Rể Quý Trời Cho

chương 709: vào ngục giam

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bành Vân nhìn thấy ông già đã không chịu tin, cũng bất đắc dĩ thở dài, lấy một chồng tài liệu từ trong đồ của mình ra. Ở bên trên có tất cả các báo cáo liên quan đến Lâm Thanh Diện lúc còn ở nước M, cùng với một phần tài liệu đã được nước C thông qua và phê duyệt.

“Ông Dương à, ông tuyệt đối đừng bởi vì cậu ta mới có hơn hai mươi tuổi mà xem nhẹ cậu ta, cái thằng nhóc này lợi hại lắm đó.”

Ông già ấy tên là Dương Tu, là người giữ cửa của ngục giam thứ năm, là một cao thủ nội kình đại thành hàng thật giá thật, năm đó cũng đã đảm nhiệm chức vụ đội trưởng của tiểu đội chấp pháp.

Sau khi ông ta nghe thấy lời nói của Bành Vân thì lập tức nhếch miệng nói: “Có nhân vật lợi hại gì mà ông già này chưa từng nhìn thấy chứ, những người có bản lĩnh chân chính đều đã trải qua thời gian rửa tội, thằng nhóc mới có hơn hai mươi tuổi giống như cậu ta căn bản cũng không lợi hại bao nhiêu.”

“Cậu ta có thể được ông xác định là nhân vật nguy hiểm cấp S, chắc có lẽ là có thực lực của nội kình tiểu thành, dựa vào độ tuổi này của cậu ta mà nói, quả thật cũng xem như là có tài năng đó. Nhưng mà những năm gần đây, người đến chỗ của tôi có người nào không phải là người có tài năng chứ.”

“Với lại tôi nói thật với các người nha, độ tuổi này của cậu ta có chút tài năng nhưng mà thực tế của không có mạng đâu, dễ dàng chết lắm, không chừng đi vào mới có hai ngày là bị bỏ cái mạng nhỏ rồi, loại chuyện như thế nào tôi gặp nhiều lắm.”

Bình thường Dương Tu không có người nào nói chuyện, cho nên lúc nhìn thấy có người thì liền nói nhiều một chút, sau khi nhận lấy tài liệu của Bành Vân đưa qua thì cũng không nhìn mà là cứ nói không ngừng.

Bọn người Bành Vân nghe Dương Tu nói chuyện, cũng không có người nào ngắt lời ông ta, chỉ là lúc này Cao Tiến lại hơi muốn cười, bởi vì loại cảm giác hiện tại của Dương Tu cực kỳ giống với dáng vẻ khi mà anh ta nhìn thấy Lâm Thanh Diện, anh ta chỉ biết là cũng bởi vì loại xem thường này đối với Lâm Thanh Diện mới khiến cho Lâm Thanh Diện làm cho quê độ hết lần này đến lần khác, so với người khác thì anh ta còn đau hơn một chút.

Dương Tu chú ý đến Cao Tiến đang cố gắng nhịn cười, lập tức trừng mắt liếc nhìn anh ta một chút, nói: “Cái thằng nhóc này đang cười cái gì vậy, chẳng lẽ là tôi nói không đúng hả? Nhìn người chưa từng thấy chuyện đời giống như cậu, nói cho cậu biết nha, tôi canh cửa ở chỗ này, tôi gặp thiên tài nhiều lắm đó, cái người mà mọi người mang đến đây căn bản cũng không có chỗ đứng đầu.”

“Ông Dương nói đúng đó, nhưng mà tôi vẫn đề nghị ông nên nhìn báo cáo điều tra của Lâm Thanh Diện trước đi.” Cao Tiến mở miệng nói một câu.

Lúc này Dương Tu mới cúi đầu nhìn chằm chằm vào báo cáo điều tra của Lâm Thanh Diện, lúc nhìn thấy thực lực của Lâm Thanh Diện đã đạt đến nội kình đại thành, ông ta trực tiếp kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Cái gì chứ, thực lực của thằng nhóc này đã đạt đến nội kình đại thành rồi hả? Chuyện này sao có thể được chứ, cậu ta cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi thôi, chẳng lẽ chỉ là là trông cậu ta trẻ tuổi?”

