Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Gì cơ?”
Tôi có thể thấy được cảm xúc khó nén trên gương mặt người phụ nữ này, khi nói chuyện phả ra làn hơi trắng, khiến bà ta trông có vẻ mơ hồ hơn.
“Con nhìn đi… Con hãy nhìn đi!” Giọng bà ta khản đặc như kêu khóc, hai tay nắm lấy cánh tay tôi như muốn quỳ rạp xuống đất, “Ta là mẹ… Ta chính là mẹ ruột của con đây!”
Tôi nhất thời cảm thấy não mình như bị đứng máy. Lượng tin quá lớn ào vào tới tấp, mỗi nhịp đập trái tim giống như một đòn trí mạng đánh vào người, huyệt thái dương nảy lên thình thịch, tôi trợn mắt thật to, nhưng ngay cả tấm ảnh kia nào có thấy gì được rõ ràng.
— Mẹ ruột ư?
Tôi không chấp nhận cái từ nghe như đơn giản và dễ hiểu này, cũng giống như tất cả mọi người sẽ chọn cách không nghe để tự bảo vệ mình, Cung Tuyển Dạ phản ứng nhanh hơn tôi, một tay đè lại vai tôi thấp giọng trả lại một lời, “Phiền dì đây nói rõ hơn một chút được không.”
Hiển nhiên anh cũng rất bất ngờ, nhưng không đến mức giống tôi, dù có chăng xảy ra tình huống có xác suất gần như không xảy ra, có thể nói anh vẫn có được sự lãnh tĩnh vững vàng.
“Dì đây là, tìm người sao?”
Lúc này Hạ Giai cũng đã đến, dì mặc chiếc áo bông của tôi, bước nhanh đến chỗ tôi và người phụ nữ cùng mấy người còn lại, vươn một tay chắn trước tôi, hồ nghi nhìn chằm chằm người phụ nữ một hồi, “Có chuyện gì sao cục cưng… Chị là?”
Người phụ nữ đảo mắt, tựa hồ đã nắm chắc toàn cục trên cơ bản, bà ta cất tấm ảnh đi, thân thiết cầm lấy tay Hạ Giai: “Là chị nè? Hai hôm trước vừa mới liên lạc với em rằng chị sẽ qua đây mà… Để gặp con chị đó.”
Hạ Giai cũng sững sờ.
Trước khi ánh mắt của người qua đường tụ lại đây, dì nói:
“Tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện đã nhỉ?”
Hôm nay vẫn là một ngày như bao ngày khác, một ngày không có gì kỳ lạ cả.
Những ngày như vậy cứ trôi đi, giống như cánh chim cuối cùng vào thời khắc hoàng hôn, mà mặt trời vẫn mọc như bao ngày khác. Tôi ôm niềm hi vọng giản đơn khi ngày mới đến, tin chắc rằng dù cho có bị lung lay bao nhiêu lần vẫn sẽ quay về trạng thái ban đầu, để cho tôi có thêm dũng khí tiến về phía trước ngày qua.
Mà ngày hôm nay, giống như bị trật mất khớp xương, như quyển sách bỗng dư ra một tờ, trên trang giấy có nội dung mà tôi khó có thể tưởng tượng được, giữa trời tăng thêm tuyến nhân vật, tôi thậm chí còn chưa đọc chương nhá hàng nữa.
Chúng tôi đến quán nước khá yên tĩnh ở gần đó, vừa bước vào quán vẫn chưa có khách, nhân viên phục vụ đánh cái ngáp như chưa tỉnh ngủ, nhìn mấy người chúng tôi mới sáng sớm đã mang bầu không khí nặng nề một cách kỳ lạ, dẫn chúng tôi đến một căn phòng rộng rãi, mang lên hai bình trà.
“Ta giới thiệu chút nhé, đây là cậu và cậu nhỏ của con, còn đây là em họ con, đều là người một nhà cả…”
Tôi nghe cho có lệ, thầm quan sát người phụ nữ ân cần giới thiệu từng người trước mắt này, họ cũng đang quan sát tôi, cô bé nhút nhát kia cũng mỉm cười một cái. Bên này tôi không có gì hay ho để giới thiệu, chỉ kéo ghế hộ Hạ Giai, để dì ngồi cạnh tôi, đồng thời theo trực giác mà quay sang trao đổi ánh mắt với Cung Tuyển Dạ, có vẻ như anh và Chu Tĩnh Dương thân là “Người ngoài” đều không tính nán lại.
Tôi gật đầu.
Khi tôi đặt mông xuống ghế ngồi, anh cúi người nhẹ nhàng nói một câu, “Ta ở bên ngoài, có chuyện cứ gọi nhé.”
Nói rồi hai người liền đi ra ngoài. Trước khi đóng cửa anh nhìn tôi một cái.
Mà những lời vừa rồi của anh, giống như một liều thuốc trấn tĩnh, khiến tôi bình tĩnh lại.
Người đàn ông trung niên ngồi đối diện tôi, cái người cậu nhỏ tự dưng có châm trà cho mọi người trên bàn, tôi khách khí nhượng lại một chút, chợt giọng người phụ nữ lại cất lên: “Vài hôm trước ta có liên lạc với mẹ nuôi của con mà, cô ấy không nói với con sao?”
Hạ Giai không nói gì, cũng không đáp lại ánh mắt của tôi.
Trong phòng có bật điều hòa, nhiệt độ phòng lại tăng cao, người phụ nữ cởi áo khoác lông dê treo lên giá áo phía sau, bên trong mặc chiếc váy liền áo có yêu cầu cao về vóc dáng, màu sắc khá là bắt mắt; Da dẻ được bảo dưỡng tốt, trên mặt chỉ có ít vết nhăn, duy chỉ có đôi tay bại lộ tuổi tác thật, vuốt tách trà, cười khúc khích mở miệng, “Được rồi, chúng ta nên bắt đầu từ đâu đây ha.”
Câu chuyện kể rất dài, cứ như đã được nghe ở đâu vậy.
Lúc mẹ ruột tôi mang thai, bà ta là tình nhân của một người đàn ông đã có vợ.
Bà xuất thân bình thường lại tuổi trẻ xốc nổi, không được giáo dục chuyên sâu cũng không có bản lĩnh gì, chỉ dựa vào gương mặt xinh đẹp của mình, không cần tốn nhiều công sức để có được những gì mình muốn từ đàn ông, lười phải nỗ lực, dù sao cũng có người sẽ cho, chí hướng nhân sinh chính là một ngày nào đó vươn lên đỉnh cao, tốt nhất là bước vào gia đình giàu có, áo cơm không lo.
Nhưng người ta cũng đâu có dễ bị lợi dụng như vậy.
Khi bà ta dâng hiến thanh xuân cũng như tấm thân mình cho một người đàn ông đã hứa hẹn với bà, tất thảy tốt đẹp chỉ là hão huyền mà tan nát hết cả.
Cha ruột tôi là một người chồng có vợ, có điểm chung của những người đàn ông đi ngoại tình: Bọn họ sự nghiệp thành công, có chút tư bản, có khát vọng thoát khỏi ràng buộc, rõ ràng là mình không chung thủy lại thích thề non hẹn biển, cuối cùng cũng chỉ là đùa vui một chút mà thôi.
Cho nên lẽ đương nhiên, bà ta bị vứt bỏ, giống như món đồ chơi chơi xong rồi ném. Người đàn ông ngoại tình vốn đã không muốn bị ràng buộc, làm sao có thể thực sự vì bà mà bỏ rơi vợ con mình, huống hồ, bà ta cũng đâu phải người tốt lành gì.
Nếu nói đùa cợt không vặt không phải lỗi lầm gì lớn, như vậy thì sinh con chính là nét bút hỏng lớn nhất trong cuộc đời bà.
Bà tà mang theo tôi còn bú sữa sống trong căn nhà mà đàn ông tặng cho, tiêu sạch chút tiền còn lại, tiếp tục tìm kiếm đối tượng tiếp theo, cây đại thụ để bà có thể như dây leo cuốn lấy thật chặt.
Nhưng lần này bà ta không may mắn như vậy.
“Con nghĩ ta lòng dạ độc ác sao? Có ai lại không yêu đứa con của mình, ta cũng có nỗi khổ tâm mà… Ta ngay chính bản thân mình còn không nuôi nổi, làm sao nuôi nấng con được chứ?” Bà ta chậm rãi nói, “Thay vì ở với ta rồi chết non, không bằng mang con đi thử vận may, nói không chừng còn có thể tìm được lối thoát.”
“Tìm thấy người cha người mẹ có thể nuôi nấng con thật tốt.”
Tôi biết lời này thật ra không hề dễ nghe chút nào.
Nói là thả tôi một con đường sống, không phải đổi lấy sự tự do của bà. Cứ như tôi không phải con bà, mà là túi quần áo mà bà ta không thể khinh trang ra trận, là tâm bệnh của bà, là con chồng trước, bà chỉ ước sao nhanh nhanh quẳng đi cho nhẹ.
Cho nên vào một ngày mưa bà ta lừa tôi đi ra ngoài, nói là dẫn tôi đi tìm cha, mua quà vặt tôi thích, bảo tôi ngoan ngoãn đứng chờ bố đến đón ở ven đường, mà bà thì muốn đi cửa hàng mua chút đồ, căn dặn tôi nhiều lần không được chạy đi lung tung, phải chờ cho đến khi cha đến mới được.
Năm ấy tôi năm tuổi, đứng dưới tán ô đủ để che khuất cả người tôi, vâng theo lời bà.
Bà ta nói rằng, tôi khi còn bé thật sự là một đứa nhỏ bướng bỉnh.
Qua tiếng đồng hồ, nơi góc phố sầm uất có một người bán hàng rong có lòng tốt qua đây hỏi han tôi, tôi nói con đang chờ người; Qua tiếng, có người phụ nữ dẫn theo con gọi lại cho tôi đồ uống, tôi nói con không khát; tiếng rồi tiếng, trời tối hẳn, mưa càng nặng hạt, bác gái quán cơm nhỏ ven đường thật sự không đành lòng nữa, mang đến cho tôi chén canh nóng, kéo tôi đi với bác ấy.
Chiều ngày đó, cha tôi không đến, mà bà cũng không quay lại.
Nhưng làm thế nào bà ta có thể biết những chuyện này?
— Bởi vì người mẹ ruột của tôi, bà tránh ở quán mạt chược mà nhìn tôi, đi vào màn mưa trong đêm, thẳng cho đến khi bà không còn nhìn thấy tôi nữa.
Mặc tôi có lưu lạc đầu đường xó chợ, bị người ta lừa đi mất, làm bạn với rác rưởi cùng với tên ăn mày, bà rốt cuộc cũng thoát khỏi tôi rồi.
“Sao đây? Con xem hiện tại đi, không phải rất tốt sao?”
Bà nói mấy lời này không chút ngại ngần, căn bản không quan tâm có khiến tôi tổn thương hay không, có cái sự vô tư như đúng rồi ấy. Khẩy bộ móng tay màu hồng, trong lúc nói chuyện có những cử chỉ nhỏ cho thấy rõ cái sự thô lỗ và thiếu lễ độ, nhếch môi cười cợt, đôi ánh mắt dán trên người tôi, lời ra miệng lỗ mãng đến khó tin nổi, “Con ta thật đẹp trai mà, năm nay tuổi nhỉ? Đáng tiếc lại giống cái ông cha vô liêm sỉ kia, hà hà…”
“À, với lại, cha con sau khi ly hôn thì nối lại với ta, nếu như bây giờ con theo ta về, có thể được chia một nửa tài sản của ổng đấy, không ít đâu.”
Từ đầu chí cuối tôi vẫn cúi gằm đầu, tay đặt bên dưới cái bàn, vì phẫn nộ mà run rẩy không thôi, mọi cơ bắp trên cơ thể đều run, gần như tê mất.
Mỗi lời ra miệng bà ta nói nghe nhẹ nhàng như xe chỉ luồn kim, nhưng thật ra chúng trắng trợn và gay gắt, châm vào dây thần kinh nhạy cảm nhất của tôi, tôi nghe được tiếng hô hấp nặng nhọc như hấp hối của mình, cổ họng đau đến nỗi như nuốt phải lưỡi dao, càng nghẹn càng đau đớn, càng giãy dụa càng ứa máu nhiều hơn.
“Về nhà với mẹ đi, mẹ bây giờ có tiền rồi, chuyện trước tiên chính là đón con về nhà đấy. Về sau con muốn gì thì làm nấy, muốn đi chơi ở đâu thì đi, đều là người một nhà cả, quan trọng nhất là sum vầy.”
“Em gái đây, có thể nuôi con tôi lớn cũng thật không dễ dàng gì, đều làm cha làm mẹ cả, chị rất cảm thông.”
Bà nhìn thoáng qua Hạ Giai một bên im lặng không nói năng gì, trong tiếng thở dài sự châm chọc lộ liễu: “Chẳng qua là không ngờ rằng đến bây giờ mà con vẫn không cha… Đành chịu thôi, mệnh đã vậy rồi…”
“Thôi thì, ta nghĩ con cũng chưa tiếp thu ngay được đâu, mẹ sẽ chờ con, vài ngày nữa chúng ta đi làm giám định huyết thống, con liền –”
Tôi chống bàn đứng lên.
Căn phòng rộng rãi sáng sủa, bên ngoài cửa sổ trời cao trong vắt, không gió không mây, tia nắng hẹp sáng trong mang theo hơi lạnh chiếu vào mặt tôi, tôi nhắm mắt lại, bỏ qua hết mọi suy nghĩ bị đi vào thế bí.
“Con.”
Người phụ nữ có chút kinh ngạc ngẩng lên nhìn tôi.
Hồi ức không muốn nhìn lại lại được thấy ánh mặt trời, tôi rốt cuộc có thể nhìn thẳng gương mặt mà tôi không có bất cứ ấn tượng nào. Tôi gần như trộm may thay, phát hiện đó cũng chỉ như bao người qua đường khác gặp nhau lướt qua rồi quên ngay, cái gặp thoáng qua đã biến mất như hạt bụi, không để lại vết tích gì cả.
Tôi không nhận ra bà là ai, mà tôi cũng không muốn nhận ra.
Nhưng bà nói mình là mẹ tôi. Bà đã mang thai tôi tháng ròng và sinh ra vào sáng sớm, là cốt nhục hoài ra từ cơ thể bà, mang dòng máu của bà, có được cái danh xưng thật tốt đẹp biết bao, hễ ai cất lên tiếng gọi thôi, giọng cũng không khỏi trở nên êm ái, con ơi.
Tôi nở nụ cười với mấy người họ.
— Ấy thế mà tôi cảm thấy rất buồn nôn.
“Bà nghe đây.”
“Tôi có thể không truy cứu bà, nhưng đừng có hòng tôi khóc lóc trở về với bà, tôi có nghèo có khó khăn đi chăng nữa, tôi vẫn có dũng khí để nói hiện tại tôi sống rất tốt, mà bà, bà không có tư cách bình phẩm cuộc sống của tôi.” Tôi nói, “Tôi không quen biết bà, cũng không nhớ bà là ai, càng không theo bà đi làm cái giám định huyết thống mắc toi gì đó, mơ đi.”
“Bà là mẹ ruột thì sao chứ, hay là bà cho rằng có vài khoản cmn tiền là mua con về được sao?”
Bà muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, bà dựa vào mối liên kết máu mủ đáng quý nhất nhưng cũng không có giá trị nhất trên đời này, một câu “Yêu quý con” là xong chuyện ư?
“Hạ Tức!”
Hạ Giai từ nãy đến giờ vẫn giữ thờ ơ ngồi xem vào lúc này ra hành động, dì vươn tay kéo áo tôi về phía sau, lạnh lùng nói: “Không được phép nói! Ngồi xuống!”
Tôi thở hổn hển, thân thể như dây cung căng chặt, lần đầu trước mặt mọi người làm trái ý dì.
“Bởi vì bà sinh ra tôi, cho nên bà có quyền muốn gì làm nấy sai sử tôi ư?! Bởi vì bà sinh ra tôi, cho nên tôi nhất định phải thương yêu bà vâng lời bà tha thứ cho bà vô điều kiện ư?! Bây giờ bà quay lại tìm tôi, cho nên tôi phải van xin bà bố thí cho tôi tình thương của mẹ đầy biết ơn ư?!”
Tôi lớn tiếng với người phụ nữ đến họ lẫn tên còn chưa biết: “BÀ SINH RA TÔI RỒI COI CMN TÔI LÀ CON CHÓ HẢ, MUỐN Ở THÌ Ở, MUỐN QUĂNG LÀ VỨT SAO!!!”
Hiện trường không ai lên tiếng. Lặng ngắt như tờ.