Văn phòng trưởng ngục.
Tống Côn lúc này đang nhíu chặt mày nhìn chằm chằm vào màn hình camera giám sát trên máy tính.
Lâm Thanh Diện và "Dư Tam" giao chiến, Lâm Thanh Diện có thể ngang tài ngang sức với Dư Tam đã bước vào nửa bước tông sư, khiến ông ta rất kinh ngạc, cuối cùng Thiên Tinh Chưởng của Lâm Thanh Diện còn làm Dư Tam bị thương, càng khiến Tống Côn tán thưởng tiềm lực của Lâm Thanh Diện.
Thế nhưng, thực lực của nửa bước tông sư suy cho cùng không phải là thứ mà nội kình đại thành có thể so được, Lâm Thanh Diện có thể mượn Thiên Tinh Chưởng làm Dư Tam bị thương, một nguyên nhân là do Thiên Tinh Chưởng quả thực rất mạnh mẽ, có thể khiến người ta bạo phát ra lực chiến đấu cường đại, một cái khác là bởi vì sự lơ là của Dư Tam.
Bây giờ Dư Tam bộc phát nộ khí, trực tiếp dùng sự công kích mạnh nhất của ông ta, Chấn Thiên Chuỳ, chiêu này chính là chiêu thành danh của Dư Tam năm đó, với trình độ của nửa bước tông sư thì uy lực này thậm chí có thể so được với sự công kích của một số cảnh giới tông sư.
Theo như Tống Côn thấy, Lâm Thanh Diện bất luận thế nào cũng không thể nào nhận lấy chiêu này được.
Kể từ sau khi Lâm Thanh Diện dùng Thiên Tinh Chưởng lần trước, Tống Côn đã đặc biệt chú ý đến Lâm Thanh Diện, cho rằng Lâm Thanh Diện là một nhân tài có thể tôi luyện được, vào ngục giam thứ năm chỉ bởi vì lúc báo thù, đầu óc mờ mịt mới giết người bình thường, bản thân không có vấn đề gì quá lớn cả.
Cho nên ông ta vẫn muốn có chút quan tâm đến Lâm Thanh Diện, ai ngờ Lâm Thanh Diện vậy mà lại đi chủ động chọc vào sự tồn tại mạnh nhất trong ngục giam thứ năm chứ, bây giờ còn ép cả Dư Tam ra chiêu mạnh nhất, điều này khiến trong lòng ông ta bất lực.
Lúc này trong tay Tống Côn đang cầm một cái remote, bên trên có một cái nút, chỉ cần ông ta ấn cái nút đó thì cái vòng tay mà Dư Tam đeo trên tay sẽ phóng thích ra dòng điện siêu mạnh, cắt ngang sự công kích của Dư Tam.
Nhìn thấy nắm đấm của Dư Tam sắp rơi trên người của Lâm Thanh Diện, Tống Côn đã định ấn cái nút đó, giữ cho Lâm Thanh Diện một mạng, chính vào lúc này, trên người Lâm Thanh Diện chợt bộc phát ra khí thế chẳng hề yếu hơn Dư Tam, khiến cho Tống Côn lập tức sững sờ.
“Chiêu này của cậu ta, hình như còn mạnh hơn Chấn Thiên Chuỳ của Dư Tam vài phần nữa, tên tiểu tử này rốt cuộc có lai lịch gì, từ đâu học được chiêu thức lợi hại như vậy chứ?”
….
Trên Hoài Sơn, sự chiến đấu của hai người Lâm Thanh Diện và "Dư Tam" xảy ra trong chớp mắt, Chấn Thiên Chuỳ của "Dư Tam" đập xuống, Lâm Thanh Diện dùng Yêu Nguyệt tiếp chiêu, vào giây phút chiêu thức của hai người chạm vào nhau, một làn sóng vô hình lan toả ra xung quanh, đám người Tên mập ở cách đó mấy chục mét cảm nhận được làn sóng này, đều nhanh chóng nghiến răng chống đỡ.
Mấy kẻ bị phế nội kình, có không ít người thậm chí còn trực tiếp ngồi xuống đất.
“Cái này…cái này cũng quá là khủng bố rồi a, cái này thật sự là lực chiến đấu dưới cấp bậc tông sư sao? Nếu như không phải biết rõ thực lực của bọn họ thì tôi đã tưởng hai người bọn họ đều đạt đến cảnh giới tông sư rồi đó.” Tên mập lẩm bẩm nói một câu.
Sau khi phản ứng lại, anh ta nhanh chóng nhìn sang phía Lâm Thanh Diện và Dư Tam, muốn biết kết quả của cuộc va chạm này cuối cùng sẽ như thế nào.
Trên mảnh đất ở xa xa kia, đã xuất hiện một cái hố lớn có bán kính khoảng m, Lâm Thanh Diện đứng trong hố, không ngừng thở dốc, nhìn bộ dạng đã tiêu hao sức rất lớn.
Ở một bên khác, Dư Tam đã ngã trên mặt đất, không hề động đậy, không biết là còn sống hay đã chết nữa.
Tất cả mọi người đều ngây người, bọn họ không ngờ, trận chiến này, Dư Tam-kẻ đã đạt đến nửa bước tông sư, đã thua rồi!
Đây cũng nói rõ, thực lực của Lâm Thanh Diện ít nhất đã là nửa bước tông sư rồi.
“Ông nội tôi ơi, cậu ta mới hai mươi mấy tuổi, so với cậu ta, cảm giác như mấy năm nay tôi ngay cả một tên nhà nông cũng không bằng a, a, không đúng, bây giờ tôi chính là một tên nhà nông.” Tên mập lẩm bẩm nói.
Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm vào "Dư Tam" ở trên mặt đất một cái, hít sâu một hơi, một sự mệt mỏi tập kích đến, nhưng anh có thể cảm nhận được rõ ràng, đây vẫn chưa phải cực hạn của anh.
Anh nhấc chân lên, đi về phía trước, đến phía trước Dư Tam, cúi đầu nhìn ông ta một cái.
Hồi nãy chiêu Yêu Nguyệt đó thực ra có thể trực tiếp lấy mạng của ông ta, nhưng Lâm Thanh Diện cuối cùng vẫn nương tay, chỉ là muốn khiến ông ta trọng thương.
Trên mặt "Dư Tam" mang theo sự khó tin, sau khi nhìn thấy Lâm Thanh Diện đi tới, trong ánh mắt tràn đầy sự khó hiểu, hỏi: “Tại…tại sao, tôi có thể cảm nhận ra được, thực lực của cậu chỉ có nội kình đại thành, nhưng sao cậu có thể dùng chiêu thức mạnh mẽ như vậy?”
Lâm Thanh Diện nhìn chăm chăm vào ông ta một hồi, nói: “Trên thế giới này, vốn không chỉ có một loại sức mạnh là nội kình đâu.”
"Dư Tam" trầm tư, sau đó trên mặt lộ ra một nụ cười hung tợn, tiếp đó ông ta liền nhắm mắt lại.
Lâm Thanh Diện tưởng Dư Tam chết rồi, trong lòng nghĩ bản thân mình hồi nãy rõ ràng chưa có dùng hết toàn lực, đáng lẽ không nên xuất hiện loại hình huống này, chính vào lúc này, Dư Tam vốn đã nhắm mắt đột nhiên ho kịch liệt, sau đó ông ta lại mở mắt ra, ánh mắt đã trở nên sáng tỏ lại.
“Hắn chết rồi, hắn cuối cùng đã chết rồi, ha ha ha, tôi chưa từng nghĩ, hắn ta vậy mà lại dùng cách này biến mất ra khỏi người tôi, Lâm Thanh Diện, đa tạ cậu đã hạ thủ lưu tình, nếu không tôi đã cùng hắn đi gặp Diêm Vương rồi.” Dư Tam cười, hoàn toàn không màng đến thương thế trên cơ thể mình.
Lâm Thanh Diện cũng không ngờ mình đã đánh chết cái nhân cách mà Dư Tam phân liệt đó ra rồi, nhìn Dư Tam ngã trên mặt đất mà có chút kinh ngạc.
“Ông chắc chắn…ông ta bị tôi đánh chết rồi?” Lâm Thanh Diện mở miệng hỏi.
Dư Tam nghiêm túc gật gật đầu, sau đó lấy ra một miếng lệnh bài từ trong áo của mình ra, trên đó viết một chữ ‘Ẩn’.
“Miếng lệnh bài này coi như là tạ lễ mà tôi cho cậu, năm đó khi tôi chưa bị bắt vào, đã sáng lập một tổ chức sát thủ ở bên ngoài, tên là Ẩn Sát, cũng có chút ảnh hưởng trong quốc tế, cậu cầm miếng lệnh bài này liền có thể ra lệnh cho bọn họ, đương nhiên, tiền đề là cậu có thể ra khỏi chỗ này.”
“Nhưng tôi tin, nếu như là cậu, chắc chắn sẽ không thể bị nhốt mãi ở nơi này đâu.”
Dư Tam cười nói.
Lâm Thanh Diện nhận lấy miếng lệnh bài đó nhìn một cái, không khách sáo chút nào.
Dư Tam nói không sai, anh chưa từng định cả đời ở chỗ này, sớm muộn gì cũng phải ra ngoài.
Còn về miếng lệnh bài này, cho dù anh không dùng tới, nhà họ Lâm chắc chắn cũng có thể dùng, thế lực do một vị nửa bước tông sư sáng lập, tất nhiên sẽ không đơn giản.
Lâm Thanh Diện dìu Dư Tam dậy, đưa đến bên trong căn nhà gỗ của mình, anh vốn không cần thiết phải giết Dư Tam, dù sao tên "Dư Tam" bạo ngược đã chết rồi, còn tên Dư Tam còn lại này, cũng coi như là một người không tệ.
Anh không phải là sát nhân cuồng ma gì đó, bất kể bắt được ai cũng sẽ giết.
Chiến đấu một trận với Dư Tam, đã cho Lâm Thanh Diện cảm giác, thông qua thực lực của cảnh giới nửa bước tông sư, anh đã dò ra được tông sư thực sự và loại sức mạnh mà anh sở hữu.
Đồng thời cũng xác định được sự suy đoán trong lòng mình, dựa vào huyền kình, anh đã có thể sở hữu được sức mạnh của tông sư khi vẫn còn ở nội kình đại thành, hơn nữa, nếu như liều mạng, anh chưa chắc sẽ là kẻ thua cuộc.
Dù sao Lâm Thanh Diện vẫn còn tuyệt chiêu thứ ba, anh tin, dùng chiêu này, cho dù có là tông sư chân chính cũng không tránh được.
Tin tức Lâm Thanh Diện đánh bại Dư Tam nhanh chóng truyền ra khắp ngục giam thứ năm, tất cả mọi người đều kinh ngạc về sự cường đại của Lâm Thanh Diện, đồng thời trong lòng cũng rõ, trong ngục giam thứ năm này, người mạnh nhất đã từ Dư Tam biến thành Lâm Thanh Diện mới vào ngục giam được tháng.
Cấp quản lý của ngục giam cũng đều vô cùng chú ý đến Lâm Thanh Diện, bởi vì tên này thật sự đã tạo cho bọn họ quá nhiều sự chấn cảm rồi.
Mấy ngày sau, Lâm Thanh Diện ra khỏi nhà gỗ, nhìn Tên mập đang chỉ huy đám người đóng gói những củ khoai tây chín vào túi, buộc những rau dại đó thành bó, duỗi eo lười biếng một cái.
Đến ngục giam thứ năm lâu như vậy rồi, bây giờ, cũng là lúc nghĩ cách ra ngoài rồi.