Lâm Thanh Diện đi bảo cảnh sát, chuyện đó cũng sẽ trở nên có hơi phiền phức, quan trọng nhất là, sẽ hỏng chuyện tốt của bọn họ.
Bây giờ mấy người đều đã uống nhiều, dục vọng trong đầu bị kích phát vô cùng lớn, trừ chuyện bọn họ muốn làm, cái khác bọn họ căn bản sẽ không để vào mắt.
“Đến thì cũng đến rồi, vậy thì đừng đi nữa, lát nữa đợi mấy anh chơi xong, lại dạy dỗ mày, đến lúc đó mày sẽ biết lo chuyện bao đồng sẽ có kế cục như thế nào.” Người đàn ông đầu đinh hừ lạnh một tiếng: “Trước tiên trói thằng này ném sang một bên, chuyện tốt của chúng ta không thể bỏ lỡ.”
Mấy người đàn ông ở sau tên đầu đinh đều lập tức đứng dậy, cười lạnh đi về phía Lâm Thanh Diện.
Lưu Hiểu Hàm nhìn thấy một màn này, trong lòng càng thêm khẩn trương, cô cảm thấy Lâm Thanh Diện sau khi nhìn thấy tình hình ở đây thì nên mau chóng chạy ra ngoài đi báo cảnh sát, dù sao như thế mới là cách ổn thỏa nhất.
Nhưng vừa rồi Lâm Thanh Diện nhìn thấy người đó đi khóa cửa lại như thế, mà không có chút động tác gì, mặt mày bình tĩnh, điều này khiến Lưu Hiểu Hàm khẩn trương nói không lên lời.
Bây giờ bọn họ khóa cửa lại, còn muốn ra tay với Lâm Thanh Diện, trong lòng Lưu Hiểu Hàm có loại cảm giác cùng chồng đánh trận.
“Lâm Thanh Diện, anh đừng xảy ra xung đột với bọn họ, anh là vì tôi mới đến đây, tôi không muốn anh vì tôi mà bị thương, nếu như hôm nay thật sự hết cách chạy thoát, anh ngoan ngoãn nghe bọn họ, như thế tổn thất của chúng ta mới có thể giảm thiểu đến mức thấp nhất.”
Người đàn ông đầu đinh bật cười, mở miệng nói: “Không ngờ em còn biết nghĩ thay cho người khác, ý tứ này của em, có phải là định thuận theo bọn anh rồi không?”
Lưu Hiểu Hàm cắn răng, ánh mắt nhìn người đàn ông đầu đinh mà tràn ngập sự ghét bỏ.
Lâm Thanh Diện mỉm cười với Lưu Hiểu Hàm, mở miệng nói: “Yên tâm, cô hôm nay sẽ không sao, mấy tên tng trùng lên não mà thôi, làm nên trò trống gì chứ.”
Vừa rồi lời của Lưu Hiểu Hàm khiến Lâm Thanh Diện ý thức được sự lương thiện của cô gái này xuất phát từ đáy lòng, đã đến tình cảnh này, cô ta vậy mà còn suy nghĩ thay Lâm Thanh Diện, nếu như đổi thành Diêu Hân Du, sợ rằng sớm đã bắt đầu mắng Lâm Thanh Diện không có não rồi.
Đương nhiên, nếu như hôm nay nếu như người bị trêu đùa là Diêu Hân Du, Lâm Thanh Diện thật sự không nhất định sẽ ra tay giúp.
Đối với cô gái mở miệng là nói anh là đồ mặt trắng, Lâm Thanh Diện không có quá nhiều hảo cảm, đối phương sỉ nhục anh như vậy, anh nếu như còn giúp thì cũng quá không có nguyên tắc rồi.
“Aiyo, còn khá biết ra vẻ, loại như mày, bọn này thu thập không biết bao nhiêu rồi, những người đó cuối cùng không có ai không quỳ xuống cầu xin chúng tao, mày cảm thấy mày có thể là ngoại lệ sao?” Người đàn ông đầu đinh cười lạnh mở miệng.
