Rể Quý Trời Cho

chương 768: ông đã thành công chọc giận tôi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lâm Thanh Diện túm áo đại sư Thiên Long rồi lạnh giọng nói: “Ở đâu?”

Đại sư Thiên Long chỉ tay về hướng chính điện, Lâm Thanh Diện nhấc ông ta lên rồi dẫn ông ta đi về phía chính điện.

Tất cả khán giả có mặt khi nhìn thấy cảnh này đều trợn mắt há mồm, không ngờ đại sư Thiên Long được gọi là cao tăng đắc đạo lại bị Lâm Thanh Diện xách đi như một con gà nhỏ, điều này thật sự đã thay đổi tam quan của họ.

Nhưng không ai dám tỏ ý bất mãn, vừa nãy họ cũng đã được thấy thực lực của Lâm Thanh Diện, ngay cả đại sư Thiên Long cũng không phải là đối thủ của anh thì bọn họ làm sao dám chọc giận Lâm Thanh Diện đang trong cơn thịnh nộ chứ!

Lâm Thanh Diện xách đại sư Thiên Long đi qua chínhd diện, tới một sân nhỏ được trang trí đẹp đẽ, đại sư Thiên Long chỉ tay vào một căn phòng trong đó rồi nói: “Ở bên đó.”

Lâm Thanh Diện dẫn ông ta đi về phía đó, sau khi đẩy cửa ra thì thấy là một căn phòng được bố trí bình thường dành cho tu sĩ, không hề có bóng dáng Hứa Bích Hoài.

“Người đâu? Nếu ông dám giở trò quỷ với tôi thì bây giờ tôi sẽ bẻ gãy cổ ông ngay.” Lâm Thanh Diện nói.

“Đừng nóng vội, cậu đi tới bên giường, ấn vào con mắt của hoạ tiết rồng phượng cạnh giường.” Đại sư Thiên Long trả lời.

Lâm Thanh Diện bước tới bên giường, vì sợ đại sư Thiên Long giở trò nên anh nói: “Ông bấm đi.”

Đại sư Thiên Long thành thật ấn nút bên cạnh giường, sau đó Lâm Thanh Diện thấy tấm ván giường nhô lên, bên trong có một lối đi xuống lòng đất.

“Vợ cậu ở trong đây, đi vào là cậu sẽ nhìn thấy cô ấy.” Đại sư Thiên Long nói.

Lâm Thanh Diện để cho đại sư Thiên Long đi trước, hai người lần lượt đi vào lối đi đó.

Đại sư Thiên Long đi phía trước, trên mặt nở nụ cười nham hiểm.

Chẳng mấy chốc, hai người đã tới tầng cuối cùng của lối đi, Lâm Thanh Diện thấy nơi này giống như hầm giam, Hứa Bích Hoài bị nhốt trong một hàng rào cách đó không xa, còn có một vài cô gái khác cũng bị nhốt với Hứa Bích Hoài.

Lúc này Hứa Bích Hoài đã tỉnh lại, cô đang nghe các cô gái khác kể lại câu chuyện thảm thương của mình, vẻ mặt đầy thương cảm, đồng tình.

Sau khi nghe thấy tiếng ai đó bước vào hầm giam, sắc mặt mấy cô gái đều thay đổi, các cô gái bị bắt trước đó đều sợ hãi đến mức ngồi xổm xuống góc tường, người run lẩy bẩy.

Hứa Bích Hoài nhìn về phía đó, nhìn thấy Lâm Thanh Diện thì hai mắt sáng lên, trong lòng dấy lên một tia hy vọng.

Lâm Thanh Diện thấy Hứa Bích Hoài không sao trong lòng cũng yên tâm, lúc này anh đang định đi về phía cô.

Đúng lúc này, đại sư Thiên Long đang đi phía trước đột nhiên ấn vào cơ quan ẩn trên tường, sau đó thoát khỏi tay Lâm Thanh Diện, lao nhanh về phía trước.

Một làn khói dày đặc phun thẳng vào mặt Lâm Thanh Diện, anh nhanh chóng đưa tay lên khua đi, nhưng Lâm Thanh Diện vẫn bị hít vào một phần.

Anh không ngờ đại sư Thiên Long lại thiết lập cơ quan ở nơi như này, vừa nãy nhìn thấy Hứa Bích Hoài nên anh lơi là cảnh giác mới trúng kế.

Gần như chỉ trong chốc lát, Lâm Thanh Diện cảm thấy đầu óc choáng váng, tứ chi mềm nhũn, không còn sức lực, ngồi bệt xuống đất.

Đại sư Thiên Long bật cười ha hả, không còn giữ hình tượng cao tăng đắc đạo nữa, lúc này ông ta trông như thủ lĩnh băng cướp, khuôn mặt dữ tợn đáng sợ.

“Thằng nhóc, không ngờ là tôi sẽ thiết lập cơ quan trong mật thất phải không? Cơ quan này là thứ tôi dùng để phòng ngừa tai nạn, không ngờ hôm nay lại thật sự dùng tới.” Đại sư Thiên Long cười nói với Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm đại sư Thiên Long, cắn răng nói: “Ông đang tự tìm chết!”

Đại sư Thiên Long cười chế nhạo: “Thằng nhóc, thứ mà cậu đang trúng là chất độc mà tôi vô tình nhận được năm đó, chất độc này không màu không vị, chỉ cần hít vào một lượng nhỏ thì dù là cao thủ cảnh giới Tông sư cũng sẽ mất hết khả năng chiến đấu. Mặc dù loại độc này chỉ có tác dụng trong nửa ngày và không gây nguy hại đến tính mạng con người, nhưng cũng đủ thời gian để tôi giết cậu.”

“Năm đó tôi bị ba cao thủ cảnh giới Tông sư bắt tay đuổi giết, nhờ có nó mà tôi mới thoát được. Loại độc này có thể nói là kẻ thù của nội kình, một khi cậu cố gắng vận công thì độc tố sẽ phát tác trong cơ thể nhanh hơn.”

“Cho nên bây giờ cậu muốn giết tôi đã là chuyện không thể rồi.”

Lâm Thanh Diện không nghi ngờ những gì ông ta nói, vì bây giờ anh thực sự không thể sử dụng sức mạnh, hơn nữa cũng lờ mờ cảm thấy nội kình trong cơ thể đang biến mất với tốc độ nhanh chóng.

Nhưng trong thân thể Lâm Thanh Diện cũng không chỉ có một loại sức mạnh, trong anh còn có huyền kình, mà có vẻ như huyền kình không hề bị loại độc này ảnh hưởng.

Anh đã đọc được cách giải độc trong cơ thể thông qua việc vận chuyển huyền kình từ cuốn bí thuật đó, mặc dù không biết có hiệu quả không nhưng anh phải thử nó trước đã.

Anh giả vờ như không nhúc nhích được nữa rồi lặng lẽ vận chuyển huyền kình trong cơ thể, anh thở phào nhẹ nhõm sau khi phát hiện huyền kình không hề bị ảnh hưởng.

Sau đó theo sự vận chuyển của huyền kình, độc tố trong cơ thể Lâm Thanh Diện bị đẩy ra ngoài từng chút một, cảm giác vô lực cũng dần biến mất.

Đại sư Thiên Long không biết rằng loại độc này của mình không có tác dụng gì với Lâm Thanh Diện, dù sao ông ta cũng không biết trên đời còn có thứ như huyền kình tồn tại.

Ông ta cười giễu cợt nhìn Lâm Thanh Diện, sau đó đi về phía hàng rào, mở cánh cửa bên trong ra rồi nói: “Tôi không ngờ thực lực của cậu lại mạnh đến vậy, nhưng đáng tiếc vẫn thua trong tay tôi. Hơn nữa cậu còn khiến tôi bị thương, vì để trừng phạt cậu, bây giờ tôi sẽ làm vợ cậu ngay trước mặt cậu để cho cậu trải nghiệm một chút cảm giác tuyệt vọng là gì rồi sẽ tiễn cậu lên đường, nghĩ thôi đã thấy kích thích rồi.”

Lúc này Hứa Bích Hoài đã cực kỳ hoảng hốt, vốn dĩ cô tưởng Lâm Thanh Diện tới thì mình sẽ được cứu, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện này.

Lâm Thanh Diện hít sâu một hơi, nghe xong lời của đại sư Thiên Long, lửa giận trong lòng anh lại bùng lên, nếu giết luôn tên cặn bã này thì quá hời cho ông ta rồi.

“Mày đã thành công chọc giận tao rồi đấy. Hôm nay tao cũng sẽ cho mày biết thế nào mới là kích thích thật sự.” Lâm Thanh Diện chậm rãi đứng lên.

Đại sư Thiên Long vốn định bắt Hứa Bích Hoài ra nhưng khi thấy Lâm Thanh Diện đứng lên được thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, ông ta lập tức mang Hứa Bích Hoài ra để đe doạ Lâm Thanh Diện.

Tuy nhiên tốc độ của ông ta chẳng bằng % của Lâm Thanh Diện, khi ông ta đưa tay về phía Hứa Bích Hoài thì Lâm Thanh Diện đã ở sau lưng ông ta. Anh túm lẩy cổ tay ông ta, huyền kình chuyển động, bàn tay đó của đại sư Thiên Long lập tức bị bẻ gãy làm đôi.

Lâm Thanh Diện không dừng lại ở đó, anh đá vào bắp chân đại sư Thiên Long, sau khi bẻ gãy một chân ông ta thì thả ông ta xuống đất, lạnh lùng nói: “Nếu mày đã muốn làm chuyện đó đến vậy thì tao cũng sẽ cho mày nếm thử cảm giác không còn điểm trí mạng là như thế nào!”

Ngay khi lời vừa dứt, Lâm Thanh Diện nhấc một chân lên, đá thẳng vào hạ bộ nơi đũng quần đại sư Thiên Long.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio