Rổ Rá Cạp Được Thì Cạp Đi

chương 6

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngày hôm sau, Thẩm Nam ngủ một mạch đến giữa trưa mới lồm cồm bò dậy. Nghĩ Mạc Bắc sẽ không dậy sớm, tay lại đang bị thương không nấu cơm được, cậu ra ngoài mua vài ba món ăn xách lên.

Mạc Bắc ra mở cửa chậm hơn bình thường, Thẩm Nam đắc ý sao mình đoán chuẩn thế, quả nhiên vẫn còn chưa bò ra khỏi giường, vừa xinh, dậy măm thôi. Kết quả, cửa vừa mở ra, Thẩm Nam… choáng.

Hai mắt Mạc Bắc sưng vù, híp lại thành hai đường thẳng, mái tóc hơi dài rối bù như tổ quạ, cả người trên dưới ngoại trừ đống băng gạc chẳng còn cái gì hết, quần con cũng không, trần như nhộng.

Y nheo mắt nhìn Thẩm Nam một lúc, gật gật, rồi cứ thế để chân đất lết về phòng ngủ, ngã lên đống chăn đệm là nằm im như chết.

Trần như nhộng… Trần như nhộng… Trần như nhộng…

Thẩm Nam lắc đầu quầy quậy, đóng cửa, đi theo Mạc Bắc vào phòng ngủ: “Dậy nào dậy nào, ăn đi đã rồi hãy ngủ!”.

Đống chăn kia ừ hử một tiếng rồi… lại bất động.

Thẩm Nam phì cười, lại gần định lôi y ra khỏi ổ, sờ tay vào mới phát hiện, hình như y hơi sốt.

Bị bệnh thì phải làm sao?

Đến bệnh viện, tiêm/uống thuốc, ăn cháo, uống nhiều nước, nằm nghỉ cho khỏe.

Đây là kiến thức của Thẩm Nam.

Nhưng mà vị đại gia này chui vô chăn làm ổ, nhất quyết không chịu chui ra, nói rát cả họng, lôi kéo đủ đường, phản ứng lớn nhất của y cũng chỉ là ừ hử vài tiếng.

Thẩm Nam dở khóc dở cười.

Cố thế nào cũng vô ích, Thẩm Nam đành phải gọi điện cho Ly Ly kêu cứu.

Anh Trần đến (anh ta tự mở cửa vào).

Anh Trần vô cùng quyết đoán, vừa vào đã giật hết chăn nệm ra. Mạc Bắc nhắm mắt nằm úp mặt trên giường, tay chân khua loạn xạ. Anh Trần túm cổ y lật người lại, phủ chăn lên. Y động đậy hai ba cái rồi nằm im thin thít.

Anh Trần lấy một chậu nước ấm, cầm hộp thuốc vào, lôi tay trái của Mạc Bắc ra khỏi đống chăn, nhìn Thẩm Nam hất hàm: “Giữ chặt.”

Mạc Bắc quấn băng rất dầy, máu thấm ra bên ngoài lớp băng đã khô từ đời nào. Anh Trần nhỏ mấy giọt nước ấm vào chỗ đó, cẩn thận tháo từng lớp băng đã dính vào với nhau ra. Đến lớp cuối cùng, tấm gạc dính cả vào thịt, dùng nước ấm cũng không tách ra được, anh Trần tức mình mở chai cồn đổ thẳng lên vết thương.

Thẩm Nam nhìn mà sợ, đau phải biết. Cánh tay cậu đang đè lên kia bỗng căng cứng, run rẩy một lúc lâu.

Bôi thuốc rồi lại băng lại. Xong xuôi. Thẩm Nam ngơ ngác hỏi: “Không đi tiêm thuốc chống nhiễm trùng à?”.

Anh Trần nhún vai: “Không tiêm được, cậu ta dị ứng thuốc.” Nghĩ một lúc, anh lật chăn ra, nhéo nhéo mặt Mạc Bắc hỏi: “Dị ứng với thuốc gì?”.

