Kinh Đô, trước cửa nhà tổ của nhà họ Lâm.
Trên lôi đài được xây dựng nhanh chóng, một bóng người sừng sững đứng trên đó, mày kiếm mắt sáng, ánh mắt lạnh lẽ nhìn cửa lớn của nhà tổ nhà họ Lâm.
Dưới lôi đài, đã bày mấy chiếc bàn và ghế, cùng chiếc ô lớn che nắng, bốn ông lão đang ngồi trên ghế, nhàn nhã uống trà.
Một ông lão trong đó, chính là đại trưởng lão của Hình Ý Môn, Lý Trần Hiên.
Khí thế của cảnh giới nửa bước tông sư từ trên người ông ta tản ra, trong ba người còn lại, có hai người về mặt khí thế đạt đến trình độ như Lý Trần Hiên, mà một người còn lại, khí thế càng ẩn ẩn siêu việt hơn ba người Lý Trần Hiên.
Nhìn ra được, ba người Lý Trần Hiên đối với ông lão có khí thế mạnh mẽ này đều vô cùng cung kính.
Nếu như có người có sự hiểu biết về giới cổ võ, nhìn thấy bốn người này ngồi cùng một chỗ, nhất định sẽ kinh sợ mà rớt con mắt xuống.
Trừ Lý Trần Hiên của Hình Ý Môn, hai người khác có cùng khí thế với ông ta, lần lượt là trưởng lão Thạch Khiêm của Bát Cực Quyền nhất mạch, phó chưởng môn Lưu Ngạn Xương của Thất Thương Môn, thực lực của hai người này cũng đạt tới cảnh giới nửa bước tông sư.
Mà ông lão có khí thế hơn ba người bọn họ, tên là La Liệt, là cao thủ của nhà họ La – cổ võ thế gia, là một cường giả cảnh giới tông sư hàng thật giá thật.
Bốn người này đều là cao thủ nổi danh uy trấn Giang Bắc, Hình Ý Môn, Bát Cực Môn và Thất Thương Môn, đã coi là môn phái đại biểu của Giang Bắc, mà nhà họ La càng là cổ võ thế gia có địa vị kiên cố ở Giang Bắc.
Dưới tình huống bình thường, những môn phát thế gia này sẽ không lộ diện ở trong xã hội thế tục, mà lần này bốn cao thủ hội tụ, tự nhiên là vì Lâm Thanh Diện.
Lúc này người đứng trên lôi đài là người đứng đầu trong lớp trẻ của nhà họ La, tên là La Hạo, chưa đến tuổi đã có thực lực nội kình đại thành, là võ gia kỳ tài hiếm có đương thời.
“Đồ đệ của Lục Diên Thọ, mau chóng cút ra đây đánh với ta! Suốt ngày làm con rùa rụt cổ, cũng không ngại mất mặt!”
La Hạo vận khí đan điền, dùng âm lượng rất lớn hét một tiếng về phía cửa lớn của nhà tổ nhà họ Lâm, khắp nhà tổ nhà họ Lâm đều vang vọng giọng nói của La Hạo.
“Vị vãn bối này của nhà La tông sư, thật sự là kỳ tài hiếm có, không đến tuổi đã đạt tới cảnh giới nội kình đại thành, tin chắc không cần đến mấy năm, nhà họ La liền có thể xuất hiện một vị tông sư nữa rồi.” Lý Trần Hiên mỉm cười nói với La Liệt ngồi ở một bên.
“Thiên phú của cậu ta quả thật không tệ, có điều trong vài năm muốn bước vào tông sư, có hơi không thiết thực rồi.” La Liệt khiêm tốn nói một cậu, có điều trên mặt không che giấu vẻ đắc ý.
“Đệ tử của Lục Diên Thọ cũng thật sự nhát gan, từ lần trước sau khi liên tiếp đánh bại ba người, vậy mà ngay cả cửa cũng không dám ra.” Thạch Khiêm khinh thường nói.
“Lục Diên Thọ vốn chính là con rùa rụt cổ, nhiều năm như thế, chúng ta tìm kiếm tung tích của ông ta, mãi không có bất kỳ manh mối nào, nếu không phải lần này Lý huynh biết được nhà họ Lâm có đệ tử của Lục Diên Thọ, chúng ta muốn tìm được Lục Diên Thọ, còn không biết đến năm tháng nào nữa.” Lưu Ngạn Xương cũng nói theo.
Lý Trần Hiên lập tức hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói: “Đệ tử của tôi chính là chết trong tay đệ tử của Lục Diên Thọ, người đó luôn không có lộ mặt, hiện nay cả nhà tổ đã bị chúng ta trông chặt, cậu ta nếu như không muốn người nhà họ Lâm xảy ra chuyện, sớm muộn gì sẽ hiện thân, đến lúc đó chúng ta từ trong miệng cậu ta ép hỏi tin tức của Lục Diên Thọ, sau đó giết cậu ta trả thù cho đồ đệ của tôi.”
Ba người gật đầu, đối với cái tên Lục Diên Thọ này, rõ ràng có thù oán.
Nội bộ nhà tổ nhà họ Lâm, trong phòng khách chính.
Các cao tầng của nhà họ Lâm cùng đám Mục Tu, Lý Tam Thốn, Lý Phù Đồ đều tập trung ở đây, bầu không khí có hơi ngưng trọng.
Hứa Bích Hoài sau khi sinh con, đã có thể xuống giường di chuyển, hiện nay đã hồi phục hơn tháng, cơ thể và khí sắc của cô đều khôi phục trạng thái vốn có, cộng thêm làm mẹ, trên người có một loại quyến rũ riêng của thiếu phụ.
Lâm Nhất Nặc lúc này ngoan ngoãn nằm trong lòng Hứa Bích Hoài, hai mắt to hiếu kỳ nhìn xung quanh, cái tay nhỏ thỉnh thoảng còn cho vào miệng mút.
“Bây giờ cả nhà tổ nhà họ Lâm đều đã bị bọn họ trông chặt rồi, chúng ta muốn đi ra cũng không được, đồ ăn trong nhà cũng chỉ đủ cho ba ngày, nếu như ngày sau bọn họ vẫn không đi, chúng ta sẽ rơi vào nguy cơ chết đói.” Ông Đồ mở miệng nói.
Không ít người đều lắc đầu thở dài, Hứa Bích Hoài cũng nhíu mày, rõ ràng có hơi không biết nên làm thế nào.
Lý Tam Thốn lúc này mặt mày áy náy, nghe thấy lời của ông Đồ, cắn răng nói: “Chuyện này đều là tôi gây ra, nếu bọn họ không chịu đi, vậy tôi đi ra liều mạng với bọn họ, cùng lắm là chết.”
Mục Tu ở một bên vội cản anh ta lại, nói: “Bây giờ không phải lúc làm việc tùy hứng, anh ra ngoài cũng vô dụng.”
Lý Tam Thốn liếc nhìn Mục Tu, cuối cùng chỉ có thể thở dài bất lực.
Nửa tháng trước, Lý Trần Hiên của Hình Ý Môn dẫn theo đệ tử đến nhà họ Lân, ở trước mặt nhà tổ nhà họ Lâm xây dựng lôi đài, yêu cầu Lâm Thanh Diện ra mặt, quyết chiến sinh tử trên lôi đài, trả thù cho Quách Nguyên.
Lâm Thanh Diện không có ở đây, người ra mặt đương nhiên chính là Mục Tu và Lý Tam Thốn.
Lý Tam Thốn lúc này đã học được nội kình, lên đài chiến đấu với đệ tử mà Lý Trần Hiên dẫn tới, dựa vào thiên phú và thực lực xuất sắc mà liên tiếp đánh bại ba người.
Lý Trần Hiên tức giận không thôi, định đích thân ra tay, Lý Tam Thốn liền mắng ông ta không biết xấu hổ, ức hiếp vãn bối.
Lý Trần Hiên bắt đầu nói Hình Ý Môn uy nghiêm cỡ nào, có địa vị cỡ nào trong giới cổ võ, đệ tử của bọn họ há để người khác có thể tùy ý giết, nếu như Lâm Thanh Diện không xuất hiện, liền lấy Lý Tam Thốn ra giết gà dọa khỉ.
Trong lòng Lý Tam Thốn cũng tức tối, thấy Lý Trần Hiên đem tông môn ra, liền nói Lâm Thanh Diện và anh ta đều là đồ đệ của Lục Diên Thọ, không kém hơn Hình Ý Môn.
Lý Trần Hiên sau khi nghe thấy cái tên của Lục Diên Thọ thì lập tức dựng tóc, Lục Diên Thọ chính là đại địch số của Hình Ý Môn, hơn nữa cái tên này không chỉ là kẻ thù của Hình Ý Môn, cả giới cổ võ, có một nửa người đều có mâu thuẫn với Lục Diên Thọ, thậm chí là tử thù.
Lý Tam Thốn lập tức ngây dại, Mục Tu cũng không ngờ xuất hiện tình huống này, mau chóng dẫn Lý Tam Thốn trốn về nhà tổ nhà họ Lâm.
Mà Lý Trần Hiên cũng không có trực tiếp ra tay, mà truyền tin tức đồ đệ của Lục Diên Thọ ở trong nhà tổ nhà họ Lâm, hai ngày sau, người của Bát Cực Chưởng Thất Thương Môn cùng nhà họ La đã tìm đến, mục đích chính là truy sát Lục Diên Thọ.
Vì quy tắc của người học võ, cao thủ của bốn nhà này chưa trực tiếp ra tay, mà phái ra vãn bối, ở trên lôi đài hô, Lý Tam Thôn Mục Tu đều bị đánh bại, đối phương truy hỏi tin tức của Lục Diên Thọ, hai người chết cũng không nói, Lý Tam Thốn còn suýt vì thế mà mất mạng.
Là Hứa Bích Hoài bế con ra mặt, mắng nhiếp sự độc ác của những người học võ này, mới cứu được hai người bọn họ trở về.
Sau khi trốn vào nhà tổ nhà họ Lâm, bọn họ cũng không đi ra ngoài nữa, bốn người Lý Trần Hiên không dễ ra tay với người bình thường của nhà tổ nhà họ Lâm, bèn trực tiếp phong tỏa nhà tổ nhà họ lâm lại, muốn đợi người bên trong khi không còn kiên trì được nữa, đến lúc đó bọn họ không thể không nói ra tung tích của Lục Diên Thọ.
Sư phụ của Lâm Thanh Diện thu nhận đồ đệ, trước nay sẽ không nói tên họ của mình với bọn họ, đây là quy tắc đầu của bọn họ, mặc dù không biết tại sao, nhưng trước nay không ai từng hỏi.
Mà Lý Tam Thốn trong một lần vô tình khi thay sư phụ thu dọn phòng, nhìn thấy trên đằng sau những cuốn sách sư phụ viết những điều chiêm nghiệm về võ thuật, có viết cái tên Lục Diên Thọ.
Lúc đó anh ta cảm thấy sư phụ không chịu nói tên của mình cho bọn họ, chắc chắn là vì cái tên này ở trên giang hồ có truyền thuyết vô cùng lợi hại, sư phụ không muốn bọn họ ỷ vào cái tên này mà sinh ra ngông cuồng.
Mãi đến lần này, anh ta chẳng qua nhắc đến cái tên Lục Diên Thọ này, thì kéo đến ba người nửa bước tông sư cùng một người chân chính là tông sư.
Điều này quả thật phản chứng sự lợi hại của sư phụ, nhưng Lý Tam Thốn chưa từng nghĩ, sư phụ không có lưu lại truyền thuyết nào trên giang hồ, mà để lại một đống kẻ thù, còn đều là kẻ thù nửa bước tông sư và tông sư khiến người ta da đầu tê dại.
Suy nghĩ đến người bên ngoài chính là vì sư phụ mà đến, Lý Tam Thốn và Mục Tu không có cầu cứu sư phụ, dù sao bên ngoài có một tông sư cộng thêm ba người nửa bước tông sư, bọn họ không chắc sư phụ có thể ứng phó được hay không.
Tổng hợp các nhân tố lại, nhà họ Lâm mới rơi vào đường cụt như lúc này.
“Vốn dĩ tôi còn tự tin thề nhất định sẽ giúp Lâm Thanh Diện quản lý tốt nhà họ Lâm, nhưng ai biết thương nghiệp của các người không có vấn đề gì, lại chọc đến một đống cao thủ võ lâm, cái này ai đỡ nổi.” Tô Thành Hải mặt mày đau khổ thở dài nói một câu.