Cả hội trường lập tức yên tĩnh trở lại.
Tất cả mọi người đều nghi ngờ tai của mình có vấn đề, nhất thời đều có hơi không dám chắc chắn mình vừa rồi nghe thấy con số đó rốt cuộc có phải thật hay không.
Người chủ trì trên sân khấu cũng bị con số mà Lâm Thanh Diện nói làm cho kinh ngạc, một lúc lâu sau cũng không hỏi có ai trả giá cao hơn Lâm Thanh Diện hay không.
“Một... một trăm triệu đô la, anh này đã đưa giá một trăm triệu đô la, còn có ai ra giá cao hơn không?” Sau khi phản ứng lại, người chủ trì hít sâu một hơi, giọng nói có hơi run rẩy hỏi một câu.
Một trăm triệu đô la, đã hoàn toàn vượt mức giá mà bọn họ ước tính khi đấu giá thanh đao này rồi, cái giá này, thật sự quá hời rồi.
“Một trăm triệu đô la, anh ta thật sự không phải đùa với chúng ta chứ, dùng nhiều tiền như vậy để mua một thanh đao, đáng sao?”
“Tại sao tôi cảm thấy tên này đến khiêu khích cậu Lương Cung vậy? Anh ta ra giá cao như thế, thật sự không phải là cố ý sao?”
“Các anh nói thử xem tên này có khi nào căn bản không muốn thanh đao này, anh ta chẳng qua muốn nâng giá trêu ngươi cậu Lương Cung?”
“Cho dù thật sự là vì nâng giá trêu ngươi cũng không thể chơi như vậy, nhớ đâu đập trúng tay mình, vậy không phải uổng chết sao.”
...
Lương Cung Kham Thái mặt mày cũng không tin được mà nhìn Lâm Thanh Diện, sau đó trong mắt lộ ra lửa giận, anh ta cảm thấy tên này chính là đang trêu anh ta.“Cậu điên rồi sao? Cậu biết một trăm triệu đô la có ý nghĩa gì không?” Lương Cung Kham Thái quát Lâm Thanh Diện một câu.
Lâm Thanh Diện mỉm cười với anh ta, nói: “Sao hả? Lẽ nào anh không dám theo?”
Biểu cảm của Lương Cung Kham Thái bỗng lộ ra một tia chần chừ, lấy căn cơ của nhà Lương Cung, một trăm triệu đô la không tính là cái gì cả, nhưng bây giờ sản nghiệp của nhà Lương Cung còn nằm trong tay Lương Cung Tín, tài sản trong tay Lương Cung Kham Thái chỉ chiếm một phần mười của nhà Lương Cung.
Một trăm triệu đô la anh ta có thể lấy ra được, nhưng nếu như bị Lương Cung Tín biết anh ta tiêu một trăm triệu đô la chỉ để mua một thanh đao không có chỗ dùng, chắc chắn sẽ đánh gãy chân của anh ta.
Tuy Lương Cung Kham Thái bây giờ rất không muốn bị Lâm Thanh Diện lôi ra so sánh, nhưng sau khi suy nghĩ đi suy nghĩ lại, anh ta cũng không dám tiếp tục ra giá nữa, nếu như Lâm Thanh Diện chỉ nâng giá trêu ngươi anh ta, anh ta nếu như tiếp tục ra giá, không phải đúng ý của Lâm Thanh Diện rồi sao.
“Hừ, đừng tưởng tôi không biết cậu có tâm tư gì, cậu không phải chính là muốn khiến tôi dùng giá cao đấu giá được thanh đao này sao, tôi không có dính bẫy của cậu đâu, thanh đao này tôi không muốn nữa, nhường cho cậu.”
“Có điều tôi phải nhắc nhở cậu một câu, buổi đấu giá lần này có quy định rõ ràng nếu như ra giá linh tinh, đến lúc đó lại không lấy tiền ra được, người ta sẽ lấy mạng của cậu thế vào.”
Lương Cung Kham Thái gằn giọng nói với Lâm Thanh Diện, anh ta cho rằng Lâm Thanh Diện chẳng qua đang ra oai, anh căn bản không lấy ra được nhiều tiền như thế.
Lâm Thanh Diện dửng dưng nhún nhún vai, nói: “Chẳng qua chỉ là một trăm triệu đô la mà thôi, tôi chưa nghèo đến mức có chút tiền này cũng không lấy ra được.”
Lương Cung Kham Thái nghe lời mà Lâm Thanh Diện nói thì cảm thấy anh đang chế giễu mình, nhất thời khí huyết dâng trào, trực tiếp giơ thẻ bài trong tay, mở miệng hô: “Một trăm... linh một triệu!”
Là cậu chủ của nhà Lương Cung, anh ta sao có thể nhẫn nhịn để người khác dùng loại ánh mắt này khinh thường mình, cho nên cho dù vì lấy lại mặt mũi, anh ta cũng phải đè Lâm Thanh Diện.
Có điều suy nghĩ đến thanh đao này có khả năng về trong tay mình, Lương Cung Kham Thái không dám tăng quá nhiều.
Tất cả mọi người ở đây đều hoan hô một trận, vỗ tay tán thưởng cho hành vi dũng cảm của Lương Cung Kham Thái, giá lên tới một trăm triệu đô la, anh ta vậy mà còn dám theo, cũng chỉ có cậu chủ của nhà Lương Cung mới có lá gan này.
“Không hổ là cậu chủ của nhà họ Lương Cung, hơn một trăm triệu đô la, chỉ vì mua một thanh đao, điều này đã không phải điều mà những người thường như chúng ta có thể hiểu được.” Mọi người mặt mày đều khâm phục.
Lương Cung Kham Thái nghe thấy bàn tán của mọi người xung quanh thì sắc mặt tối sầm lại, chỉ có bản thân anh ta biết rõ, anh ta ra cái giá này, chỉ là vì không muốn thua Lâm Thanh Diện mà thôi, thật sự kêu anh ta tiêu hơn một trăm triệu đô la mua một thanh đao, trong lòng anh cũng đau nhói.
Lâm Thanh Diện thấy Lương Cung Kham Thái lại tăng giá, mặt mày lạnh lùng, cũng không vội vàng, từ từ giơ thẻ bài trong tay mình lên, mở miệng: “Một trăm năm mươi triệu.”
Lương Cung Kham Thái nghe thấy Lâm Thanh Diện đưa ra cái giá này, trực tiếp đứng bật dậy, đưa tay chỉ vào mũi của Lâm Thanh Diện, mở miệng mắng to: “Khốn khiếp! Con mẹ nó cậu đang chơi tôi có phải không, thanh đao này tôi không muốn nữa, tôi không tin anh có thể lấy ra một trăm năm mươi triệu đô la!”
“Ban tổ chức, tôi nghi ngờ cậu ta đang cố tình làm loạn, tôi yêu cầu các người khống chế cậu ta lại, tên này chính là đến phá buổi đấu giá!” Lương Cung Kham Thái ngoảnh đầu liếc nhìn người chủ trì.
Tất cả mọi người trong hội trường đều ngây ngốc nhìn một màn này, một trăm triệu đô la đã vượt qua ước tính của bọn họ, một trăm năm mươi triệu thật sự sắp khiến bọn họ vui mừng đến mức phát bệnh tim rồi.
Những người này đều là những tay lão luyện nhiều năm tham gia các buổi đấu giá lớn, người dữ dội như Lâm Thanh Diện, bọn họ vẫn là lần đầu tiên gặp.
Cho nên đa số mọi người cũng cảm thấy Lâm Thanh Diện đang cố tình phá rối, dù sao người thường đâu có điên mà tăng giá nhiều như thế.
Người chủ trì nghe thấy lời của Lương Cung Kham Thái nhất thời cũng không biết nên làm sao, lúc này một người dưới sân khấu đi đến trước mặt người chủ trì, ghé vào tai ông ta nói gì đó, người chủ trì lập tức gật đầu, ánh mắt nhìn sang Lâm Thanh Diện cũng trở nên kính trọng hơn.
Người đó sau khi đi xuống, người chủ trì cầm micro lên, mở miệng nói: “Chúng tôi đã xác nhận, anh đây là người có năng lực chi trả khoản tiền này, cho nên giá mà anh đây đưa ra, không tính là làm loạn buổi đấu giá.”
Cả hội trường trở nên náo loạn.
Lương Cung Kham Thái mặt mày sững sờ nhìn Lâm Thanh Diện, lẩm bẩm nói: “Cậu... cậu lấy ra được triệu đô la?”
“Hoặc anh có thể tiếp tục tăng giá, nhiều tiền hơn nữa tôi cũng lấy ra được.” Lâm Thanh Diện mở miệng.
Lương Cung Kham Thái nuốt nước bọt, vừa rồi tăng thêm một triệu là hành vi anh ta nhất thời xúc động, bây giờ giá đã lên tới triệu đô la, có thế nào đi nữa anh ta cũng không dám tiếp tục tăng giá nữa.
“Một trăm năm mươi triệu, anh đây đã ra giá triệu, còn có ai đưa giá cao hơn anh này không?”
Người chủ trì hỏi liên tiếp ba lần, sau đó cầm chiếc búa trong tay mình, gõ ba lần liên tiếp, giống như sợ Lâm Thanh Diện hối hận, khẳng định yêu đao đã có chủ.
Tất cả mọi người trong hội trường đều đổ dồn ánh mắt khâm phục về phía Lâm Thanh Diện, đồng thời cũng bắt đầu tò mò về thân phận của Lâm Thanh Diện.
Người có bản lĩnh đè cậu chủ nhà Lương Cung, dùng triệu đô la mua một thanh đao, tuyệt đối sẽ không phải nhân vật đơn giản, ít nhất, cái tên mặt mày bình tĩnh này chắc chắn có lai lịch lớn hơn nhiều nhà Lương Cung.
Lương Cung Kham Thái mặt mày chán chường quay trở lại chỗ ngồi của mình, anh ta thế nào cũng không ngờ, luận võ lực, anh ta không bằng Lâm Thanh Diện, so độ tiêu tiền, anh ta vẫn không bằng Lâm Thanh Diện.
Đây tuyệt đối là ngày thất bại nhất từ khi anh ta sinh ra đến giờ.
Lương Cung Nhạn Sương thấy bộ dạng chán nản của Lương Cung Kham Thái, mặt mày vui mừng, sau đó lại thuận tiện bồi cho anh ta một nhát: “Anh, đừng quá thất vọng, thật ra thật sự muốn so, Lâm Thanh Diện ngoài lợi hại hơn anh, giàu hơn anh, hình như còn đẹp trai hơn anh.”
Nói xong, cô ta bèn cười ha hả.