Thanh kiếm cổ này thực ra là mua lại vùng nông thôn, lúc đó nó chỉ có giá mấy chục đồng.
Bây giờ bán với giá cao là một triệu, đây rõ là lãi gấp mấy chục nghìn lần.
Năm nay, thật dễ để kiếm tiền từ người giàu, cứ bịa ra một câu chuyện là tin sái cổ.
Giữa tiếng thở dài của mọi người, Tiêu Thiên quấn thanh kiếm gỉ sét màu đồng thau lại.
Bạch Ngọc Lan lúc này mới chỉ vào một cái bát nhỏ màu xanh dưới chân tên bán hàng rong, nhẹ giọng hỏi: "Ông chủ, ông bán cái này thế nào?"
Cô vừa lên tiếng, trưởng quầy Lưu cùng những chủ cửa hàng đồ cổ khác ở phía sau liền chăm chú theo dõi.
Lý do họ xuất hiện ở đây cũng không phải là đến để đi dạo phố.
Mà là nghe người khác kể rằng một gian hàng nhỏ bán đồ cổ trêи phố đi bộ này có trưng bày một món đồ sứ thời Bắc Ngụy, cho nên mới đến đây để xem.
Bạch Ngọc Lan nhìn quanh quầy hàng của người bán hàng một lượt, cũng không có mấy món đồ sứ. Chiếc hoàn chỉnh duy nhất là chiếc bát nhỏ màu xanh dưới chân người bán hàng.
"Người đẹp thật là tinh mắt. Bạn của tôi nhờ tôi bán chiếc bát sứ này. Đây là đồ tốt, nếu cô thích thì lấy với giá hai trăm nghìn." Tên bán hàng rong vừa nhìn một cái đã biết là người đẹp, không khỏi đưa mắt nhìn thêm mấy lần.
Bạch Ngọc Lan không nói gì, dường như đang suy nghĩ.
Nhưng trưởng quầy Lưu sau lưng cô đã lên tiếng.
"Ông có biết vị tiểu thư đứng trước mặt ông là ai không? Hai trăm nghìn mà ông cũng dám hét à!"
Vừa dứt lời, mấy ông chủ cửa hàng đồ cổ gần đó cũng rối rít lên tiếng phụ họa.
"Đúng vậy, tôi xem bát thủy tinh này cũng được một lúc rồi, trong đó cũng có không ít tạp chất, nhìn một cái là biết đồ nhái!"
"Cùng lắm là mấy trăm tệ thôi, hai trăm nghìn tệ, ông khát tiền đến mức điên cuồng rồi phải không?"
Nghe bọn họ nói vậy, tên bán hàng rong bĩu môi không thèm để ý: "Dù sao bạn tôi cũng bảo là giá này, cô muốn mua thì mua không muốn mua thì thôi?"
Ông ta đã kiếm được triệu nên cũng không thèm để ý nữa.
Ông ta dứt lời, một số chủ cửa hàng đồ cổ âm thầm lắc đầu.
Khi Bạch Ngọc Lan vừa nghe thấy giá này, cô cũng mất hứng ngay lập tức.
Nhìn thế nào đi nữa, chiếc bát này không thể từ thời Bắc Ngụy được, xem ra chỉ là một món hàng nhái thất bại, nếu so với các loại đồ cổ nhái siêu cấp thì nó chỉ có thể xếp vào hàng đàn em mà thôi.
Hai trăm nghìn tệ ... chỉ có kẻ ngốc mới mua!
"Ông chủ, cho tôi xem một lát."
Lúc này, Tiêu Thiên lên tiếng.
Tên bán hàng rong vừa kiếm được một triệu từ Tiêu Thiên nên khi vị thần tài này lên tiếng, ông ta kϊƈɦ động đến mức đưa cái bát màu xanh cho anh xem luôn.
Chỉ trong chốc lát, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Tiêu Thiên.
Tiêu Thiên cầm lấy chiếc bát nhỏ màu xanh lam trong tay xem kỹ rồi giơ tay búng búng, âm thanh có chút trầm, đây không phải là âm thanh của ngọc lưu ly hay của đồ sứ nên có.
Anh suy nghĩ một hồi, tựa hồ nghĩ ra điều gì, sau đó giãn chân mày, đưa chiếc bát nhỏ trong tay cho Bạch Ngọc Lan, nói nhỏ: "Mua cái bát nhỏ này với giá hai trăm nghìn, không lỗ!"
Nhìn thấy hai người nói chuyện mà sát gần như vậy, trong lòng Trần Mộng Dao thấy không vui một cách khó hiểu, vội vàng bước tới nói: "Chú, chú đừng nói bậy bạ, cô Bạch là chuyên gia, chú nói linh tinh sẽ gây trở ngại cho cô ấy."
Ai ngờ, Bạch Ngọc Lan nhẹ nhàng cười nói: "Cô Trần khách khí rồi. Anh Tiêu nói nó đáng giá thì nó đáng giá.”
Trần Mộng Dao ngẩn người, nhất thời không biết nói gì.
Tiêu Thiên khẽ cười một tiếng nói: “Cái bát nhỏ này không phải sứ cũng không phải ngọc lưu ly, mà là làm từ thủy tinh!"
Cái gì?
Cái bát nhỏ này làm bằng thủy tinh à?
Mọi người đều nhìn anh chăm chú, mong đợi Tiêu Thiên tiếp tục nói.
"Theo ghi chép lịch sử, các sứ thần La Mã đến triều đại Bắc Ngụy lần và mang theo một loại đồ thủy tinh. Những tạp chất trong những chiếc bát thủy tinh nhỏ này chứng tỏ rằng công nghệ nung đồ thủy tinh thời đó chưa hoàn thiện."
Ồ!
Nghe nói như vậy, mọi người không khỏi ồ lên một tiếng.
Như vậy, chiếc bát nhỏ này không chỉ là bảo vật, mà còn có giá trị khảo cổ học rất lớn ư?
Nếu đúng như vậy, thì chiếc bát thủy tinh này chắc chắn là một bảo bối rồi!
Mấy ông chủ cửa hàng đồ cổ thầm hối hận, sớm biết như vậy họ nên sớm một chút mà ra tay.
Họ không nhịn được nắm tay thở dài.
"Ông chủ, tôi muốn cái bát nhỏ hai trăm nghìn này."
Bạch Ngọc Lan làm việc dứt khoát, không hề chần chừ, cô dùng điện thoại chuyển tiền luôn.
"Ding, hội viên thân mến, tài khoản của bạn nhận được hai trăm nghìn…”
Mọi người đều không khỏi ghen tị.
Nhà họ Bạch quả không hổ là lão đại của giới đồ cổ ở Vân Thành, thực sự giàu có, chi hai trăm nghìn mà không buồn chớp mắt.
Tên bán hàng rong là người ngỡ ngàng nhất, ông ta cứ nhìn chằm chằm vào chiếc bát nhỏ màu xanh da trời trong tay Bạch Ngọc Lan, thầm kinh ngạc.
Có lẽ nào thứ này thực sự là đồ cổ của thời Bắc Nguỵ do quân La Mã đem tới?
Nếu đúng như lời thằng nhãi này nói, đừng nói bán cái bát nhỏ này với giá hai trăm nghìn, đến hai triệu cũng còn đang lỗ.
Cứ nghĩ rằng mình có thể đã bỏ lỡ mất dịp may đến vài triệu, tên bán hàng rong nóng nảy.
Ông ta giật lại chiếc bát nhỏ trêи tay Bạch Ngọc Lan: "Sai rồi, sai rồi, các người nghe nhầm rồi, cái bát nhỏ này không phải hai trăm nghìn, hai trăm nghìn làm sao mà tôi bán được!"
Bạch Ngọc Lan nhíu đôi mày thanh tú lên, không vui nói: "Vừa rồi mọi người đều nghe ông nói hai trăm nghìn, vả lại tôi cũng đã chuyển tiền rồi, sao ông có thể nâng giá lên được?”
Tên bán hàng rong cười nói: "Người đẹp này, cô nói là sai rồi. Tôi không phải là nâng giá. Là các người hiểu sai ý tôi. Tôi nói hai trăm nghìn là tiền đặt cọc, cái bát này tổng giá trị hai triệu, cô đưa thêm cho tôi một triệu tám trăm nghìn nữa thì cái bát này là của cô."
Cái gì?
Hai triệu?
Còn có quy tắc nữa không? Mỗi ngành đều có những quy tắc riêng.
Cũng giống như cá cược vào một viên đá, bạn tốn vài chục nghìn để mua một viên đá, cắt ra Đế Vương Lục trị giá hàng vài chục nghìn hay vài triệu, vài chục triệu thì đó là điều may mắn.
Ngành công nghiệp đồ cổ gọi đây là sửa mái nhà dột, nếu ngành công nghiệp này giống như người hàng rong này, thì đúng là lộn xộn quá mức.
"Ông có biết quy tắc không? Ông không thể kinh doanh như thế này được." Bạch Ngọc Lan khó chịu lên tiếng.
Ngay cả Trần Mộng Dao và Triệu Man Man ở bên cạnh cũng không chịu nổi.
"Đúng vậy, đây không phải là nâng giá thì còn là gì? Thật không có uy tín. Sau này ai dám tới đây mua đồ của ông?"
Những người xung quanh cũng không chịu nổi, rối rít lên tiếng hùa theo.
"Quả là ức hϊế͙p͙ người khác, lật lọng, trục lợi!"
"Mới vừa rồi mọi người rõ ràng cũng nghe thấy ông nói hai trăm nghìn. Giờ người ta nhận ra món này là bảo bối, ông lại nổi lòng tham, trong nháy mắt lại nâng giá lên tới hai triệu. Thật là quá đáng!"
Trước những lời chỉ trích của mọi người, tên bán hàng rong chẳng mảy may quan tâm, nhìn Bạch Ngọc Lan cười nhạt, nói: “Hôm nay tôi nói tới đây thôi, hai triệu. Cô đưa tiền thì đồ là của cô, không bỏ tiền thì thôi vậy."
Ông ta đã quyết tâm chốt giá, nhưng đó là một triệu tám trăm nghìn, không phải là con số nhỏ. Làm sao có thể nói không cần là không cần?
Bạch Ngọc Lan cắn môi, nghĩ cô đường đường là tiểu thư nhà họ Bạch, hôm nay lại bị một tên bán hàng rong làm khó.
Trưởng quầy Lưu phía sau vừa giật mình vừa khó chịu: "Tiểu thư, cô có muốn tôi gọi..."
"Thôi."
Bạch Ngọc Lan xua xua tay nói: "Nếu đã vậy, tôi không cần vật này. Ông trả lại cho tôi hai trăm nghìn."
Dù đồ có tốt đến đâu, cô cũng sẽ không mua với cái giá này.
"Đúng, mau hoàn lại tiền!"
"Lấy tiền giao cho người ta!"
Không ít người xung quanh cùng lên tiếng.
"Muốn hoàn tiền?"
Tên bán hàng rong khinh bỉ cười nhạt nói: "Tôi kinh doanh xưa nay, một khi đã trả tiền sẽ không hoàn lại. Hoặc là cô trả thêm một triệu tám trăm nghìn còn lại hoặc không thì các cô mau đi đi."
Ông ta dứt lời, tất cả mọi người xung quanh đều tức giận.
Triệu Man Man có khuôn mặt thanh tú, cô là sinh viên luật, thấy cảnh ép mua ép bán, đương nhiên là khó chịu.
Bạch Ngọc Lan tức giận đến mức run bần bật lên.
Tiêu Thiên bây giờ cũng không chịu được nữa, túm lấy cổ áo tên bán hàng rong, lạnh lùng nói: "Trả tiền hay không?"
"Mẹ kiếp, mày dám động tới tao à?"
Tên bán hàng rong ngẩng đầu không chút sợ hãi: "Tới đi tới đi tới đi, mày động tao thử xem, tao cho mày đi vào thì dọc, mà ra thì nằm ngang đó!"
Dáng vẻ phách lối rõ ràng là có chỗ dựa dẫm.
Nghe nói loại hàng rong này quen thân với mấy người ở xã hội đen nên bọn họ im lặng thì tốt hơn.
Những người mới vừa rồi lên tiếng ủng hộ Bạch Ngọc Lan bây giờ đã ngừng nói.
Trưởng quầy Lưu không sợ những điều này, tức giận nói:"Ông có biết ai đang đứng trước mặt ông không? Đây là đại tiểu thư nhà họ Bạch, ông có muốn sống ở cái đất Vân Thành này nữa không hả?”
"Nhà họ Bạch?"
Tên bán hàng rong cười chế nhạo: "Sao, muốn ỷ lớn ức hϊế͙p͙ nhỏ à? Dùng gia thế tới đè ép tao à? Tao nói cho mày biết, ông mày không sợ. Muốn mua đồ của ông đây thì phải tuân theo quy tắc của ông!"
"Bốp!"
Tiêu Thiên không nghe nổi nữa, cứ mở mồm ra là “ông đây”, "ông đây cái rắm"
Một bạt tai quất thẳng tới.
Cái tát làm cho tên bán hàng rong tỉnh mộng, chung quanh nhất thời yên lặng như tờ, mọi người đều nhìn về phía Tiêu Thiên, không ngờ anh lại ra tay.
Tên bán hàng rong ôm chặt khuôn mặt nóng bừng, lập tức tức giận nói: "Chúng mày ỷ đông ức hϊế͙p͙ ít người hả? Chúng mày chờ đấy, không đứa nào thoát được đâu.”
Nói xong, tên bán hàng rong lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số!