Rể Quý Trời Cho

chương 535: đừng có quá tự tin

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cúp điện thoại, Lâm Cường lộ ra một nụ cười độc ác với Lâm Thanh Diện, Hồ Lão Tam đã làm cho nỗi sợ hãi của anh ta đối với Lâm Thanh Diện giảm bớt rất nhiều, chỉ cần Hồ Lão Tam dẫn người tới đây, vậy thì chắc chắn sẽ có cách xử lý Lâm Thanh Diện.

“Chú ba của tôi sẽ lập tức mang người tới đây, anh có bản lĩnh thì cứ đứng đây mà chờ đi, chờ chú ba của tôi đến đây, ông ấy sẽ giáo huấn anh thay cho tôi.” Lâm Cường cười lạnh nói.

Lâm Thanh Diện cười cười, mở miệng nói: “Đừng có quá tự tin, không chừng chú ba của cậu tới đây, người bị giáo huấn là cậu đó.”

“Con mẹ nó, ít nằm mơ ở đây đi! Sao chú ba của tôi lại giáo huấn tôi được chứ, tôi là cháu của ông ấy, chẳng lẽ ông ấy còn giúp một người ngoài như anh à Lâm Cường khinh bỉ nói.

Lâm Thanh Diện từ chối cho ý kiến, đứng trước sức mạnh tuyệt đối, cho dù là quan hệ máu mủ thì cũng sẽ không chịu nổi một kích, huống hồ gì Lâm Cường cũng chỉ là một đứa cháu của Hồ Lão Tam mà thôi.

Bởi vì khoảng cách giữa con hẻm nhỏ với Mộng Thiên Đường cũng chỉ có mấy chục mét, sau khi Hồ Lão Tam nhận được điện thoại của Lâm Cường, chỉ trôi qua năm phút liền mang theo một đám người đi đến con hẻm nhỏ.

Khí thế của ông ta hùng mạnh, nghĩ đến bởi vì Lâm Cường bị tổn thất sáu trăm triệu, trong lòng càng tức giận thêm. Có làm như thế nào ông ta cũng không nghĩ được tại sao Lâm Cường lại rảnh đến nhức cả trứng, đi trêu chọc một người có bối cảnh như vậy.

Nhưng mà dù sao Lâm Cường cũng là cháu của ông ta, cho dù ông ta có muốn dạy dỗ Lâm Cường, trước tiên cũng phải giải quyết việc trước cho Lâm Cường, chờ sau khi giải quyết phiền phức cho Lâm Cường xong rồi, ông ta mới xử lý cái thằng cháu không có chí tiến thủ này.

Ông ta dẫn theo người đi vào trong con hẻm nhỏ, nhìn thấy ở trong con hẻm nhỏ có một người đang đứng đưa lưng về phía của ông ta. Lâm Cường với mấy tên bạn học của anh ta đều ngã trên mặt đất, trong lòng cũng thấy hơi kinh ngạc.

Lâm Cường nhìn thấy Hồ Lão Tam dẫn theo người tới, trên mặt lập tức lộ ra vẻ hưng phấn, nhanh chóng vẫy gọi Hồ Lão Tam, la lớn lên: “Chú ba, mau đến cứu cháu đi, cái thứ không biết sống chết này đánh cháu đó, chú mau giúp cháu xử lý anh ta đi.”

Hồ Lão Tam hừ lạnh một tiếng, đi đến sau lưng của Lâm Thanh Diện, tức giận trừng mắt nhìn Lâm Cường một chút. Vừa định mở miệng kêu Lâm Thanh Diện biết điều chút đi, nói xin lỗi với Lâm Cường, sau đó cút nhanh lên, tiếp theo đó ông ta còn phải la mắng Lâm Cường.

“Cậu..."

Ông ta vừa mới nói ra được một chữ, Lâm Thanh Diện liền xoay người lại nhìn về phía Hồ Lão Tam.

Trong nháy mắt Hồ Lão Tam nhìn thấy gương mặt của Lâm Thanh Diện, lông tơ ở trên người lập tức dựng đứng lên, sao ông ta nghĩ được người mà Lâm Cường muốn xử lý lại chính là cậu Lâm, người mà lúc ấy Lưu Bang Vận đối đãi rất cung kính.

Bản năng của con người khiến Hồ Lão Tam lập tức sửa lời lại: “Cái thứ không biết tốt xấu này, dám gây phiền phức cho bạn của cậu Lâm, lại chạy tới đây gây phiền phức cho cậu Lâm, sau này đừng gọi tôi là chú ba nữa, tôi với cậu không có chút quan hệ nào đâu?”

Nói xong, Hồ Lão Tam nhanh chóng đi vòng qua Lâm Thanh Diện, trực tiếp đá một đá lên trên mặt của Lâm Cường.

Chiếc răng cửa ở trong miệng của Lâm Cường bị đạp gãy, anh ta căn bản cũng không kịp phản ứng Hồ Lão Tam lại đột nhiên ra tay với anh ta, lúc nãy anh ta còn cho rằng Hồ Lão Tam sẽ ra tay với Lâm Thanh Diện.

“Tụi bây còn đứng thất thần đó làm gì, đến đây đánh cái tên không biết xấu hổ này cho tớ đi Hồ Lão Tam nhìn mấy tên đàn em của mình rồi hô một câu.

Đám đàn em đều mang theo vẻ mặt kỳ quái, nhưng mà lão đại cũng đã ra lệnh rồi, vậy thì bọn họ cũng không thể do dự được, cho nên liền bước lên phía trước cùng nhau đánh Lâm Cường.

Lâm Cường khóc không ra nước mắt, anh ta nghĩ mãi không biết người chú ba này của mình đã trúng phải ngọn gió gì, tại sao đột nhiên lại dẫn theo một đám người đánh anh ta. Anh ta muốn mở miệng hỏi một chút, nhưng mà Hồ Lão Tam căn bản cũng không cho anh ta có cơ hội, anh ta còn chưa nói ra khỏi miệng, một đấm lại một đấm liên tục đánh vào trên mặt của anh ta.

Sau mười phút đồng hồ, Hồ Lão Tam mới kêu người của mình dừng lại, sau đó mặt mũi tràn đầy áy náy đi đến trước mặt của Lâm Thanh Diện, khom người nói xin lỗi: “Cậu Lâm, tôi thật sự không ngờ đến cái tên này sẽ chạy đến đây tìm cậu gây phiền phức, cậu không sao đó chứ? Nếu như thằng nhóc này làm cậu bị thương, tôi nhất định sẽ không tha cho nó dễ dàng như vậy.”

Lâm Thanh Diện lắc đầu nói: “Ông cũng đã dạy dỗ cậu ta thay cho tôi rồi, tôi cũng không truy cứu cái gì nữa, sau này giáo dục tốt một chút là được rồi.”

Nghe thấy lời này của Lâm Thanh Diện, Hồ Lão Tam thở một hơi nhẹ nhõm, nhanh chóng gật đầu nói: “Vâng vâng, tôi nhất định sẽ dạy dỗ thằng nhóc này đàng hoàng, để cho nó sau này tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy nữa.”

Lúc này Lâm Cường bị đánh thoi thóp mới ngẩng đầu lên, mặt của anh ta đã đầy máu me, nhìn không ra dáng vẻ ban đầu.

“Chú... chú ba, tại sao chú lại muốn đánh cháu, không phải là chú nên giúp cháu xử lý cái tên này hả?” Lâm Cường không có sức mà hỏi một câu.

Hồ Lão Tam lại đá một đá lên trên người của Lâm Cường, mắng: “Cậu có biết người này là ai hay không hả, cậu Lâm chính là lão đại của chúng ta, chính là nhân vật mà chúng ta phải tôn trọng ba phần. Cậu kêu tôi xử lý cậu ấy, cậu cảm thấy tôi chán sống như cậu rồi hả!”

Lâm Cường nghe thấy lời nói này của Hồ Lão Tam, trong lòng lập tức lộp bộp, người để cho Hồ Lão Tam cung kính như vậy, nói chuyện như thế này, anh ta hiểu cực kỳ rõ ràng.

Lão đại của Hồ Lão Tam chỉ có thể là Lưu Bang Vận, vậy mà Lâm Thanh Diện lại có thể để cho Lưu Bang Vận cung kính ba phần, khó trách sau khi Hồ Lão Tam nhìn thấy Lâm Thanh Diện thì lại sợ đến như vậy.

