Lâm Thanh Diện thấy phản ứng của Dư Tùng, quay đầu qua nhìn ông ta, hỏi: “Ông biết Dược Thần Cốc này?”
Dư Tùng gật đầu nói: “Tôi cũng chỉ là nghe nói qua một số tin đồn liên quan đến Dược Thần Cốc, nói là Dược Thần Cốc này là một vùng đất trời phú có đầy đủ linh khí, ở đấy có rất nhiều nguyên liệu thuộc quý hiếm, trong đó có cả những nguyên liệu thuốc hàng trăm, hàng nghìn năm.”
“Một nhóm thầy thuốc có trình độ vô cùng cao đã khai tông lập phái ở đó, nghe nói Dược Thần Cốc này đã được kế thừa mấy trăm năm, bên trong có rất nhiều cao thủ tập hợp lại, hơn nữa người nào cũng tinh thông về luyện thuốc, bởi vì hoàn cảnh địa lý được thiên nhiên ưu ái, cộng với thiên phú trong việc luyện thuốc của bọn họ, thực lực của những người trong Dược Thần Cốc vô cùng mạnh, bởi vì cho dù không có thiên phú bọn họ cũng có thể dựa vào đan dược để nâng cao thực lực của mình.”
“Đan dược ở Dược Thần Cốc được rất nhiều người gọi là thần dược, có rất nhiều người có bối cảnh thâm sâu đều đi đến Dược Thần Cốc để xin được chữa bệnh, nghe nói chỉ cần có thể lấy ra được thứ mà người trong Dược Thần Cốc xem trọng là có thể đổi lấy đan dược mà mình muốn.”
“Nhưng những chuyện này đều là tin đồn, không ai biết có phải thực sự như vậy không, không ngờ hôm nay thực sự gặp được một người tự xưng đến từ Dược Thần Cốc.”
Sau khi Lâm Thanh Diện nghe hết những lời Dư Tùng nói, hình như đang suy nghĩ gì đó, chỉ cần từ viên đan dược mà người mặc áo choàng đen cho năm gia tộc lớn để nâng cao sức lực là có thể nhìn ra, cái gọi là Dược Thần Cốc này chắc chắn có thực lực nhất định.
Người mặc áo choàng đen nghe thấy những chuyện liên quan đến Dược Thần Cốc mà Dư Tùng kể, trên mặt cũng lộ ra sự đắc ý, rõ ràng là cảm thấy vô cùng tự hào về người của Dược Thần Cốc.
“Sự lớn mạnh của Dược Thần Cốc của tôi làm sao những tin đồn này có thể miêu tả được, giống như những gia tộc được gọi là gia tộc võ thuật cổ đại, trong mắt Dược Thần Cốc tôi chính là một đám tôm tép mà thôi.”
Dư Tùng không nói lời nào trực tiếp tát vào mặt người mặc áo choàng đen một cái, hét lên: “Cho phép ông nói chuyện sao?”
Mặc dù tin đồn là Dược Thần Cốc rất lợi hại, nhưng người mặc áo choàng đen này là đối tượng mà Dư Tùng thẩm vấn, nên đánh vẫn phải đánh, nếu không khí thế không còn sẽ rất khó tiếp tục thẩm vấn.
Khuôn mặt người đàn ông mặc áo choàng đen tràn đầy sự tức giận, trong lòng thầm nghĩ nếu như không phải bây giờ mình không thể sử dụng sức mạnh, sao có thể nhìn sắc mặt nội kình đại thành này chứ.
Nội kình đại thành, ở Dược Thần Cốc cũng chỉ làm những việc vặt cho ông ta thôi.
Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm vào người đàn ông mặc áo choàng đen, hỏi: “Dược Thần Cốc của các ông đã lợi hại như thế, vậy có cao thủ hóa cảnh không?”
“Hóa cảnh? Là cái gì?” Người đàn ông mặc áo choàng đen sững sờ, rõ ràng chưa từng nghe thấy chuyện liên quan đến Hóa Cảnh.
Lâm Thanh Diện nhìn phản ứng của người đàn ông mặc áo choàng đen, không khỏi bật cười, anh cứ nghĩ người của Dược Thần Cốc mạnh như vậy, chắc chắn là một tông phái rất mạnh, nhưng không ngờ tên mặc áo choàng đen này lại không biết đến sự tồn tại của hóa cảnh, điều này cũng có nghĩa là Dược Thần Cốc này chỉ lợi hại hơn những thế gia cô võ một chút thôi.
Nhưng bọn họ cũng chỉ nhiều hơn những gia tộc kia về số lượng cao thủ tông sư cảnh.
Nhưng không thể phủ nhận đan dược của Dược Thần Cốc này có lẽ thật sự lợi hại, có thể khiến thực lực của một người có thiên phú bình thường chỉ dựa vào đan dược đã có thể nâng cao.
Đồng thời điều này cũng có nghĩa là sự ít ỏi của cao thủ hóa cảnh, một tông phái có hoàn cảnh được thiên nhiên ưu ái lại lại không biết đến sự tồn tại của hóa cảnh, đủ để thấy hoa cảnh không thể dựa vào bên ngoài để đạt tới.
“Nói cho tôi biết Dược Thần Cốc của các ông có bao nhiêu vị cao thủ tông sư cảnh.” Lâm Thanh Diện nói.
“Cao thủ tông sư cảnh ở Dược Thần Cốc chúng tôi có tổng cộng người, trong có người là đỉnh cấp tông sư, những người giống như tôi thì có người, và người vừa mới tiến vào cảnh giới tông sư không lâu, cho dù cộng tất cả các cao thủ tông sư của sáu đại thế gia vào cũng không nhiều bằng Dược Thần Cốc của tôi.” Người mặc áo choàng đen có chút đắc ý nói.
Lâm Thanh Diện và Dư Tùng nghe xong đều âm thầm tặc lưỡi, không ngờ Dược Thần Cốc này lại có nhiều cao thủ tông sư cảnh như vậy, gần như đuổi kịp hơn nửa giới võ đạo ở nước C.
Ban đầu Lâm Thanh Diện cứ nghĩ Dược Thần Cốc này rất lợi hại, nhiều nhất có bảy tám vị cao thủ tông sư cảnh, không ngờ lại có đến người, xem ra có thêm sự hỗ trợ của đan dược, muốn nâng cao thực lực quả nhiên dễ dàng hơn rất nhiều.
“Lão đại, Dược Thần Cốc này cũng quá đáng sợ rồi, vậy mà có những hơn vị cao thủ tông sư cảnh, nếu chúng ta bị Dược Thần Cốc nhắm tới, vậy thì toi đời rồi, hay là chúng ta thả người này ra đi?” Dư Tùng nhỏ tiếng nói với Lâm Thanh Diện.
Người mặc áo choàng đen nhìn thấy Dư Tùng bị tình hình bên trong của Dược Thần Cốc dọa sợ, đôi mắt lập tức đảo quanh, nói: “Tôi khuyên các anh tốt nhất nên thả tôi ra, tôi có thể không tính toán sự nghi ngờ lần trước, chuyện lần cũng xem như là bỏ qua, nếu không, một ngày người của Dược Thần Cốc biết tôi bị các người bắt, còn phải chịu đựng sự nhục nhã như vậy, bọn họ nhất định sẽ đến tiêu diệt hết nhà họ Lâm nhỏ nhoi của các người!”
Lâm Thanh Diện cong môi, nhìn người mặc áo choàng đen, hỏi: “Có thể nói cho tôi biết, phải làm thế nào người của Dược Thần Cốc các ông mới biết được ông bị tôi bắt?”
Người mặc áo choàng đen sững sỡ, lúc trước ông ta chưa từng nghĩ đến vấn đề này, bây giờ Lâm Thanh Diện hỏi bất ngờ như vậy, ông ta lại không biết phải trả lời như thế nào.
Vừa đã nghe đến cái tên Dược Thần Cốc đã biết đó là một nơi tách biệt với thế giới, cách Kinh Đô hàng ngàn dặm, cho dù tin tức người đàn ông mặc áo choàng đen bị bắt có truyền được đến đó cũng sẽ phải mất đến mấy ngày.
Hơn nữa, không có ai biết ông ta bị bắt, lúc Lâm Thanh Diện bắt ông ta là ở một vùng ngoại ô hoang vắng, nơi đó còn là do ông ta tự mình chọn, cho dù người của Dược Thần Cốc biết chắc ông ta đã mất tích, cho dù đến điều tra, cũng không thể điều tra ra được Lâm Thanh Diện đã bắt ông ta.
Ngay cả việc báo thù cho Lôi Uyên Hành cũng là chuyện riêng của người đàn ông mặc áo đen, trong Dược Thần Cốc không ai biết ông ta đến Kinh Đô là để giết Lâm Thanh Diện.
Trong lòng người đàn ông mặc áo đen đột nhiên sinh ra cảm giác tuyệt vọng, không ngờ ông ta lại tự đẩy mình vào tình cảnh thê thảm.
Lâm Thanh Diện thấy phản ứng của người đàn ông mặc áo choàng đen, đã biết được người của Dược Thần Cốc sẽ không thể biết được người đàn ông mặc áo choàng đen đã rơi vào tay anh, vì vậy anh không có gì phải lo lắng.
“Thực lực của Dược Thần Cốc các ông quả thực không thể xem thường, nhưng trong mắt tôi cũng không quá đáng sợ, cho dù bọn họ biết được ông rơi vào tay tôi, chẳng qua cũng chỉ là giải quyết một chuyện phiền phức mà thôi.” Lâm Thanh Diện hờ hừng nói.
Những lời anh nói không phải là ra vẻ, mà là sau khi trải qua trận đấu lần trước, Lâm Thanh Diện hiểu rất rõ thực lực của mình, cộng thêm hai sư phụ đang ở nhà họ Lâm, Lâm Thanh Diện đã hỏi sư phụ rất nhiều chuyện liên quan đến việc giải phóng nội lực, Lâm Thanh Diện có chút cảm động, thực lực cũng tiến bộ hơn rất nhiều.
Hai mươi mốt vị cao thủ tông sư cảnh nghe có vẻ đáng sợ, nhưng nếu như Lâm Thanh Diện giao đấu với bọn họ, không phải không có khả năng, ít nhất không đánh lại được, muốn bỏ chạy, không có ai có thể ngăn cản.
Hơn nữa, tất cả các cao thủ tông sư cảnh của Dược Thần Cốc dốc toàn lực đến gây phiền phức cho Lâm Thanh Diện là một chuyện không thể.
“Ông đến Kinh Đô chỉ muốn tìm tôi báo thù?” Lâm Thanh Diện lại hỏi một vấn đề khác.
Ánh mắt của người đàn ông mặc áo choàng đen lóe lên, nhưng không trả lời câu hỏi của Lâm Thanh Diện.
Lúc này, Lâm Thanh Diện mới chú ý đến tờ giấy đang được gấp lại để ở trên bàn, đi đến, mở ra xem.
Trên tờ giấy là bức chân dung của một cô gái trông rất xinh đẹp, bên dưới bức chân dung viết một cái tên: Thượng Sam Tinh Vũ.
Đồng tử của Lâm Thanh Diện đột nhiên co lại, họ Thượng Sam này chính là họ của gia tộc đảo quốc có Ngưng Hồn Ngọc mà sư phụ đã nói đến kia.