Lưu Hiểu Hàm cũng có hơi không tin lời của Lâm Thanh Diện, không phải cô ta coi thường Lâm Thanh Diện, thật sự Lâm Thanh Diện không giống loại người có thể đánh được, người bên phía người đàn ông đầu đinh đông như vậy, cô bây giờ chỉ muốn hạ tổn thất xuống mức thấp nhất, Lâm Thanh Diện nói như vậy, không nghi ngờ chính là tự tìm rắc rối.
“Con mẹ nó, thanh niên bây giờ, trừ ra vẻ thì chả được tích sự gì, đến lúc để ông mày đến dậy chúng mày làm người rồi!” Một người đàn ông lao về phía Lâm Thanh Diện quát một câu, sau đó vùng nắm đấm về phía mặt của Lâm Thanh Diện.
Lưu Hiểu Hàm nhìn thấy một màn này, vội vàng nhắm mắt lại, hiện nay cô có thể làm được, chỉ là cầu nguyện ở trong lòng thay cho Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện không thèm liếc nhìn, chỉ nhấc tay, dễ dàng cản nắm đấm của anh ta, sau đó đá một cước, người đó bay ra ngoài.
Một kêu thảm thiết vang lên, người đàn ông đầu đinh và những người còn lại đều kinh ngạc.
Lưu Hiểu Hàm mặt mày khó hiểu, cô nghe tiếng kêu thảm thiết vừa rồi không giống của Lâm Thanh Diện, bèn mở mắt nhìn thử, cảnh tượng trước mắt đập vào trong mắt thì cả người ngây ra.
Cô ta nhìn thấy tốc độ thân ảnh của Lâm Thanh Diện, động tác dứt khoát, không hề rơi vào thế hạ phong.
Chủ yếu là động tác của những tên đàn em của người đàn ông đầu đinh giống như bị tua chậm, ở trước mặt Lâm Thanh Diện giống như ruồi bọ, đều không có phản ứng kịp, thì đã bị Lâm Thanh Diện đánh ngã rồi.
Những người đàn ông này nhìn trông rất hung dữ, ở trong tay Lâm Thanh Diện, lại giống như kẹo bông gòn, khẽ đụng vào thì ngã ra đất.
Điều này khiến Lưu Hiểu Hàm cảm thấy bản thân giống như đang xem phim, động tác của Lâm Thanh Diện lưu loát như nước chảy, mà cô chỉ nhìn thấy trong phim võ thuật.
Người đàn ông đầu đinh cũng trợn mắt há hốc mồm khi nhìn một màn này, không hề ngờ Lâm Thanh Diện trông bình thường lại lợi hại như vậy, dọa sợ mà vội vàng đứng dậy, loạng choạng lui lại phía sau.
Lâm Thanh Diện sau khi giải quyết những người đó, bèn đi về phía người đàn ông đầu đinh.
Lưu Hiểu Hàm vội vàng từ trên đất đứng dậy, trốn ra đằng sau Lâm Thanh Diện.
Nhìn thấy bóng lưng của Lâm Thanh Diện, Lưu Hiểu Hàm lập tức cảm thấy hình tượng của Lâm Thanh Diện ở trong lòng cô trở nên càng cao hơn, thì ra người này không có không đáng tin như trong tưởng tượng, anh vậy mà thật sự có năng lực, thu thập những tên lưu manh này.
“Mày... mày đừng qua đây, tao nói cho mày biết, tao có nhân mạch, chỉ cần một cú điện thoại của tao, lập tức có hơn anh em chạy đến làm thịt mày, mày nếu như thức thời thì mau chóng cút cho tao, chuyện trước đó tao không tính toán, nếu không mày sẽ gặp xui xẻo!” Người đàn ông đầu đinh cố gân cổ mở miệng nói.
“Người của anh thật sự lợi hại, nếu đã như thế, vì để hoàn toàn giải quyết những rắc rối các người, tôi cũng quyết định sử dụng nhân mạch của tôi.” Lâm Thanh Diện mỉm cười mở miệng nói.