Xem ra là lần này mình đã đánh trúng tấm sắt rồi, nhưng mà hối hận cũng đã vô dụng, anh ta đã bị Hồ Lão Tam đánh ngay cả mẹ của anh ta cũng không nhận ra.

Lâm Thanh Diện đứng ở đây đợi Hồ Lão Tam tới chính là vì để Hồ Lão Tam giúp mình cảnh cáo Lâm Cường, để sau này anh ta đừng tìm mình gây phiền phức nữa, bây giờ mục đích cũng đã đạt được rồi, anh cũng không cần thiết phải ở lại chỗ này.

Anh cũng không chào hỏi với Hồ Lão Tam, đi thẳng ra bên ngoài con hẻm nhỏ.

Hồ Lão Tam thấy thế thì nhanh chóng xoay người lại, cung kính tiễn Lâm Thanh Diện đi.

Chờ Lâm Thanh Diện đi ra con hẻm nhỏ, Hồ Lão Tam mới nhẹ nhõm thở ra một hơi, tiếp theo đó là nhìn Lâm Cường trên mặt đất, lên tiếng nói: “Đi về nói với ba của cậu rằng sau này, Hồ Lão Tam tôi sẽ không còn bất cứ mối quan hệ nào với nhà của cậu nữa, sau này có chuyện gì thì đừng có đến tìm tôi.”

...

Ở trong chung cư.

Lưu Hiểu Hàm đang ngồi ở trên ghế sofa, trong đầu nhớ đến chuyện ngày hôm nay Lâm Thanh Diện dẫn theo.” Đến giải vây giúp cho bọn họ, trên mặt thỉnh thoảng lại lộ ra một nụ cười ngây ngô.

Diêu Hân Du rầu rĩ không vui ngồi ở bên cạnh của Lưu Hiểu Hàm, nhíu mày, xem ra vẫn còn đang khó chịu bởi vì thái độ của Lâm Thanh Diện đối với cô ta.

Một hồi lâu sau, hai mắt của Diêu Hân Du sáng lên, đứng lên, lên tiếng nói: “Tớ đã biết rồi!”

Lưu Hiểu Hàm quay đầu nhìn về phía Diêu Hân Du, trên mặt lộ ra biểu cảm không hiểu.

“Mấy người Lâm Thanh Diện này có thể quen biết với Lưu Bang Vận, chắc chắn cũng là bởi vì liên quan đến bạch phú mỹ bao nuôi anh ta, thật sự không ngờ tới bạch phú mỹ bao nuôi anh ta lại lợi hại như thế, ngay cả Lưu Bang Vận cũng phải cho anh ta mấy phần mặt mũi, cũng không biết là Lâm Thanh Diện này làm như thế nào mà dính được với người ta nữa.” Diêu Hân Du nói tiếp.

Lưu Hiểu Hàm lập tức im lặng, xem ra Diêu Hân Du để chứng minh Lâm Thanh Diện không lợi hại như thế, vậy mà lại suy nghĩ ra các loại lý do.

Diêu Hân Du lại ngồi ở bên cạnh của Lưu Hiểu Hàm, nói: “Tiểu Hàm à, cậu đừng cảm thấy tớ đây là bởi vì nhìn anh ta khó chịu nên mới nói như vậy, chẳng phải cái tên đó đã nói anh ta chính là giáo sư thỉnh giảng ở trong trường của chúng ta hay sao, tớ đã quan sát anh ta mấy ngày nay rồi, anh ta thậm chí không có một cuốn sách lịch sử nào ở trong phòng cả. Với lại cái tên này mỗi ngày đi đến trường học thì lại ngồi im lặng ở trong quảng trường nhỏ, nếu như thật sự là giáo sư thỉnh giảng, sao lại có thể rảnh rỗi như vậy?”

“Muốn chứng minh có phải là anh ta giả vờ tự xưng là anh hùng ở trước mặt của chúng ta hay không, vô cùng đơn giản, chúng ta chờ đến thứ hai đi, đi vào lớp học công khai đó là biết rồi.”

“Hừ hừ, đến lúc đó tớ nhất định phải quay video giảng bài của giáo sư xuống, đi tới trước mặt của cái tên đó mà chất vấn anh ta!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio