Giọng nói của Liễu Tĩnh rất to, càng ngày càng nhiều người bị thu hút vào đó.
Hôm nay bà ta phải hạ nhục gia đình Tần Ngọc Liên trước mặt tất cả mọi người.
“Tần Ngọc Liên, không phải tôi nói cậu đâu, cái chức mẹ vợ này của cậu quá thất bại rồi.” Liễu Tĩnh chống nạnh, nói: “Ngay cả một thằng rể ở cũng không quản được, chẳng trách hiện tại lại kém đến vậy, cứ sống ở khu ổ chuột tồi tàn đó đi.”
Cái gì?
Họ sống ở khu ổ chuột sao?
Nghe xong câu này, những người bên ngoài lùi về sau hai bước theo bản năng.
Trong mắt họ, khu ổ chuột đồng nghĩa với nghèo đói và bẩn thỉu.
Những người ở đó nhất định rất bẩn, toàn thân đầy vi khuẩn.
“Tĩnh Tĩnh, sao em lại nói như vậy với Ngọc Liên chứ?” Từ Minh tiến lên một bước, nói: “Nếu không phải chồng bà ấy quá kém cỏi, thì đã không thảm đến mức đó.”
Nghe xong những lời đó, toàn thân Tần Ngọc Liên run lên.
Trần Mộng Dao cũng đang cau mày trừng mắt nhìn Từ Minh và Liễu Tĩnh.
“Dao Dao, chúng ta đi thôi.”
Tần Mộng Liên thực sự không thể chịu được sự sỉ nhục, kéo tay Trần Mộng Dao rời khỏi đó.
“Này này, mọi người đợi đã, mấy người chưa được đi?”
Nữ nhân viên cửa hàng đi về phía Tần Ngọc Liên, nói: “Mau tháo chiếc vòng ngọc đó ra.”
Vừa nói xong, ánh mắt của tất cả mọi người đều đều dồn vào cổ tay Tần Ngọc Liên.
“Có phải bà muốn trộm chiếc vòng tay đi không?” Nữ nhân viên bán hàng hung hăng lại gần chặn đường họ.
“Không phải, tôi không có ý định làm vậy.”
Khuôn mặt Tần Ngọc Liên đầy hoảng loạn, bà nhanh chóng tháo chiếc vòng tay bằng ngọc và trả lại cho nhân viên bán hàng.
“Mấy người đứng im ở đây không được đi.”
Nữ nhân viên lấy từ trong túi ra một chiếc khăn với khuôn mặt ghét bỏ, quấn nó quanh vòng đeo tay: “Trước tiên tôi phải qua đó kiểm tra xem chiếc vòng có bị xước xát gì không!”
Nói xong, cô ta bước qua một bên, xịt nước khử trùng lên vòng đeo tay rồi lấy một chiếc kính lúp cẩn thận kiểm tra từng tý một.
Mặt Tần Ngọc Liên đỏ ửng lên.
Chuyện này quá nhục nhã rồi.
Họ sống trong khu ổ chuột, nhưng không có nghĩa là họ không trong sạch.
“Cho tôi xem chiếc vòng tay này.” Liễu Tịnh bước thẳng tới đó, cầm chiếc vòng tay và đeo nó vào tay mình.
“Quý bà này, tôi vẫn chưa kiểm tra xong….”
“Không sao, tôi không để bụng đâu.” Liễu Tĩnh vẫy vẫy tay, ngắt lời nữ nhân viên bán hàng, bước đến trước mặt Từ Minh: “Chồng ơi, em đeo chiếc vòng này có phải rất đẹp không?”
Từ Minh quan sát một hồi, gật đầu nói: “Vợ đeo đúng là đẹp thật, nó phù hợp với khí chất của em lắm.”
Nghe xong, Liễu Tĩnh vô cùng vui sướиɠ, nhanh nhảu nói: “Vậy chồng mua chiếc vòng tay này cho em được không?”
“Được rồi, em thích thì mua thôi.”
Chẳng phải chỉ là vài chục nghìn thôi sao, chút tiền này ông ta vẫn bỏ ra được.
“Cảm ơn chồng.”
Liễu Tĩnh trong lòng vui sướиɠ, bà ta chính là muốn Tần Ngọc Liên tận mắt thấy được, hiện tại bà ta sống tốt như thế nào, còn Tần Ngọc Liên lại thật thất bại.
“Mỹ nữ, giúp tôi gói chiếc vòng ngọc này lại.” Từ Minh nói một cách sảng kɧօáϊ.
Cô nhân viên ở cửa hàng lập tức nở nụ cười rạng rỡ nói với Liễu Tịnh: “Thưa bà, chồng bà thật hào phóng.”
Nghe xong câu này, Liễu Tĩnh cười không ngậm được miệng.
Sau khi đóng gói xong chiếc vòng tay, nữ nhân viên cung kính nói: “Xin chào ông, của ông hết tổng cộng tệ, phí mua hàng của ông đã hơn năm mươi nghìn tệ, nên bên chúng tôi sẽ tặng ông thẻ vàng.”
Từ Minh vừa rút thẻ ngân hàng ra, vừa nghe thấy con số tệ, tay ông ta run run, lập tức ngẩng đầu lên nhìn nhân viên bán hàng với đôi mắt không dám tin: “Mỹ nữ, tôi phải trả bao nhiêu?”
Nữ nhân viên nghĩ rằng Từ Minh không nghe rõ nên đã lặp lại một lần nữa với giọng nhẹ nhàng: “ tệ.”
Cái gì?
Các người muốn ăn cướp à?
Cái vòng tay bị hỏng này có giá tám mươi nghìn tệ sao?
Liễu Tĩnh đứng bên cạnh lập tức thốt lên: “Các người đang muốn ăn cướp à,chỉ có một chiếc vòng tay như này mà tận tám mươi nghìn tệ? Các cô đây là đang lừa đảo đấy, hiểu không?”
Từ Minh cũng liên tục lắc đầu, nói: “Quá đắt, tôi không mua chiếc vòng này nữa.”
Sắc mặt cô nhân viên lập tức chìm xuống.
Ông ta có ý gì chứ?
Mình đã đóng gói xong hết rồi mà, kết quả họ chê nó đắt nên không mua nữa, lại còn nói cô đang lừa dối khách hàng?
Không có tiền còn giả vờ cái gì chứ?
Còn tệ hơn cả mấy người sống trong khu ổ chuột vừa rồi.
Ít nhất họ cũng không giả vờ.
“Mỗi một món đồ ở đây của chúng tôi đều là hàng thật, đều có giấy chứng nhận quốc gia, ông không hiểu xin đừng nói lung tung.” Nữ nhân viên cũng bùng nổ lên, lãng phí bao nhiêu thời gian của cô ta, hại cô ta mừng hụt một phen, những người đồng nghiệp khác chắc chắn sẽ cười nhạo cô.
“Ai biết là thật hay là giả, dù sao tôi cũng không hiểu.”
Nói xong, Liễu Tĩnh lại nói tiếp: “Vàng này sáng lắm, ngọc có màu trắng như vậy, vừa nhìn là biết đã được rửa qua thuốc.”
Lời nói vừa dứt, tất cả nhân viên bán hàng ở xung quanh đều túm tụm lại lườm Liễu Tĩnh.
Thấy vậy, Từ Minh vội vàng kéo Liễu Tĩnh lại.
“Vậy chúng tôi đi được chưa?” Tần Ngọc Liên hỏi.
Nữ nhân viên tức giận nói: “Mấy người không đi chẳng lẽ ở đây qua đêm à?”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người xung quanh đều không nhịn nổi mà cười phá lên.
“Mẹ, chờ đã, đừng đi vội!”
“Chú, chú làm gì vậy?” Trần Mộng Dao nhìn Tiêu Thiên với vẻ mặt khó hiểu.
Tiêu Thiên đi đến quầy, đập thẻ ngân hàng trước mặt nhân viên bán hàng: “Cái vòng tay đó bọn họ không mua, tôi mua!”
Nhìn Tiêu Thiên, cô nhân viên đó sững sờ.
Những người khác cũng ngẩn người ra.
Tiệm trang sức to như vậy mà lại không có một tiếng động nào.
Vài giây sau, tất cả mọi người trong cửa hàng đều cười phá lên.
Ha ha ha, thật là cười chết tôi rồi.
Cái cậu ở rể này, còn muốn giả vờ gì chứ.
Mọi người hãy nhìn tấm thẻ này đi, nó đen xì xì, căn bản không phải thẻ ngân hàng?
Trong đám đông không ai biết ai vừa nói, mọi người vô thức nhìn vào nó.
Sắc mặt nữ nhân viên vô cùng khó coi.
Cô cầm thẻ lên, hỏi một cách lạnh lùng: “Đây là thẻ gì vậy, tại sao trước giờ tôi chưa thấy bao giờ!”
“Cô quan tâm đây là thẻ này làm gì, chỉ cần có thể trả tiền là được đúng không?”
Tiêu Thiên nói một cách từ tốn.
Từ Minh ở bên cạnh cười lạnh lùng: “Tên nhóc này giả vờ gì chứ, đến chúng ta còn không mua nổi, một kẻ ở rể sống trong khu ổ chuột sao mà mua nổi chứ?”
Liễu Tĩnh gật gật đầu, nói: “Em biết mà, cậu ta tám phần là đang bốc phét.”
Nghe những lời bàn luận của những người xung quanh, Tần Ngọc Liên vô cùng phẫn nộ, cái tên Tiêu Thiên này, cậu ta mang nhiều tiền vậy sao?
Trần Mộng Dao giậm chân lo lắng, bước lên trước, kéo Tiêu Thiên nói: “Chú, chúng ta đi thôi.”
Tiêu Thiên khẽ cười, nói: “Đừng lo lắng, chúng ta sẽ đi sau khi trả tiền xong.”
Haizzz!
Trần Mộng Dao lại thở dài, ấn tượng của cô về Tiêu Thiên lại tụt xuống.
Cô nhân viên nghe xong câu đó, bị chọc giận đến mức cười phá lên.
Được, trả tiền xong mới chịu đi đúng không?
Được, thỏa mãn yêu cầu của anh.
Cô ta ngược lại muốn xem xem, lát nữa máy POS mà không quét được, hắn sẽ có biểu cảm thế nào.
Cô ta nghĩ kỹ rồi, đến lúc đó nếu không quét được tiền, cô sẽ gọi bảo vệ, nói rằng anh ta gây rắc rối và bắt anh ta lên đồn cảnh sát.
Nghĩ đến đây, cô cầm lấy máy POS và nhẹ nhàng quẹt thẻ.
“Tít, đã thanh toán tệ!”
Âm thanh của người máy vang lên, ngay sau đó, máy POS tự động in mã vạch, cho biết việc thanh toán đã thành công.
Nữ nhân viên bán hàng hoàn toàn chết lặng khi nghe thấy âm thanh thanh toán thành công.
Cái này…cái này làm sao có thể chứ?
Cô nhanh chóng xé mã vạch, xem nó một cách cẩn thận,
Thực sự thanh toán thành công rồi.
Lo sợ rằng máy POS gặp vấn đề, cô đã đặc biệt gọi điện để hỏi ban tài vụ, kết quả bên phía tài vụ thực sự đã nhận được tổng cộng tệ.
Lần này, thực sự là sự thật!
Điện thoại của cô ta đã được kϊƈɦ hoạt, bởi vậy nên tất cả mọi người xung quanh đều nghe rõ.
Tít!
Mọi người xung quanh ngay lập tức hít một hơi.
Cậu trai trẻ này thực sự đi ở rể sao?
Một cách lặng lẽ, chi tệ để mua quà cho mẹ vợ, cậu ta hào phóng thật?
Từ Minh chết lặng, Liễu Tĩnh cũng chết lặng, ngay cả Tần Ngọc Liên cũng nhìn đến ngây ngốc.
Trần Mộng Dao đứng một bên cắn môi, khuôn mặt khó hiểu.
Cô cảm thấy trêи người chú dường như có một lớp vỏ bọc vô hình, vô cùng bí ẩn.
Chẳng phải chú ấy là lính đào ngũ sao?
Lấy đâu ra nhiều tiền vậy chứ?
Lúc này, nữ nhân viên đã tỉnh táo trở lại, trao thẻ ngân hàng một cách trân trọng: “Thưa anh, thẻ ngân hàng của anh!”
Ngay lập tức, cô ấy rút ra một chiếc thẻ vàng, đưa nó bằng cả hai tay: “Thưa anh, đây là thẻ vàng của cửa hàng chúng tôi. Nó được sử dụng trêи toàn quốc và có thể được hưởng các khoản giảm giá và lợi ích khác nhau tại tất cả các cơ sở trong nước.”
Ừm!
Tiêu Thiên gật đầu, cầm lấy thẻ vàng đặt vào hộp rồi quay người rời đi.
Từ Minh và Liễu Tĩnh không thể chờ thêm được nữa, nhân lúc không ai để ý, bọn họ lặng lẽ rời đi với vẻ mặt tức tối.
“Mẹ, đồ nhận xong rồi, ngày mai sẽ tặng cho bà nội làm quà mừng thọ.”
Cầm lấy hộp quà, Tần Ngọc Liên giống như đang nằm mơ vậy.
Đột nhiên, bà nghĩ đến gì đó nên nhanh chóng dừng bước, nhìn thẳng vào Tiêu Thiên, nói: “Nói mau, rốt cuộc cậu là ai? Cậu đang cố tiếp cận con gái tôi với mục đích gì?!”