Ngục giam thứ năm.
Trên một ngọn đồi không cao không thấp, Lâm Thanh Diện đang ngồi bên cạnh một tảng đá lớn, cúi đầu nhìn chằm chằm vào cái vòng tay ở cổ tay mình, thử lấy xuống, đáng tiếc thử nghiệm nhiều lần cũng không lần nào thành công.
Mà cách Lâm Thanh Diện không xa, một tên mập đang thở hồng hộc chém một cây đại thú, bên cạnh anh ta đã có mấy gốc cây, anh ta tầm trong tay là một chiếc búa giản dị làm từ đá tảng, mặc dù cố sức chém, nhưng mà đối với cao thủ Nội Kình có chút thành tựu mà nói, cái này không tính là gì.
Tên mập này chính là người trước kia trốn một bên, muốn ngư ông đắc lợi, lúc anh ta chuẩn bị chạy trốn, Lâm Thanh Diện bắt anh ta trở về, hơn nữa không đối xử giống như ba người kia, giết anh ta đi.
Sở dĩ giữ lại tính mạng của tên mật này, một là vì Lâm Thanh Diện vẫn không hiểu rõ tình huống trong ngục giam thứ năm, cho nên cần phải có người giải thích một chút với anh, cái nữa là vì Lâm Thanh Diện không cảm nhận được mùi máu tanh như ba người đã chết trong tay anh trên người của tên mập này.
Bị giam vào ngục giam này, có hơn nửa khả năng, đều là vì những người vô cùng tàn bạo, nhưng mà cũng có không ít người giống với Lâm Thanh Diện, vì báo thù mà ra tay giết người, cuối cùng bị nhốt vào trong này.
Ánh mắt của tên mập này so với ba người kia trong veo hơn nhiều, sau khi suy nghĩ, Lâm Thanh Diện giữ anh ta, đương nhiên, nguyên nhân lớn nhất trong đó là Lâm Thanh Diện muốn tìm một osin miễn phí, ví dụ như là tên mập vào buổi tối hôm trước bị yêu cầu phải dựng một cái nhà gỗ, nếu không sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng.
"Cậu nói quản lý ngục giam sẽ thông qua vòng tay này để khống chế chúng ta trừ bọn họ ra, vòng tay này căn bản không thể nào lấy xuống?" Lâm Thanh Diện mở miệng hỏi.
Tên mập quay đầu liếc nhìn Lâm Thanh Diện, nói: "Đúng thế, anh cũng đừng xem thường cái vòng tay này, cái vòng tay này không những truy tung được vị trí của anh, vào lúc quan trọng có thể phóng ra dòng điện siêu áp, lập tức làm anh tê dại, cho dù cao thủ Nội Kình đại thành, dưới dòng điện siêu áp này cũng không chống nổi một giây đồng hồ.
Lâm Thanh Diện nhíu mày, không ngờ cái vòng tay nho nhỏ này lại còn có tác dụng lợi hại như vậy.
Vật này là trên đường đến, Bành Vân đeo cho anh, nói là yêu cầu thống nhất của ngục giam thứ năm, dùng để định vị, sớm biết thứ này còn có thể phóng diện, chắc chắn anh sẽ không đeo, bây giờ mới biết là bị Bành Vân lừa rồi.
Khó trách trên đường đến Bành Vân vừa đi vừa có tâm tư thưởng thức phong cảnh dọc được, thì ra là yên tâm có chỗ dựa.
Không tiếp tục rối rắm chuyện vọng tay nữa, dù sao tất cả mọi người ở đây đều có, bây giờ anh là một phạm nhân, quả thật cũng cần một số nghi thức.
"Lão đại, tôi nói không phải chứ, chúng ta thật sự không cần phải xây nhà ở nơi này, ở trong này, phương pháp sống sót dễ dàng nhất chính là trốn khắp nơi, trực tiếp định xuống như annh vậy, quả thật là làm bia ngắm cho người kác." Tên mập nói một câu với Lâm Thanh Diện
Lâm Thanh Diện trừng mắt liếc anh ta một cái, nới: “Bảo cậu làm thì làm đi, đừng nói nhả, trước khi mặt trời lặn mà không xong tôi sẽ tiễn cậu đi gặp Diêm Vương."
Tên mập không dám nói gì nữa, vội vàng đi đóng cọc gỗ.
Chạng vạng tối, tên mập đã mệt mỏi thở không ra hôi nhìn căn nhà gỗ dừng thành công, mặc dù có chút đơn sơ, nhưng mà miễn cưỡng có thể ở được, thở dài một hơi.
Lâm Thanh Diện thấy tên mập hoàn thành nhiệm vụ, không nói gì thêm, sau khi mang đồ đạc của mình bỏ vào trong nhà gỗ, lại hỏi tên mập xem trong này ăn cơm thế nào.
Tên mập nói trong ngực giam, mỗi ngày chỉ có một cơ hội ăn cơm, tám giờ tối, tất cả mọi người đều có thể đến cửa chính nhận một phần cơm đựng trong cặp lồng.
Cặp lồng đựng cơm này, là thức ăn cung cấp cả một ngày của bọn họ.
Lúc lấy cặp lồng đựng cơm, tất cả mọi người đều không thể tùy tiện ra tay cướp đoạt cơm của người khác, nếu không sẽ bị điện trừng phạt.
Cho nên trong nửa tiếng nhận cơm, là thời gian bình tĩnh nhất của cả ngục giam.
Nhưng mà quy định chỉ để ý đến nửa tiếng nhận cơm, qua thời gian này, hoặc là rời khỏi khu vực cửa chính, sẽ không được quản lý ngục giam bảo vệ nữa, cặp lồng đựng cơm bị giành đi mất cũng là đáng đời.
Bởi vậy thời gian sau khi nhận cặp lồng đựng cơm, thường thường là thời điểm máu tanh nhất trong ngục giam.
Dưới tình huống thức ăn rất ít ỏi, có người vì có thể ăn nhiều hơn một phần cơm, căn bản không để tính mạng của người khác vào mắt.
Tám giờ tối, Lâm Thanh Diện đi theo tên mập đến vị trí cửa chính, nhìn thấy bên kia sắp một dãy cặp lồng đựng cơm chỉnh tề, đã có không ít người qua đó xếp hàng lấy, mỗi người chỉ lấy một phần, không ai dám lấy thêm.
Lâm Thanh Diện cẩn thận quan sát qua những người đang xếp hàng kia, phát hiện khí thế trên người bọn họ cũng không yếu, nhưng mà chủ yếu vẫn là Nội Kình tiểu thành, cũng không có nhìn thấy mấy cao thủ Nội Kình đại thành.
Dựa theo cách nói của tên mập, cao thủ Nội Kình đại thành hoặc nhiều hoặc ít đều có mấy tiểu đệ, bọn họ sẽ để tiểu đệ đến lấy cơm, sẽ không tự mình đến.
Sau khi đi cùng lấy cặp lồng đựng cơm, Lâm Thanh Diện cảm thấy ánh mắt của mọi người nhìn về phía mình có chút không tốt lành, gương mặt của tên mập cũng không yên, bởi vì ánh mắt của Lâm Thanh Diện liếc cũng có thể nhìn ra, cặp lồng đựng cơm của người mới, thường thường là dễ cướp nhất.
Quả nhiên, trên đường hai người trở về, tổng cộng gặp bốn vòng vây, trong đó hai lần chỉ có một người, mà hai lần khác là tổ hai người.
Những người này không biết thực lực của Lâm Thanh Diện, cho rằng Lâm Thanh Diện là một người mới, hơn nữa trẻ như vậy, khẳng định vô cùng dễ cướp, nhưng mà kết quả sau đó lại không như bọn họ nghĩ.
Cặp lồng đựng cơm trong tay những người này, cuối cùng cũng rơi vào trong tay Lâm Thanh Diện, tên mập nhìn thấy Lâm Thanh Diện thỏai mái cướp lại cặp lồng của người khác như vậy, khiếp sợ có chút nói không nên lời.
"Khó trách những cao thủ Nội Kình đại thành đó đều rất ít khi tự mình đi lấy cặp lồng đựng cơm, với thực lực của bọn họ, cho dù tùy tiện cướp lấy, cũng sẽ không bị đói được."
Trở lại trong nhà gỗ, Lâm Thanh Diện để bảy phần cơm trong tay mình xuống, tên mập nhìn cặp lồng cơm duy nhất trong tay mình, nhìn Lâm Thanh Diện phía bên kia, con mắt cũng trợn trắng.
Lâm Thanh Diện chú ý đến ánh mắt của tên mập, tự mình để lại hai cặp lồng đựng cơm, đưa phần dư còn lại cho tên mập.
"Tôi ăn như vậy là đủ rồi, hôm nay cậu giúp tôi xây nhà gỗ, những thứ này xem như là trả thù lao cho cậu, tôi thấy cậu cũng không phải là người dễ làm chuyện hung ác tàn bạo, bị giam vào trong này nhất định là vì vấn đề tình cảm gì đó, tôi cũng không làm khó cậu, ăn xong bữa cơm này, cậu có thể đi." Lâm Thanh Diện mở miệng.
Tên mập nhìn sáu phần cơm trước mặt mình, trực tiếp rơi lệ rồi, anh ta đã không nhớ đã bao lâu rồi mình chưa từng no, với hình thể của anh ta, mỗi ngày chỉ có thể ăn một phần cơm nho nhỏ, sao có thể đủ ăn được.
"Lão đại, anh chính là cha mẹ sống của tôi, vậy tôi trước không khách khí nữa.."
Tên mập nói một câu với Lâm Thanh Diện, sau đố bắt đầu lang thôn hổ yết.
Lâm Thanh Diện không nói gì, cũng bắt đầu ăn cơm, hai cặp lồng dựng cơm, với anh mà nói là đã đủ rồi, về phần sau này, anh cũng không lo lắng nhiều, dù sao không đủ ăn thì đi cướp của người khác, ở đây, anh cũng không có chút áy náy nào.
Không bao lâu, tên mập giải quyết sạch sẽ sáu cặp lồng đựng cơm, ợ lên một cái.
Anh ta quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện, đứng lên, cung kính vái Lâm Thanh Diện, nói: "Lão đại, Tôn Nguyệt Bán tôi không phải là sói mắt trắng, hôm nay anh đã chịu cho tôi cơm ăn, vậy Tôn Nguyệt Bán tôi đây cũng sẽ không để lão đại anh phải lỗ vốn, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ tiểu đệ của anh, dù là có chuyện gì, anh cũng có thể sai bảo tôi, Tôn Nguyệt Bán tôi bảo đảm dù là vào nơi nước sôi lửa bỏng, cũng không phản bội!"
Lâm Thanh Diện nhìn tên mập cười cười, nói: "Tùy cậu."
Hôm sau, tên mập đang nằm trên một cây đại thụ cách nhà gỗ không xa ngáy to ngủ, đúng lúc này, có tiếng người chạy qua làm anh ta lập tức bừng tĩnh.
Anh ta mở to mắt, nhìn thấy Lâm Thanh Diện bạy vọt đến cây đại thụ cao nhất trước mắt, mũi chân điểm nhẹ, mấy bước đã lên đỉnh cao nhất của cây cổ thụ.
Sau đó một giọng nói vô cùng hùng hậu, lập tức truyền khắp phạm vị m vuông quanh đó.
"Hôm nay, Lâm Thanh Diện tôi chiếm núi xưng vương, phàm là người nào bước vào lãnh địa của tôi, giết không tha!"