Mạc Bắc vùng vẫy mãi vẫn không thoát khỏi tay anh Trần, cau mày bĩu môi, bất đắc dĩ ậm ừ trả lời: “Penicillin… sulfanilamide… cephalosporin…”

Cái thể chất bi kịch thật…

Anh Trần định đi về. Thẩm Nam nghĩ nên cho Mạc Bắc ăn chút gì đó. Kết quả, anh Trần phẩy tay: “Đói bụng tự khắc bò dậy ăn!”.

Thức ăn đem tới, Thẩm Nam hâm nóng rồi ăn một mình. Cậu cầm quyển sách ngồi canh ở đầu giường.

Thực ra cũng chẳng có việc gì làm, Thẩm Nam nghĩ, đợi cậu ta tỉnh lại, tốt xấu gì thì cũng có thể rót chén nước ấm phục vụ.

Mạc Bắc ngủ rất yên, cả người đều cuộn trong trong chăn, cũng chẳng thấy kêu ca bức bối khó chịu gì cả, tóc xõa ra trên gối, rối bù, bết hết cả lại.

Thẩm Nam vươn tay sờ, tóc xấu quá, thô tháo, sợi tóc to, cứng, thảo nào cứ để rối tung rối bù như vậy.

Tự dưng nhớ hình như mình đã từng nghe ai đó bảo, người nào tóc mềm thì hiền lành, người nào tóc cứng thì tính thất thường. Tóc Giang An cũng thuộc loại cứng như lông heo.

Lại nghĩ tới lúc y đánh nhau, đứng sau lưng thôi cũng đã cảm thấy sát khí nồng nặc rồi, không hiểu phía trước còn kinh khủng đến mức nào. Ra tay cũng tàn nhẫn, đá một cước đã làm con người ta ngã quỵ không gượng dậy được, chẳng nói câu nào bẻ một phát trật khớp vai luôn.

Nhưng mà cậu ta cũng tốt bụng với người khác lắm. Hai năm trước, Ly Ly bị bán làm đĩ. Thẩm Nam âm thầm giúp cậu thoát khỏi chốn địa ngục đó. Giang An tìm được cậu thì tất nhiên cũng biết chuyện này. Hắn nóng lên buộc miệng suýt nói ra. Mạc Bắc khiến cho hắn không mở mồm được luôn.

Còn đối với cậu thì… tốt không cần phải kể.

Thẩm Nam cũng thấy phiền lòng.

Cậu cảm thấy mắc nợ người ta nhiều quá.

Mạc Bắc ngủ một mạch đến tối cũng không thèm tỉnh dậy. Nhiệt độ hình như còn cao hơn lúc trước. Thẩm Nam thấy cứ mặc kệ y như vậy cũng chẳng phải điều hay. Dù thế nào cũng phải lôi y dậy, uống miếng nước thôi cũng được.

Quyết định như thế, tay vừa cho vào trong chăn Thẩm Nam lại cảm thấy không được – người bị cảm thường hay ra mồ hôi, ngủ cả ngày trong chăn thế này thì cả người ướt đẫm là cái chắc.

Dựa theo các bước tiêu chuẩn, nếu bị như thế, đầu tiên phải cho người bệnh tắm nước nóng, chí ít thì cũng phải dùng khăn nóng lau người sạch sẽ, sau đó thay bộ chăn ga gối đệm mới, để người bệnh có thể nằm nghỉ ngơi thoải mái.

Nhưng mà người Mạc Bắc, nhìn thì gầy thế thôi, nhưng chắc nịch, ôm được y đã khó, lôi y dậy chắc mướt mồ hôi mất, mà không cẩn thận trượt tay thì… Thẩm Nam khóc không ra nước mắt.

Thêm nữa, chăn bị lật lên, gió lùa vào, Mạc Bắc bất mãn vô cùng, chẳng chịu hợp tác gì cả, lật đi lật lại cuối cùng kéo Thẩm Nam xuống giường theo mình.

Kiếm được một cái gối ôm ấm áp, khô ráo, sạch sẽ, Mạc Bắc vô cùng hài lòng. Thẩm Nam chưa kịp la lên y đã tìm một vị trí thoải mái nhất ôm cậu vào lòng, mò mẫm kéo chăn lên, ngủ tiếp.

Đã thế, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, y còn làm cái chuyện y mơ tưởng từ lâu – dúi đầu vào mái tóc mềm mại của Thẩm Nam cọ cọ.

Có lòng giúp đỡ lại còn bị dê (quên xừ câu thành ngữ là gì rồi nhưng tình cảnh hiện giờ… là thế). Thẩm Nam, trong một tư thế vô cùng quái dị, bị đè trên một cái giường ướp nhẹp, rồi lại bị một cái chăn ướp nhẹp trùm kín người. Cuối cùng thì, thay vì nói là thiếp đi, bảo cậu ngất đi thì đúng hơn.

Lúc tỉnh lại, đầu Thẩm Nam cứ ong ong. Đau đầu, mỏi mắt, rát họng, cả người cứ nhũn ra.

Cau mày, cố gắng nuốt ít nước bọt cho đỡ khô cổ, vẫn còn đang mắt nhắm mắt mở, cậu đã được người đỡ ngồi dậy. Một chén nước được dâng lên tận miệng, mặt nước ngấp nghé bờ môi. Uống vài ngụm nước ấm, cổ họng đã dễ chịu hơn rất nhiều. Sau đó, một cái khăn nóng chạm vào da mặt cậu, cẩn thận lau từng tí một, từ khóe mắt đến hai bên mép, cả đằng sau tai cũng không chừa. Rồi một cái khác mát hơn, phủ lên mặt cậu.

Hoàn toàn tỉnh táo lại, Thẩm Nam thở dài thoải mái. Ngẫm lại đời này cậu chưa bao giờ được người khác hầu hạ từ A đến Z như vậy, không cảm khái sao được. Bỏ cái khăn trên mặt xuống, quay đầu lại nhìn, quả nhiên… là Mạc Bắc.

Mạc Bắc đứng dậy, ngồi xuống cái ghế đặt cạnh giường, rất chi là quy củ, đầu gối chụm vào nhau, hai tay đặt trên đùi, đầu cúi vai thu, đúng tư thế tiêu chuẩn để chuẩn bị nghe chửi. Hai cái lỗ tai cũng đỏ tưng bừng.

Thẩm Nam cũng chẳng biết nên chửi gì.

Bị ôm bị đè cả đêm trong đống chăn nệm ướt đẫm khó chịu thật, nhưng người ta cũng có cố ý đâu. Sau rồi lại còn hầu hạ mình chu đáo, thành ý đầy mình thế này, còn cự nự gì nữa.

Vậy… nói gì giờ?

Tôi không sao? Cảm giác không được tự nhiên thế nào ý…

Cảm ơn? Nói thế thì chắc người cảm thấy ngại ngùng lại là Mạc Bắc chứ chả phải mình.

Cậu sao rồi? Giả tạo quá.

Xấu hổ cả nửa ngày, cuối cùng Thẩm Nam vứt cái khăn trên tay lên đầu Mạc Bắc. Thế là xong chuyện.

Thẩm Nam không biết một chuyện. Thân là một gã Otaku lâu năm, sau khi tỉnh dậy, phát hiện bản thân đang trần như nhộng nằm đè lên người một thằng con trai quần áo xộc xệch, hơi thở mong manh yếu ớt như sắp chết đến nơi, phản ứng đầu tiên của Mạc Bắc là – mình phải chịu trách nhiệm sao?

Otaku, hủ, gay vốn là người một nhà mà. Ack! 囧

Chuyện bên lề:

(Bảy)

Bản lưu nhật ký trò chuyện nhóm chat của Mạc Bắc:

Note: có lẽ đây là nhóm chat trên QQ, gồm những thông tin sau: Nickname – (số QQ – dãy số, tương tự nick yahoo) – thời gian – nội dung. Nickname có thể thay đổi. Mình thay hoặc người khác trong nhóm thay đều được.

Bắc gia uy vũ () :::

Gần đây khổ ghê gớm () :::

Bắc gia ló mặt kìa!

Nghèo rớt mùng tơi –ing () :::

!!!

Hiếm thấy nha!!!

Gần đây khổ ghê gớm () :::

Bắc gia!!! Em muốn ôm chân anh!!

Bắc gia uy vũ () :::

Chân gia to lắm, em ôm hổng nổi đâu =.=.

Đạp! Thằng nào to gan dám sửa lại nick trẫm! =皿=

Gần đây khổ ghê gớm () :::

Phụt! ←U←

Bách Lý thiếu hiệp’s fan bại não () ::

Phụt! ←U←

Nghèo rớt mùng tơi –ing () ::

Phụt! ←U←

Đờ mờ, lập nhóm đi! () ::

Phụt! ←U←

Tráng sĩ, làm phát nào () ::

Bắc gia, bao em đi!

Ngẩng đầu ° nhìn trời () ::

Phụt! ←U←

Mạc Bắc () ::

Nghèo rồi, bao hổng nổi ngoáy mũi

Đờ mờ, lập nhóm đi! () ::

Bắc gia giờ còn nhận làm đồ cos nữa không?

Mạc Bắc () ::

Làm cái gì? Lúc nào cần?

Đờ mờ, lập nhóm đi! () ::

Súng của Tomoe Mami trong Madoka Magika~~~ chỉ cần hao hao giống là được~

Cho em dùng.

Mạc Bắc () ::

Đừng nghĩ nữa, em ơi, không kịp đâu

Anh có làm kịp chuyển phát cũng không kịp đâu em

Đờ mờ, lập nhóm đi! () ::

Ọ A Ọ

Chẳng lẽ em phải đến tay không…

Mạc Bắc () ::

Ai bảo không nói sớm =.=

Tay không càng hay. Giúp người ta xách đồ! Yé yè ( w

Sa mạc phương bắc:

Tình yêu đâu rồi…… O_O

Online thì làm ơn trả lời người ta đi……

Không liên lạc được người ta sẽ không giao hàng đâu……

Sa mạc phương bắc:

Tình yêu có đó không? = A =

Đọc được dòng này làm phiền tình yêu rút tiền về đi……

Khách hàng nào mà chẳng liên lạc được thì người ta không giao hàng đâu… = =|||

E:

= =

Bắc gia… em nè…

Sa mạc phương bắc:

?

E:

Em là Tiểu Thất đây…… T T

Sa mạc phương bắc:

= =

Mịe, sao không gọi sớm

E:

Em không lên mạng được… Có gì đều gửi tin nhắn cho anh mà…

T T

Anh lơ em…

Sa mạc phương bắc:

Để anh đi tìm, điện thoại quăng đâu rồi… ||||

E:

Anh…… = =

Em đã dặn anh trước rồi đó nhá…

Sa mạc phương bắc:

Già rồi lẩm cẩm, trí nhớ có vấn đề =.=|||

E:

= =

Được rồi…

Còn chuyện gì không?

Sa mạc phương bắc:

Không.

E:

Vậy em thoát đây…

Sa mạc phương bắc:

Bibi!

Có gì nhắn tin thông báo cho em

E:

= =

Sa mạc phương bắc:

>///.

Ừ thì, hủ nữ, otaku và gay vốn dĩ cùng nhà đi ra… :-“

. Cái màn quăng điện thoại và không bao giờ nhớ ra mình để đâu chắc chắn là của nhóm B T’T , cái màn để đi tìm ĐT đã thấy quen không hả lingsan và ai đó T’T … Nhưng B lại không ngoan hiền thế này. Nhưng tổng hợp đủ tính cách quái chiêu của em Bắc từ đầu đến giờ, % em Bắc là máu B …

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio