[RindouAngry] Luân Chuyển Bất Hẹn Tái Kiến

chương 47: đừng bao giờ gặp lại

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi độ otp, xin otp độ tôi trên sòng bài.

C

Các cô có nail thống lĩnh Tết chưa nào

-----

"Mẹ nó! Tôi sao phải sống chung với thằng đực rựa mang bản mặt của mình."

"Cậu có quyền đi căn hộ khác."

"Anh cho tôi ngu à? Bé cưng về ở lại thì tôi bị ra rìa."

và mỗi người đều xách túi hàng to tướng.

đá cửa xế hộp cái ầm để đóng.

Người chung bãi đậu xe "..." cắn khăn ghen tị, ai đi đá cửa chiếc xe siêu siêu đắt tiền như vậy, xót hộ.

Phải sắm sẵn thực phẩm chất đầy tủ lạnh để nhỡ lúc Souya về bất chợt thì có cái để nấu ẻm ăn.

Hức!!! Ư hức!!!

Hai Rindou nheo nheo mắt, có ai ngồi ở trước cửa phòng bọn họ. Đến khi nhìn ra đấy là ai thì họ vội vã chạy tới.

lo sốt vó "Bé cưng! Sao em lại khóc?"

chạm lấy gò má em "Bị bệnh sao? Hay lại nôn do căng thẳng?"

Angry 'a ư' đau khổ ôm mặt, căm phẫn đối diện với người kia "Chơi đùa với tôi lần vui vẻ lắm sao, Haitani Rindou?"

"Sou-chan!"

"Bé cưng!"

Bọn hắn đồng loạt bất an.

"Tôi đã làm theo lời anh nói mà, vĩnh viễn tránh xa anh, tôi đã quên đi anh."

"Vậy sao anh lại xuất hiện lại trong cuộc đời tôi làm gì, phải trả thù tôi bao nhiêu lần thì anh mới thỏa mãn?"

"Làm ơn buông tha cho tôi đi! Khiến tôi yêu anh lần nữa, anh độc ác lắm! Tôi như một kẻ ngu ngốc bị hai người các anh vờn đùa."

Em tuyệt vọng vùi mặt vào đầu gối khóc nấc không thành tiếng.

Quả nhiên em ấy nhớ lại tất cả rồi.

"Không... không có phải vậy đâu bé cưng."

"Em nghe anh nói!"

"Thực hiện đi!" em thét.

"Thực hiện?"

"Thực hiện lời nói của anh đi. Đừng bao giờ gặp lại nhau!"

Trời đất của hai bọn hắn như chao đảo.

"Không thể được bé cưng à, em đừng nói vậy!"

"Anh không thể sống thiếu em!"

Souya cười mỉa mai "Anh sống được chứ, năm không có tôi, anh vẫn sống. Và không có anh, tôi sống rất tốt. Bên các anh đâu có thiếu người ấm giường, sao cứ ép buộc bản thân chạm tay vào một thằng omega tầm thường như tôi."

"Không đúng!"

"Không phải vậy!"

Em bỏ đi nhưng bị nắm kéo lại, em gằng giọng "Bỏ!"

"Bỏ ra!" em lạnh nhạt gạt phăng tay bọn hắn "Thả tôi đi đi Haitani Rindou."

Rindou quyết không buông, ngược lại em càng giãy thì hắn càng ôm chặt.

"A! Bỏ tôi ra, anh muốn ép tôi chết anh mới vừa lòng phải không?" Souya khủng hoảng tâm trí cắn phập bắp tay hắn, em khóc, khóc thê thảm cực kì. Xô đẩy một hồi rốt cuộc đã thoát ra được hắn, Rindou vì bị cắn khá đau nên hơi thả tay ra, em bỏ chạy một mạch không thèm ngẩng đầu nhìn lại một cái dù phía sau là tiếng gọi thất thanh của hai bọn hắn đuổi theo em.

Cửa thang máy khép lại, em lạnh lùng cúi mặt. Dứt khoát không chút lưu tình.

Rindou sững sờ và hối hận. Cảnh tượng tuyệt tình y hệt ngày ấy hắn làm với em. Ra đây là sự tuyệt vọng em đã trải qua sao? Hắn biết mình sai rồi, đến mức chả dám ngăn em nữa, một lời biện minh cũng không thể thốt, càng buông lời dối trá bao biện quá khứ, hắn sợ em sẽ không bao giờ tha thứ, hắn sợ mất đi em.

-----

Khi vừa vào cửa nhà, sắc mặt em lầm lì.

Nahoya chống nạng đập gián "Mừng em về!"

"Vâng ạ!" em lên cầu thang.

"..." Smiley hốt xác hai con gián cuộn vô giấy báo vứt sọt "Souya này, có gì không ổn hả em? Lớn rồi nhưng chia sẻ với anh có sao đâu? Em trai thì có nhiêu tuổi luôn có quyền làm nũng với anh nó."

Lộp bộp!!!

Sự cương liệt trong em vỡ nát, em òa khóc giải tỏa sự ấm ức "Anh... mình đi liền đi anh... Em không muốn gặp anh ta nữa."

Biết ngay mà, hắn biết Souya mấy nay đã không ổn rồi. Chỉ có thằng đầu sứa kia làm gì có lỗi với em ấy thôi, linh cảm chả sai vô đâu.

-----

"Không được ạ?"

"À thì...!" ông bà Kawata khó xử ra mặt "Thằng nhóc Naho của cô bảo không được nói nên..."

Rindou tâm tình không yên "..."

"Con và Sou phát sinh mâu thuẫn gì sao?"

"Là do cháu không tốt ạ! Cháu phụ lòng Sou, làm em ấy tổn thương. Cháu muốn xin lỗi em."

Bà Kawata nhìn chồng, chồng bà thở dài gật đầu chịu khai "Nếu hai đứa có hiểu lầm hay gì đó thì nhanh giải quyết với nhau đi. Con trai út cũng không còn nhỏ nữa, bác không thể cho anh nó che chở nó mãi được, đây là chuyện của thằng bé, do thằng bé quyết định đúng hơn. Đến Osaka đi, Souya ở đó đấy!"

Bà Kawata thở phào, vì Nahoya chỉ cho cha nó biết bản thân đi đâu, cha con họ hợp lực nhau giấu bà. Bởi họ biết bà dễ mủi lòng lại chấm Haitani Rindou là con rể rồi nên sẽ nghĩ cách tác hợp con trai mình với người ta lại cho xem.

Bà Kawata "Ồ, Osaka à, ra đám nhỏ tới đó. Con đến số nhà...!"

Rất nhanh ông Kawata đã mau tay bịt mồm vợ mình lại, cười đầy sự 'không thân thiện' với Rindou "Ta cho cậu biết nhiêu thôi. Còn lại tự đi mà tìm, cái tội làm con trai dễ thương của ta khóc thì ta quyết không tha thứ." và xách vợ vô nhà đóng cửa cái rầm. Một pha thủ lưới nhà quá vững đến từ vị trí bố vợ, chết chưa Rindou-chan. Nhà vợ cấm cản thì mùa quýt nữa hẳn cưới được vợ về nhé.

Rindou ngơ ngác trở lại xe, hắn vò rối đầu tóc đã chỉnh gọn, nhíu mi tâm mệt mỏi. Buổi sáng vỡ chuyện ầm ĩ thì buổi chiều hắn tới tìm em ngay, ai có ngờ em hành động nhanh hơn hắn tưởng, em dứt áo đi ngay.

suy tư thực hiện cuộc gọi máy Souya mãi bất thành, hắn chuyển sang gọi cho người khác "Thứ tôi giao ông điều tra tới đâu rồi?"

"Cậu Kawata không có đến tạm trú ở nhà của những người ngài nói ạ!"

"Vậy chuyển sang điều tra các chuyến bay và chuyến tàu tới Osaka hôm nay. Và tôi muốn ông điều tra thêm lí lịch...!"

khẽ liếc , rít một hơi xì gà liền chuyển sang xé một cây kẹo mút cho vào mồm. Hắn chả bao giờ thứ món đồ ngọt trẻ con này, nhưng thấy tên dùng mẹo này để cai thuốc khi lên cơn thèm thì cũng học theo.

Thứ những tên tội phạm cấp cao không thiếu là tiền bạc, có tiền mua tiên mua phật cũng được.

Tay sai làm việc rất năng suất, chỉ mất tiếng đã gửi tư liệu điều tra qua máy Rindou.

Osaka, quê nhà bên ngoại của anh em Kawata. Rindou bắt chuyến bay ngay lập tức, vấn đề thân phận làm ra hộ chiếu giả không là vấn đề.

Nhưng khi tới địa chỉ thì người không có.

Sau đó, sau đó thì Rindou mất bà tháng cũng không tìm ra được người trong lòng.

-----

Haitani Ran mở cửa, chân đạp trúng chai rượu ngổn ngang cũng chỉ tạch lưỡi vì gay mũi. Hắn đi một mạch kéo xoạt rèm ra sáng phòng ốc "Âm khí nặng đấy, mày tính chui rúc mãi trong nhà à? Dọn phòng ngay cho anh mày."

Mắt không kịp thích ứng độ sáng, Rindou cau mày che mắt.

"Chậc chậc! Coi bộ dạng nhếch nhác của mày ý, rặt của một thằng thất bại."

"Anh... tới... đây chi?" Rindou lặt lìa ngửa đầu ra sau gõ gõ thái dương.

"Để cười nhạo mặt mày. Mới đó đã bỏ cuộc rồi ngồi uống rượu tự hành hạ bản thân thì nghĩ người sẽ chạy về với mày à? Mơ đi!" Ran nhặt vỏ chai vô bọc rác. Làm anh thật khổ phải đâu chuyện đùa "Bonten bao việc, không có dư nhân lực cho mày thất tình lâu thế đâu. Tao mang tin về Sou của mày tới nè, lẹ chấn chỉnh thái độ sống lệch lạc của mày nhanh ranh con."

Rindou như bật công tắc và đứng phắt dậy "Anh nói gì?"

Ran chỉ vô phòng tắm "Cuốn xéo đi vệ sinh mau. Mày lôi thôi phát ốm." vì Mitsuya là nhà thiết kế nên Ran rất có thành kiến về những kẻ ăn mặc không nghiêm chỉnh.

Rindou sờ sờ cằm nhú chi chít râu của mình đành nghe lời anh trai đi tuốt lại nhan sắc.

Reng reng!!! Là điện thoại của mình, Ran kề tai nghe "A Takashi! Anh nghe đây!"

"Hả!? Sao??? Thằng Rindou chạy tới tìm em á? Nó say mèm xông vô, nó có làm gì em không?"

"Anh về liền ngay, Takashi tránh né ngay nó. Không được để thằng Rin động em nghe chưa."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio