Tên mập trực tiếp bật dậy khỏi ghế, trừng mắt nhìn người đó, nói: “Cậu nói cái gì cơ, dùng ngàn thắng cả sòng bạc?”
“Không…không sai, nếu cứ tiếp tục như vậy, sòng bạc của chúng ta thật sự phải phá sản a.” Người đó đáp.
Tên mập nuốt nước bọt, không ngờ người mà Lý Huỳnh Thái mang đến lại lợi hại như vậy.
“Mau đưa tôi đi tìm người đó, tôi phải xem thử, cậu ta có bản lĩnh lớn thế nào, vậy mà lại muốn thắng sòng bạc tôi đến phá sản!”
Hai người lập tức đi ra bên ngoài, nhìn trông vô cùng hoang mang.
…
Sảnh trò chơi trên tầng hai.
Hai người Lý Huỳnh Thái và Trần Tài Anh mặt ủ mày chau mà ném con chip cuối cùng trong tay mình ra, triệu đã bị bọn họ thua sạch trong một tiếng đồng hồ ngắn ngủi.
Đối với Trần Tài Anh, bọn họ dùng một tiếng đồng hồ mà mới thua có triệu đã là vô cùng lợi hại rồi.
Những tiểu bạch không biết cái gì hết, cho dù có lấy tỷ ra thì cũng có thể thua sạch sành sanh trong vòng phút.
“Mẹ nó, tên mập chết tiệt đó vậy mà cũng chưa ra ngoài gặp tôi, lần sau tôi mà gặp ông ta, tôi sẽ tẩn cho ông ta một trận trước.” Lý Huỳnh Thái hung dữ nói.
“Đi tìm Lâm Thanh Diện trước đi, xem xem tình hình bên cậu ta thế nào rồi.” Trần Tài Anh mở miệng.
“Có thể sao nữa, anh ấy lấy ngàn tiền chip, chắc vừa mới bắt đầu đã thua sạch rồi đó, bây giờ nói không chừng đang ngồi ở cái góc nào đó a.” Lý Huỳnh Thái lên tiếng.
Chính vào lúc này, ở trước một cái bàn không xa kia đột nhiên bùng phát ra một tiếng hoan hô kịch liệt, hai người Lý Huỳnh Thái và Trần Tài Anh nhìn về phía bên đó, không biết xảy ra chuyện gì rồi.
Hai người chen vào trong đám người, muốn xem thử là chuyện gì,
Hai người bọn họ đến bên cạnh bàn, nhìn thấy Lâm Thanh Diện đang bị một đám người vây quanh, mà ở trước mặt của anh, là một đống chip đã chất thành núi nhỏ.
Hai người Trần Tài Anh và Lý Huỳnh Thái lập tức sững sờ.
Hồi nãy Lâm Thanh Diện không phải chỉ lấy có một con chip ngàn thôi sao, sao bây giờ ở trước mặt anh lại biến thành nhiều chip như vậy rồi?
Lý Huỳnh Thái vội vàng đi đến bên cạnh Lâm Thanh Diện, mở miệng hỏi: “Anh Diện, chỗ này sao rồi? Số chip này sao lại để trước mặt anh thế? Bọn họ không cần nữa rồi sao?”
Lâm Thanh Diện nhìn thấy hai người Lý Huỳnh Thái và Trần Tài Anh, cười nói: “Hai người các người cuối cùng cũng đến rồi, còn không đến nữa, bọn họ chỉ e là không chơi với tôi nữa rồi.”
Nhà cái đứng trước mặt Lâm Thanh Diện sắc mặt tái xanh, trong lòng nghĩ mẹ nó cậu đã sắp thắng đến sòng bạc chúng tôi phá sản rồi, nếu như còn chơi với cậu nữa, không phải là tự tìm khổ sao.
“Lâm Thanh Diện, mấy cái này đều là cậu thắng được sao?” Trần Tài Anh nhìn chằm chằm vào số chip đó, vẻ mặt không dám tin mà nói.
Lâm Thanh Diện gật gật đầu.
“Đậu xanh, anh Diện, ngầu thật a, số chip này cộng lại bao nhiêu đây, đủ một tỷ rưỡi không?” Lý Huỳnh Thái mở miệng nói.
“Chắc khoảng tỷ đó.” Lâm Thanh Diện nhàn nhạt lên tiếng.
Trần Tài Anh và Lý Huỳnh Thái đều sững sờ, sau đó hai người đều hít một ngụm khí lạnh.
“Mười…mười lăm tỷ, mẹ tôi ơi, anh Diện, anh dùng ngàn, thắng được tỷ sao?” Thanh âm lúc nói chuyện của Lý Huỳnh Thái có chút run rẩy.
Trần Tài Anh lập tức đi đếm số chip đó một lát, phát hiện số con chip này cộng lại quả thực là có mười mấy tỷ.
“Tên này, thật sự không phải là quái vật sao?” Trần Tài Anh lẩm bẩm.
Mãi đến bây giờ anh ta mới phát hiện ra, anh ta chọn đi theo Lâm Thanh Diện, là một sự lựa chọn chính xác như thế nào.
“Được rồi, mau đi kêu ông chủ ở đây tới đi, tôi thắng nhiều như vậy rồi, ông ta chắc cũng nên ra gặp tôi rồi chứ.” Lâm Thanh Diện mở miệng nói.
“Không cần kêu nữa, ông chủ chúng tôi đã đến rồi.” Lúc này một thanh âm chợt vang lên.
Tất cả mọi người đều quay đầu qua, nhìn thấy một ông mập đang đi về phía này.
“Vua bài đến rồi, tên tiểu tử này xui xẻo rồi.”
“Tuy kỹ năng đánh bạc của tên nhóc này rất tốt, nhưng so với vua bài, chỉ e là còn kém xa, bây giờ vua bài chắc chắn là đến xử lý cậu ta rồi.”
“Chậc chậc, có thể ép vua bài ra đây đã là không tệ rồi, đáng tiếc là sự lợi hại của vua bài, không phải ai cũng có thể so được a.”
…
Tên mập đó trực tiếp kéo nhà cái ra, đứng ở đối diện Lâm Thanh Diện.
Ông ta đánh giá trên dưới Lâm Thanh Diện một cái, mở miệng hỏi: “Cậu chính là người đã dùng ngàn thắng cả sòng bạc của tôi?”
“Không sai, chính là tôi.” Lâm Thanh Diện cười gật đầu.
Tên mập giơ tay gãi gãi đầu mình, mở miệng nói: “Cậu chính là người đầu tiên làm được đến bước này ở sòng bạc của tôi, nói đi, cậu rốt cuộc muốn làm gì?”
Lâm Thanh Diện nhìn Lý Huỳnh Thái và Trần Tài Anh ở bên cạnh một cái, mở miệng nói: “Tôi muốn làm gì, hai người bọn họ chắc đã nói qua với ông rồi, chỉ cần ông đồng ý sau này đi theo Trần Tài Anh, thì tỷ này tôi có thể trả cho ông.”
Tên mập cười khẩy một cái, nói: “Không lẽ cậu cho rằng tỷ là có thể mua chuộc được tôi sao? Nói cho cậu biết, muốn khiến tôi phục, chỉ có một cách, đó chính là chơi bài thắng tôi! Cậu dám không?”
Lâm Thanh Diện cười cười: “Có gì không dám.”
Người xung quanh nghe thấy lời này của Lâm Thanh Diện, lập tức cười lên.
“Tiểu tử, có thể cậu không biết, ông ta chính là vua bài nổi tiếng một vùng, trên bàn chơi bài, ông ta chưa hề thua qua bất kỳ ai, cậu đừng có bốc phét lớn quá, coi chừng đau đó.”
“Ha ha, dám khiêu chiến vua bài như vậy, tôi thấy lần đầu đó, hôm nay chỉ e là có kịch hay xem rồi.”
“Vua bài không có đơn giản như cậu nghĩ đâu, người chơi cùng với ông ta, cuối cùng đều thua đến cả cái quần lót cũng không còn a.”
…
Tên mập nghe thấy người xung quanh tâng bốc mình, trên mặt cũng lộ ra nụ cười đắc ý.
“Tiểu tử, nghe chưa, chơi bài với tôi, cậu phải chuẩn bị khuynh gia bại sản đó.”
Lâm Thanh Diện cười cười, mở miệng nói: “Chỉ sợ cuối cùng người khuynh gia bại sản là ông đó.”
Trên mặt tên mập lộ ra một tia khinh miệt, quay đầu nhìn người bên cạnh một cái, mở miệng nói: “Đi lấy xúc xắc qua đây.”
Người đó lập tức chạy đi lấy hai cốc xúc xắc và một nắm xúc xắc.
“Tôi không so phức tạp với cậu, hôm nay tôi so lắc xúc xắc với cậu, so lớn nhỏ, ai có điểm số nhỏ hơn thì thắng, thấy thế nào?”
Lâm Thanh Diện vốn còn tưởng là cái được gọi là vua bài sẽ lấy một số thứ loè loẹt sặc sỡ gì đó ra làm khó anh, không ngờ vậy mà lại là lắc xúc xắc.
Tuy là so ai có điểm số nhỏ hơn, nhưng cái này đối với Lâm Thanh Diện mà nói, không có khác biệt gì cả.
Lắc xúc xắc, là trò chơi mà Lâm Thanh Diện chưa hề thua bất cứ ai kể từ tuổi đến giờ.
Tất nhiên, ngoại trừ Hứa Bích Hoài.
“Được.” Lâm Thanh Diện đáp.
“Ha ha ha, nếu cậu đã đồng ý rồi, vậy tôi sẽ nói tiền đặt cược, nếu như cậu thắng, tôi sẽ nghe cậu, sau này lăn lộn cùng với tên Trần Tài Anh đó, nếu như tôi thắng rồi, cậu không những phải để lại tỷ này, hơn nữa còn phải thêm tỷ, và còn phải để lại quần áo trên người nữa, thế nào?” Tên mập nói tiếp.
Mỗi một người đã đánh cược qua với tên mập đều biết, câu nói mà ông ta thích nhất chính là thua đến cả quần lót cũng không còn, cho nên mỗi lần ra kèo là ông ta lại đánh cược hết đồ của người khác, một khi thua ông ta thì phải gần như là trần truồng mà đi.
Đây mới là ý nghĩa chân chính của việc thua đến quần lót cũng không còn.
“Mẹ nó, cuối cùng lại có thể nhìn thấy người thua đến cả quần lót cũng không còn rồi, sau này các người cuối cùng không cần đùa cợt tôi nữa.” Một đại hán có vẻ ngoài cường tráng gần như là khóc đến nơi, nhìn trông vô cùng cảm tạ Lâm Thanh Diện, bởi vì anh ta chính là một trong những người đã thua đến trần trụi cả mông.
Lý Huỳnh Thái và Trần Tài Anh nhìn thấy Lâm Thanh Diện chấp nhận cá cược của tên mập, đều có chút lo lắng.
“Anh Diện, tên mập này là một tay lắc xúc xắc tài ba đó, em chưa từng thấy ông ta thua bất kỳ ai, nếu như anh thua rồi thì phải trần trụi cả mông đó.” Lý Huỳnh Thái khuyên.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không thua đâu.” Lâm Thanh Diện cười nói.
Thấy Lâm Thanh Diện kiên định như vậy, Lý Huỳnh Thái và Trần Tài Anh cũng không tiện ngăn cản, chỉ có thể để cho Lâm Thanh Diện và tên mập cá cược thôi.
Têm mập chia xúc xắc trong tay thành hai phần, một phần cái, đưa cho Lâm Thanh Diện.
“Tôi và cậu mỗi người có mười hai con xúc xắc, ai lắc ra điểm số nhỏ hơn thì thắng.” Tên mập mở miệng.
Mười hai con xúc xắc, ngay cả với những cao thủ sòng bài như tên mập cũng khá khó kiểm soát, càng huống hồ là phải lắc ra điểm số nhỏ nhất.
Người xung quanh nhìn thấy tên mập lấy ra nhiều xúc xắc như vậy, tất cả đều hít một ngụm khí lạnh.
“Tên tiểu tử này xui xẻo rồi a, mười hai viên xúc xắc không dễ lắc đâu, hơn nữa, vua bài ban đầu đã từng lắc ra được điểm, điểm số nhỏ nhất, tên tiểu tử đó không thể thắng được a.”
Lý Huỳnh Thái nhìn thấy tên mập lấy ra nhiều xúc xắc như vậy, lập tức há mồm mắng lớn: “Tên mập chết tiệt, ông chơi người ta đúng không, nhiều xúc xắc như vậy, sao mà lắc?”
Tên mập mặt dày nói: “Không dám so thì đừng chấp nhận a, cũng đâu phải tôi muốn cược với cậu ta.”
“Mẹ nó, tôi thấy ông chính là cố ý, anh Diện, chúng ta không so với ông ta nữa, loại người không biết xấu hổ này, không cần cũng được!” Lý Huỳnh Thái khí thế hừng hực.
Lâm Thanh Diện trừng Lý Huỳnh Thái một cái, mở miệng nói: “Ngậm miệng im lặng mà xem đi, nếu không tôi đá cậu ra ngoài.”
Lý Huỳnh Thái lúc này mới an phận lại, trong lòng còn lẩm bẩm một câu: “Dù sao thua rồi thì người cởi sạch cũng là anh, nếu anh đã muốn cởi trần chạy long nhong thì em không cản anh nữa.”
“Ha ha, tôi thích loại người hào sảng như cậu đó! Nếu đã như vậy, tôi bắt đầu trước đây!”
Thanh âm của tên mập vừa dứt, một bàn tay cầm lấy cốc xúc xắc, lắc hai cái, mười hai viên xúc xắc liền đi vào trong cốc, nhanh chóng lắc lên.
Đám người đều bị kỹ thuật của gã mập làm hoa mắt, Lâm Thanh Diện cũng có hơi kinh ngạc, không ngờ người này mập như vậy, mà cũng có thể dùng một thủ pháp linh hoạt như thế.
Lâm Thanh Diện cũng không do dự, bỏ mười hai viên xúc xắc vào cốc xúc xắc rồi lắc lên.
Kỹ thuật của anh rất đơn giản, nhưng lực đạo được dùng ở trong đó, người khác căn bản là nhìn không thấu.
Sau khi nhìn thấy thủ pháp của Lâm Thanh Diện, mọi người đều nhận định rằng Lâm Thanh Diện không thể đánh bại tên mập được.
Rất nhanh, tên mập ụp cốc xúc xắc lên trên bàn, Lâm Thanh Diện cũng ụp cốc xúc xắc xuống.
Tên mập nở một nụ cười tà mị với Lâm Thanh Diện, sai đó lấy cốc xúc xắc ra, mở miệng nói: “Tôi có viên một điểm, cậu thua rồi.”
Đám người đều kinh ngạc thốt lên, đồng thời cũng bắt đầu tán thưởng sự ngầu lòi của vua bài.
Có thể lắc cả mười hai viên xúc xắc được điểm nhỏ nhất, quả thực không phải người bình thường có thể làm được.”
Lâm Thanh Diện cười lắc đầu, mở miệng nói: “Vậy thì chưa chắc.”
Nói xong, anh cầm cốc xúc xắc lên, chỉ thấy mười hai viên xúc xắc đó xếp thành một đường thẳng đứng, con xúc xắc trên cùng chỉ có một điểm.
Mười hai con xúc xắc, chỉ có một điểm hướng lên.
“Tôi chỉ có một điểm, còn ông điểm, ông thua rồi.” Lâm Thanh Diện cười nói.