“Ông Dương, quả thật là cậu ta chỉ có hơn hai mươi tuổi thôi, cái này ông không cần phải nghi ngờ đâu.” Bành Vân nói.

Dương Tu liếc nhìn Bành Vân một chút, lại nhìn Lâm Thanh Diện một chút, sau đó là tiếp tục nhìn chăm chú vào báo cáo điều tra.

Sau khi nhìn thấy Lâm Thanh Diện giết chết đệ tử của tông sư Lôi Uyên Hành, Dương Tu lại không nhịn được mà ngẩng đầu lên nhìn về phía Lâm Thanh Diện.

“Làm sao có thể được chứ, cái thằng nhóc này lại giết đệ tử của tông sư?”

Đến cuối cùng, nhìn thấy Lâm Thanh Diện không thèm để ý đến sự ngăn cản của Bành Vân mà đả thương người rồi giết hết đám người của gia tộc Công Tôn, Dương Tu thở dài lắc đầu nói: “Thằng nhóc ngốc này, cậu lợi hại lại có tài năng như vậy, vậy mà lại làm ra chuyện ngu ngốc như thế, cái này quả thật là hủy hoại tương lai của cậu đó.”

So sánh với loại thái độ khinh thường trước đó, hiện tại Dương Tu đã hoàn toàn xem Lâm Thanh Diện giống như là một động vật quý hiếm. Ông ta đã coi cửa ở đây nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy có người mới hơn hai mươi tuổi mà đã đạt được thực lực nội kình đại thành.

Lâm Thanh Diện quả thật làm cho ông ta cảm thấy bất ngờ.

“Ông Dương, không biết là bây giờ có thể mở cửa để cậu ta đi vào chưa vậy?” Bành Vân mở miệng hỏi một câu.

Dương Tu nhẹ nhàng gật đầu nói: “Đi theo tôi.”

Mấy người bọn họ cùng đi về phía cánh cửa sắt, Dương Tu lấy ra một tờ giấy nhăn nhúm từ trong quần áo của mình, đưa cho Lâm Thanh Diện rồi nói: “Cậu trai trẻ, đây là một vài quy định ở trong ngục giam thứ năm, cậu xem một chút đi, cậu chỉ cần nhớ kỹ một chuyện là đừng có ý đồ leo tường ra ngoài là được rồi, những cái khác cậu muốn làm như thế nào thì cứ làm như thế đó. Người ở bên trong không có người nào là đèn đã cạn dầu, tốt nhất là cậu phải học thông minh một chút, có thể giết thì cứ giết, nếu cậu không biết bọn họ thì bọn họ sẽ giết cậu đó, luật lệ ở trong này tuân theo chính là mạnh được yếu thua.”

“Cảm ơn.” Lâm Thanh Diện nói.

“Cái gì mà cảm ơn với không cảm ơn chứ, coi như là tôi căn dặn cậu vài câu, cậu cũng không chắc có thể sống sót được mấy ngày. Đừng có tưởng rằng cậu là nội kình đại thành thì đi vào trong đó không có nguy hiểm gì, cho dù là nội kình đại thành thì cũng có phân chia mạnh yếu nữa đó. Nội kình đại thành ở trong đây có không ít, và nhiều người trong số họ không bình thường, cậu cũng nên cẩn thận.” Dương Tu tiếp tục nói.

Lâm Thanh Diện khóc dở cười, cảm thấy có lẽ là ông già này thật sự bởi vì canh cửa quá cô đơn, cho nên vừa nhìn người khác lại nói không ngừng.

Rất nhanh, một nhóm người đi đến phía trước cánh cửa sắt, Dương Tu đi đến bên cạnh nhấn mật mã, sau khi nhấn một cái nút thì hai cánh cửa sắt liền từ từ mở ra.

Ở phía sau là một cái đường hầm thật là dài, cách đường hầm khoảng một trăm mét thì mới có thể nhìn thấy được ánh sáng ở phía sau đường hầm, có lẽ thiết kế như vậy cũng là bởi vì để phòng ngừa lúc mở cửa sẽ có người thừa cơ mà chạy trốn.

Nếu như không đoán sai, ở trong đường hầm này cũng có một vài cơ quan phòng ngừa chạy trốn, nếu như không dựa vào trình độ nhạy cảm của cao thủ nội kình, lúc mở cửa xuyên qua đường hầm dài một trăm mét này chạy đi cũng không phải là chuyện rất khó khăn.

“Được rồi, đi vào đi, nhớ kỹ là ở bên trong nhất định phải cẩn thận với một người tên là Dư Tam, người đó chính là một người bị bệnh thần kinh đó, tốt nhất gặp hắn ta thì phải chạy ngay đi, nếu không thì cậu sẽ không may đâu.” Dương Tu lại dặn dò một câu.

Bọn người Bành Vân cũng nhìn về phía Lâm Thanh Diện, sau đó Bành Vân mở miệng nói: “Chúc cậu may mắn.”

Lâm Thanh Diện nhẹ gật đầu, không do dự trực tiếp đi vào trong đường hầm.

Mặc dù biết lần này mình đi vào trong lại muốn đi ra chính là một chuyện cực kỳ khó khăn, nhưng mà Lâm Thanh Diện cũng không vướng bận bao nhiêu, dù sao thì cho dù anh có nghĩ cách trốn khỏi ngục giam thì anh cũng phải đối mặt với sự săn đuổi của cao thủ tông sư.

Ngục giam thứ năm này mang đến cho anh một cơ hội tranh né rất tốt, hơn nữa ở trong đây có cao thủ tập hợp, đúng lúc anh có thể tận dụng cơ hội này để thông qua chiến đấu mà mà nâng cao sức mạnh của mình.

Băng khoăn duy nhất ở trong lòng của Lâm Thanh Diện chính là không có cách nào có thể trở về trong bữa tiệc một trăm ngày của con gái.

Nhưng mà lần này anh có mang theo điện thoại, còn mang theo một cục pin sử dụng bằng năng lượng mặt trời, lúc đó anh cũng đã thử rồi, ở đây có tín hiệu, dù sao thì người làm việc ở đây cũng cần phải gọi điện thoại.

Chỉ cần mình vẫn duy trì trò chuyện video với Hứa Bích Hoài như cũ, chắc là cũng không có vấn đề gì, đến lúc đó tìm một cái cớ nói là mình bị bắt phải sống ở một nơi hoang dã, thỉnh thoảng còn có thể quay lại cuộc sống của mình với Hứa Bích Hoài.

Sau khi Lâm Thanh Diện đi vào trong con đường hầm, cánh cửa sắt liền đóng lại một lần nữa. Sau khi Dương Tu tiễn đám người Bành Vân đi, ông ta bước nhanh đi đến tòa nhà, đi đến trước cửa của một phòng làm việc, đẩy cửa bước vào trong, ở bên trong đang có hai người già khác đang ngồi.

“Nhanh nhanh nhanh, có người mới tới, người mới tới lần này là một người trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi, nhưng mà tôi cảm thấy cậu ta rất có tiềm lực, tôi cược là cậu ta có thể sống trên mười ngày.” Dương Tu cười nói.

“Cái gì chứ? Người trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi hả? Lão Dương à, ông ngốc rồi đúng không, người trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi đến chỗ này sống qua năm ngày có rất ít đó, tôi cược ba ngày thôi.”

“Tôi cược hai ngày, gần đây có một nhóm nhỏ ở trong đó, sau khi thằng nhóc kia đi vào đó, có lẽ chạm trán không chỉ là một người đơn độc, mà là một nhóm. Cậu ta lại còn trẻ như vậy, chắc chắn sống không lâu đâu.”

Trên mặt của Dương Tu lộ ra một nụ cười xấu xa, vì để thắng tiền của hai ông già này, ông ta cũng không có ý định nói chuyện Lâm Thanh Diện có thực lực của nội kình đại thành ra...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio