Thân là gia tộc hạng nhất của thế giới, nhà Lương Cung ở Đảo Quốc cũng sở hữu địa vị hết sức quan trọng, nhưng so với nhà Thượng Sam nắm trong tay một nửa huyết mạch và trung tâm của Đảo Quốc thì nhà Lương Cung vẫn kém không ít.
Hơn nữa liên quan đến lợi ích, nhà Lương Cung nhiều lúc phải dựa vào nhà Thượng Sam mới có thể ổn định địa vị của nhà Lương Cung ở trong thế cục thế giới không ngừng thay đổi này.
Cho nên gia chủ nhà Thượng Sam, cho dù đã hơn gần rồi, nhìn trúng cô chủ nhà Lương Cung, nhà Lương Cung cũng phải nhanh chóng đưa cô chủ nhà mình đến nhà Thượng Sam, như vậy mới có thể bày tỏ sự kính trọng của nhà Lương Cung với nhà Thượng Sam.
Càng huống hồ, đối với con cái gia tộc lớn mà nói, hôn nhân vốn chỉ là công cụ lợi ích, vì để có thể đổi lấy lợi ích lớn hơn, bọn họ vốn không quan tâm một nửa tương lai của con cái mình là người thế nào.
Biệt thự nhà Lương Cung.
Trong phòng khách, bầu không khí nghiêm trọng.
Gia chủ nhà Lương Cung, Lương Cung Tín và vợ ông ta Điền Đảo Phương Tử lúc này đang ngồi trên ghế sofa, hai người đều mang sắc mặt âm trầm, nhìn chằm chằm vào Lương Cung Nhạn Sương đang cúi đầu chơi điện thoại, hoàn toàn không đặt hai người bọn họ vào trong mắt.
“Giao tình với nhà Thượng Sam chính là chỗ dựa lớn nhất trước mắt của nhà Lương Cung, nếu như cạch mặt với nhà Thượng Sam, thì nhà Lương Cung ta sẽ gặp phải kiếp nạn rất lớn, không lẽ con nhẫn tâm nhìn tất cả của nhà Lương Cung bị hủy trong chốc lát sao?” Lương Cung Tín lên tiếng.
Lương Cung Nhạn Sương ngừng bấm điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn Lương Cung Tín một cái, nói: “Nhà Lương Cung bị hủy trong chốc lát, cũng là bởi vì người gia chủ là ba vô năng, có liên quan gì đến con chứ, con đã nói sẽ không làm thiếp cho gia chủ của nhà Thượng Sam, thì tuyệt đối sẽ không!”
Lương Cung Tín nghe thấy lời của Lương Cung Nhạn Sương, thì tức đến nỗi trực tiếp siết chặt nắm đấm, đứng phắt dậy từ ghế sofa, muốn ra tay dạy dỗ Lương Cung Nhạn Sương.
Điền Đảo Phương Tử ngồi ở một bên thấy vậy liền vội vàng ngăn Lương Cung Tín lại, sau đó quay đầu nới với Lương Cung Nhạn Sương: “Nhạn Sương, con đừng cứng đầu nữa, con không biết có bao nhiêu người muốn làm thiếp của gia chủ Thượng Sam đó, gia chủ Thượng Sam căn bản không thích.”
“Tuy gia chủ Thượng Sam đã gần , nhưng thực lực của ông ta tương đối khủng bố, cả người trông cũng chưa tới tuổi nữa, con gả cho ông ta làm thiếp, không những có thể mang lại lợi ích vô tận cho nhà Lương Cung, mà đối với bản thân con mà nói, cũng là một lợi ích vô cùng lớn a.”
Lương Cung Nhạn Sương bĩu môi, nói: “Có ích với con? Con thấy đây chỉ là do ba mẹ đơn phương tình nguyện thôi, ba mẹ căn bản chưa từng suy nghĩ đến cảm nhận của con!”
Lương Cung Tín lập tức hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói: “Mày thân là một phần của nhà Lương Cung, đây là nghĩa vụ mà mày nên làm, cái này thì có liên quan gì đến cảm nhận của mày chứ, đừng tưởng ta không biết trong lòng mày đang nhớ tới tên tiểu tử nước C kia.”
“Mày đã lớn như vậy rồi, không lẽ có một số chuyện còn cần ta đích thân dạy mày sao? Thằng nhóc nước C đó có gì mà tốt? Cậu ta có điểm nào so được với gia chủ Thượng Sam? Người nước C từ huyết thống là đã không bằng người Đảo Quốc ta rồi, cậu ta căn bản không xứng với mày!”
Lương Cung Nhạn Sương nghe thấy lời của Lương Cung Tín, lập tức sốt sắng, mở miệng hét: “Tên có tầm mắt nhìn hạn hẹp này, nhà Lương Cung sở dĩ phát triển đến mức phải dựa vào người khác để tồn tại này đều lại tại vì sự ngu ngốc của gia chủ là ba đó!”
Bởi vì biết giữa mình và Lâm Thanh Diện sẽ không có kết quả gì, cho nên cô ta chưa từng nói cho ba mẹ mình nghe về thân phận thiếu chủ Quan Lĩnh của Lâm Thanh Diện.
Lương Cung Tín và Điền Đảo Phương Tử đều biết Lương Cung Nhạn Sương si mê một người đàn ông nước C, nhưng vốn không rõ người đàn ông nước C này là người thế nào, lại cộng thêm bọn họ chưa từng nghe nói đến Lâm Thanh Diện, cho nên theo bản năng tưởng rằng Lâm Thanh Diện là một tên lừa gạt không có thực lực không có bối cảnh, cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, giỏi lừa gạt dụ dỗ con gái mà thôi.
Lương Cung Tín nghe thấy lời của Lương Cung Nhạn Sương xong, thì không thể nào nhẫn nhịn sự phẫn nộ trong lòng mình nữa, trực tiếp giáng một tát lên mặt Lương Cung Nhạn Sương.
Chát một tiếng.
Cả phòng khách lập tức yên tĩnh lại, Điền Đảo Phương Tử cũng nhìn Lương Cung Nhạn Sương với vẻ mặt bất lực, không có cản Lương Cung Tín nữa.
Lương Cung Nhạn Sương che mặt mình lại, đôi mắt nhìn chăm chăm vào Lương Cung Tín, bên trong ánh mắt, toàn là oán hận.
“Ta không quan tâm mày có đồng ý hay không, cũng không quan tâm người trong lòng mày là ai, chuyện mày gả cho gia chủ Thượng Sam làm thiếp đã không còn chỗ để thương lượng nữa, bên nhà Thượng Sam đã truyền đến tin tức, hy vọng có thể nhanh chóng tổ chức hôn lễ, chuyện này không đến phiên mày quyết định, nhà Lương Cung do ta làm chủ, thu lại cái tính cách của mày đi, mấy năm nay ta chiều mày quá rồi, bây giờ mày cũng nên cống hiến cho gia tộc một chút rồi đó.”
Lương Cung Tín nói với Lương Cung Nhạn Sương một câu với ngữ khí đầy kiên quyết, sau đó quay người về phòng.
Điền Đảo Phương Tử cũng nhìn chăm chăm vào Lương Cung Nhạn Sương một cái, mở miệng nói: “Con gái, suy nghĩ kỹ lại đi, chỉ có gả cho gia chủ Thượng Sam, con mới có tương lai.”
Nói xong, bà ta cũng quay người rời khỏi.
Lương Cung Nhạn Sương có chút ảm đảm mà cúi đầu xuống, quay người đi về phía phòng mình trên lầu.
Mở cửa phòng, đi vào trong phòng, Lương Cung Nhạn Sương nhìn qua bức trường ở bên cạnh giường mình.
Bên trên dán đầy những bức ký họa do cô ta vẽ, trong bức ký họa, tất cả đều là dáng vẻ của Lâm Thanh Diện, rất nhiều trong số đó là những cảnh xảy ra khi cô ta ở cùng Lâm Thanh Diện lúc ban đầu.
Đó là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong đời này của cô.
Chịu một tát của ba cô ta cũng không khóc, nhưng khi nhìn thấy số tranh trên tường này, nước mắt lại không nhịn được mà chảy ra.
“Lâm Thanh Diện, chúng ta, còn có thể gặp lại không?”
…
Dược Thần Cốc, đêm khuya, trăng sáng trời trong.
Thượng Sam Tinh Vũ có chút chán mà ngồi trên một tảng đá to bên ao nước, hai chân thả xuống, nhẹ nhàng đong đưa.
Làn da trắng như tuyết của Thượng Sam Tinh Vũ sáng ngời dưới ánh trăng, khiến cho cả người cô ta có thêm vài phần linh khí, thực sự giống như tiên nữ trên trời, khiến người ta nhìn mà không thể rời mắt.
“Công tử, bọn họ nói nếu như ngày mai cậu còn không dậy nữa thì sẽ trực tiếp kêu cậu dậy đó. Thực ra tôi rất thích như thế này, công tử không tỉnh, tôi có thể nhìn công tử một cách không cần kiêng dè gì, còn có thể lẩm bẩm tỉ tê ở trước mặt công tử, quan trọng nhất là còn có thể nhìn ngắm body hoàn mỹ của công tử, hắc hắc, nếu như cậu tỉnh rồi, tôi sẽ không còn cơ hội như vậy nữa.”
Thượng Sam Tinh Vũ vừa nhìn chăm chăm vào Lâm Thanh Diện, vừa tự lẩm bẩm.
“Nhưng mà công tử tỉnh dậy vẫn tốt hơn, dù sao đã nhiều ngày như vậy rồi, nếu như công tử còn không tỉnh lại, thì nói không chừng sẽ thật sự xảy ra chuyện gì đó mất.”
Lời của Thượng Sam Tinh Vũ vừa dứt, trong ao nước liền phát ra một tiếng vang kỳ lạ.
Thượng Sam Tinh Vũ sững sờ, vội vàng quan sát kỹ bên phía Lâm Thanh Diện, phát hiện nước ở xung quanh người Lâm Thanh Diện, đều bắt đầu sôi sục lên.
Cô ta lập tức kinh ngạc kêu lên một tiếng, vội vàng nhảy xuống hòn đá, nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Diện ở trong ao nước với vẻ mặt thấp thỏm.
Trong lúc đó, xung quanh người của Lâm Thanh Diện bốc lên khí nóng, làn da của anh cũng nhanh chóng đỏ lên, một luồng khí thế vô hình bộc phát ra từ cơ thể của Lâm Thanh Diện, buộc Thượng Sam Tinh Vũ phải lui về phía sau.
Một lúc lâu sau, màu đỏ trên da Lâm Thanh Diện lui đi, nước trong ao sục sôi cũng dịu đi, sau đó, anh mở mắt ra, hai luồng sáng chói lòa bắn ra, sau đó hét lên một tiếng, bật dậy rồi nhảy ra khỏi ao.
Anh đưa lòng bàn tay lên, trên lòng bàn tay xuất hiện một tia sáng thoắt ẩn thoắt hiện, lòng bàn tay giáng xuống, ánh sáng đó liền rơi xuống một tảng đá lớn trước mặt anh.
Một tiếng rầm lớn vang lên, ngay lập tức, tảng đá to lớn đó liền vỡ tung, không còn tồn tại nữa.