Tháng Bắc Thành tiết nóng tan dần, trời mưa liên tục, không khí không chỗ tiêu tan toả ra hơi lạnh ẩm ướt.
Nhiểm Ức ngồi ở ghế sau xe, tâm tình háo hức híp mắt, mở WeChat gửi tin nhắn:
[ Tuyết Nhi, không biết kiếp trước anh làm biết bao nhiêu chuyện tốt ]
Thật nhanh tin nhắn liền reo lên:
[? ]
Khoé môi Nhiễm Ức cong lên, nói khoác mà không biết ngượng:
[ Đời này mới có sư muội đáng yêu như em đó. Mỉm cười. Hình ảnh ]
Không khí trầm mặc một lúc lâu, không hề có tin nhắn trả lời lại.
Nhiễm Ức không cam lòng, lại gõ bàn phím:
[ Tuyết Nhi. ]
[ Tuyết Tuyết?]
[ Khương! Tiểu! Tuyết.]
Rốt cuộc, bên kia làm như không thể nhịn đươc nữa:
[ Em lại kêu một tiếng nữa thử xem? ]
Nhiễm Ức ở chỗ ngồi cười ra tiếng, ngón tay bay nhanh trên màn hình mà ấn:
[ Kỳ thật anh có hay không kích động đến nỗi xoa tay chào đón em? ]
Hai giây sau, bên kia liền trả lời:
[ Kỳ thật anh càng muốn em câm miệng ]
...... thật, không nể nang mà
Nhiễm Ức lẩm bẩm đem điện thoại cất vào trong túi, ngẩng đầu lên, xe đã đến trước cổng trường Học Viện Điện Ảnh Bắc thành
Hôm nay là ngày ngày tân sinh viên đến báo danh, hai tháng trước là cuộc thi biểu diễn của nhiều tài năng trẻ hệ tân sinh viên nên nhóm truyền thông đua nhau đưa tin các thí sinh. Cho nên trước mắt, trước cổng Học Viện Điện Ảnh dòng người chen chúc, xô đẩy nhau, đầy các nhà truyền thông.
Nhiễm Ức từ trên xe bước xuống, thấy phía sau gần chỗ này là đám truyền thông, suy nghĩ nháy mắt bị kéo về lại mấy tháng trước.
Các kênh giải trí lớn V đều thảo luận về những thí sinh năm nay, không biết phóng viên nhà đài nào tích cực chụp ảnh Nhiễm Ức, Weibo cũng vì cô mà đăng lên tiêu đề [ nhiều năm qua đây là thí sinh bình dân nhất ]
Vì chuyện này, Nhiễm Ức không tránh được một phen đỏ mặt.
Cô còn nhớ rõ cuộc thi hôm đó đặc biệt vắng, phảng phất năng lượng cũng tiêu hao đặc biệt nhanh, rõ ràng ở nhà cô đã ăn cơm sáng, nhưng đến cổng trường ngửi hương thơm ngào ngạt của bánh rán, cô lại đói bụng.
Dù đã tránh vào những quán bán đồ ăn, nhưng các phóng viên cứ như vậy mà theo vào, thí sinh vô danh tiểu tốt như cô cũng không buông tha.
Ảnh chụp Nhiễm Ức mặt cô nhiễm lạnh đến ửng đỏ, bánh rán trong tay không ngừng toả nhiệt, những chiếc bánh đầy chất béo, gương mặt tinh xảo trong đội ngũ thí sinh, miệng cô nhét đầy đồ ăn, hai bên má biến thành bánh bao hình ảnh xác thực không giống người thường.
Lúc ấy có mấy bình luận đượcc đẩy lên nhiều nhất———
[ Trước mắt nhìn qua một lần tuyệt không phải là làm ra vẻ ]
[ Thực không phải là hamster?] [ cười khóc ]
[ Chỉ mình ta cảm thấy cô gái này thực đáng yêu sao? ]
[ Lầu trên +, giới giải trí sửa mặt ta đều xem thường, cô gái này thiệt tình là một dòng nước trong, hy vọng về sau đừng chỉnh sửa ]
Sau này, tuy đề tài bánh rán tiểu tỷ tỷ nằm trên hot search hai ngày, nhưng cô chỉ là một thí sinh vô danh bình thường, cuộc thi kết thúc, độ nóng liền không còn.
Mong muốn ở giới giải trí nổi tiếng, Nhiễm Ức lần đầu tiên được công chúng biết đến thế nhưng là ở dưới hình thức này, nàng từ chối, vì————
Quá thèm, cô liền bại lộ bản thân, một chút đều không thần bí, cao lãnh.
Cho nên hôm nay khi ra cửa, Nhiễm Ức đã cố ý trang điểm nhẹ, chọn một phụ kiện tương đối có sức sống, cô mặc váy, ở trên phối với áo khoác cao bồi, đơn giản nhưng thời thượng, không quá sa hoa.
Nếu có cơ hội, cô hy vọng những ngày báo danh này cô có một cơ hội nữa để thay đổi hoàn toàn thành một hình tượng mới, dù gì mấy tháng trước cô cũng là thí sinh nằm trên hot search, vạn nhất lúc nữa có phóng viên nhận ra cô, sẽ chụp được hình ảnh thiếu nữ tràn đầy sức sống, tinh thần phấn chấn....
Thì sẽ không có người nhớ rõ hình ảnh đầy một miệng bánh rán của cô.
Nhìn đám đông người tụ tập ở trước cửa, Nhiễm Ức hít một hơi thật sâu, nâng cằm, thẳng eo đi qua.
Cô bước chân chậm nhẹ, mỗi lần nhấc chân đều đã tính toán để tạo ra một khoảng đẹp mắt nhất, tư thế ưu nhã hào phóng.
Khi còn cách truyền thông gần mười mét, Nhiễm Ức liền cảm nhận được đám người nhiệt tình ở phía sau cô.
Trận thế kia, giống như.... Thực là hướng cô mà đến?
Các phóng viên sôi nổi nâng máy quay trong tay lên, nhắm cô mà quay chụp, Nhiễm Ức không ngừng nghe được những âm thanh nôn nóng ở bên tai, cô có chút thụ sủng nhược kinh.
—————-
Không, không thể nào, họ thật sự còn nhớ cô?
Tuy rằng trong lòng khôgg thể tin được, trên mặt Nhiễm Ức vẫn mỉm cười như tắm mình trong gió xuân, gặp biến cũng không hề sợ hãi. Cô chậm tãi đến gần, nhìn micro của
" Tụ tinh giải trí " đang giơ ra của một chàng trai hướng cô chạy tới, tựa hồ định phỏng vấn.
Nhiễm Ức nội tâm nổ bùm bùm, nhảy ta khỏi cổ họng.
Nhìn chàng trai đối với cô ngày càng gần, cô vội điều chỉnh tốt tâm tình, bước chậm chân, ưỡn ngực thẳng bụng, trông cô tươi cười, nghiễm nghiên " Cô đã ok" mà chuẩn bị.
Nhưng thực nhanh
Anh ta lại hưng phấn giơ micro thoáng qua người cô.
Nhiễm Ức:....
???
Phía sau một đám truyền thông cũng chen chúc chạy theo anh ta. Nhiễm Ức chật vật bị đội ngũ đụng vào làm cho người cô lảo đảo.
Cô có chút bực, hai giây sau quay đầu lại, lúc này mới phát hiện phía sau cách cô không xa, một nữ sinh được một nhóm truyền thông quây quanh.
Thì ra là Irene
Nhiễm Ức thở dài, khó trách.
Irene là ngôi sao nhí người lai, tuổi liền bắt đầu diễn kịch, người ủng hộ cũng vô cùng nhiều. Bởi vì cha là người Anh, nên diện mạo của cô ấy cũng đặc biệt tinh xảo. Mà năm nay cô ấy cũng thuận lợi vào học hệ biểu diễn Học Viện Điện Ảnh Bắc thành.
Cây ngô đồng trước cổng trường thỉnh thoảng bị gió cuốn theo những chiếc lá màu vàng, bay trong không trung. Nhiễm Ức ngoái đầu định thần nhìn lại Irene bị vô số micro quay quanh, nhớ tới vừa rồi cô một phen tự mình đa tình, gương mặt có chút buồn bã.
Nhân lúc không có người chú ý, cô hơi cúi đầu, rụt cổ lại.
Học Viện Điện Ảnh Bắc thành là trường điện ảnh nhiều nhân tài lớn nhất cả nước, cũng là trường nghệ thuật có giáo dục tốt nhất, vô số minh tinh trên màn ảnh đều từ nơi này mà ra.
Báo cáo xong, lãnh sách vở cùng chăn mền gối đệm, Nhiễm Ức trở lại phòng ngủ, mặt khác ba người bạn cùng của cô đã đến trước.
Mới vừa đẩy cửa phòng ngủ, một âm thanh không quá hài hoà truyền vào tai cô:
"..... Cho nên, không thể để lộ thoái quen sinh hoạt của tớ ra bên ngoài, không thể chụp ảnh tớ hằng ngày, Weibo không thể có tin tức về tớ bất luận là tin tức gì, nếu không công ty sẽ truy cứu trách nhiệm "
Tuy rằng khi xem danh sách cô đã biết cô cùng Irene được phân vào cùng một phòng, thực sự không nghĩ đến cô ấy, Nhiễm Ức vẫn có chút không thể tưởng tượng được—— chính mình thế nhưng lại cùng minh tinh trở thành bạn cùng phòng.
Cô bước vào làm ngừng âm thanh của ba nữ sinh đang nói chuyện.
Trong đó có một người nhiệt tình đi đến đón lấy hành lý của cô.
" Cậu là Nhiễm Ức đi, bây giờ mới đến sao? Gọi tớ là Kim Hiểu Manh" Cô gái tóc ngắn vừa cười vừa chỉ giường ngủ bên cạnh nói: " Tớ nằm đối diện giường cậu "
Một nữ sinh khác vóc dáng rất cao, thoạt nhìn nhanh nhẹn, sảng khoái:
" Chào cậu, tớ là Chu Việt "
Nhiễm Ức cùng càng mấy nữ sinh chào hỏi.
Phòng ngủ gồm bốn giường, phía dưới giường ngủ là bàn học, ba người giới thiệu bản thân xong, Irene hai tay ôm trước ngực dựa vào bàn học bên cạnh, lười nhác nói "Này" một tiếng.
Cũng không biết cô ấy kêu ai, các cô đồng thời quay lại nhìn.
Irene vài lần đánh giá Nhiễm Ức từ trên xuống: " Vừa rồi lời tớ nói cậu cũng nghe hết rồi?"
Có lẽ nhận ra ngữ khí của mình không tốt. Cô ấy nhanh chóng lộ ta gương mặt đầy tươi cười giải thích: " Đây là công ty yêu cầu, tớ cũng không có cách nào cả"
Dáng người Nhiễm Ức cân xứng, nhấp nhô quyến rũ. Nhất là khuôn mặt mang chút trẻ con, nhìn qua trông vô hại.
Nhiễm Ức cười đáng yêu, như không có việc gì, trả lời: " Không sao a, dù sao tớ cũng không hâm mộ minh tinh"
Lời này vừa nói ra, mặt Irene có một chút xấu hổ, nhưng nhanh chóng thu vào đáy mắt, nhìn không ra dấu vết.
Cô ấy lấy từ trong hành lý ra ba hộp quà, một mực đưa cho các cô, nói:
" Tớ là người đại ngôn đồ trang điểm, tặng cho các cậu"
Rõ ràng là tặng quà, lại ẩn dấu mang theo cảm giác về sự ưa việt từ trên cao nhìn xuống, Nhiễm Ức nghe xong thật thấy không thoải mái.
Kin Hiểu Manh và Chu Việt liếc nhìn nhau do dự, lần lượt nhận quà.
Tới lượt Nhiễm Ức bên này, cô chớp mắt nói: " Cảm ơn cậu, thật ngại, da tớ tương đối mẫn cảm, vẫn luôn dùng nhãn hiệu cố định"
Bàn tay của Irene cầm quà tặng giữa không trung khựng lại một lát, cười thu tay lại:
" Phải không, vậy quên đi"
Yên tĩnh một lát, bốn người các cô không nói chuyện với nhau, từng người bắt đầu sắp xếp đồ đạc.
Nhiễm Ức đem quần áo trong hành lý xếp vào tủ, vừa sửa sang đồ đạc, cô vừa nghĩ đến lời nói cũng như những hành động của Irene lúc nãy, nhẹ nhướn mày.
Có thể vào học tại Học Viện Điện Ảnh Bắc thành, không có người ngốc nghếch, Irene là kiểu người vừa đánh xuống lại cho người ta một viên kẹo, cô có thể nhận ra được, cơ bản về điểm này không hiếm lạ lắm.
Buổi chiều ngày đầu tiên báo danh có chương trình học, qua buổi sáng, Irene liền lên hot search " em gái quốc dân vào đại học " cô ấy cùng người đại diện cũng rời trường học. Sau khi ăn cơm trưa rãnh rỗi không có việc gì làm, Kim Hiểu Manh đề nghị đi tham quan khu giảng đường, thuận tiện xem có thể gặp được các vị sư huynh, sư tỷ minh tinh hay không.
Dù sao cũng nhàm chán, Nhiễm Ức liền đi theo.
Khu dạy học của Học Viện Điện Ảnh có tổng cộng bảy tầng lầu, theo kiến trúc kiểu mới, phong cách hiện đại, phù hợp với phong cách trường nghệ thuật.
Các cô vừa mới đi đến lầu hai, Kim Hiểu Manh liền nhanh chóng chạy nhanh về phía trước, hào hứng:
" Thật hy vọng về sau ảnh của tớ cũng được dán ở chỗ này a"
Nhiễm Ức đi lên nhìn, thì ra là bức tường dán những nhân vật nổi tiếng của trường trong truyền thuyết.
Tuy nói trường học đào tạo ra nhiều minh tinh đếm không xuể, nhưng có thể lên bức tường này thì đều là những vị tiền bối trong giới điện ảnh, địa vị cùng tài năng đều dày dặn, trong nhà không có vài chiếc cúp cũng không dễ gì dám lên trên này, liếc nhìn một cái, người trẻ nhất trong này cũng đã hơn bốn mươi tuổi.
Ừm không, Nhiễm Ức nhanh chóng nhìn thấy một gương mặt.
Kim Hiểu Manh bên cạnh cô nhìn thấy gương mặt kia càng nhanh hơn, kinh ngạc hô:
" Trời ơi, Khương Trạc thế nhưng ở trên tường các nhân vật nổi tiếng!..... Mẹ nó, đẹp trai chết mất"
Cô ấy cường điệu giọng nói làm Nhiễm Ức một trận nổi da gà, run lên ba cái.
Chu Việt thấy thế cũng đi lên xem, " Khương Trạc vẫn còn học năm bốn đã có thể lên tường này, dựa vào cái gì a?"
Dựa vào việc anh ấy năm thứ hai đã nhận được giải nam diễn viên xuất sắc nhất. Dựa vào việc năm thứ tư anh ấy đã làm giám khảo ở liên hoan phim Châu Á nha. Kim Hiểu Manh móc điện thoại đứng bên cạnh ảnh của Khương Trạch mà chụp, kích động đến nỗi bày ra đủ loại tư thế đến nỗi muốn vào trong để chụp, nói:
"Phục rồi sao? Trong giới này có ai trẻ tuổi hơn so với anh ấy càng trâu bò hơn sao?"
" Ừ" Chu Việt suy nghĩ, gật đầu phụ hoạ:
"Đúng thật là không có ai". Hai cô ấy vây quanh xem phần giới thiệu về Khương Trạch ở trên tường. Nhiễm Ức đứng bên cạnh không có cảm giác gì, cô lo lắng đi lên phía trước, đứng trước chỗ dán ảnh giáo sư của Học Viện Điện Ảnh lấy điện thoại của mình từ trong túi ra.
Đến trường học ngày đầu tiên là thời điểm để chụp ảnh tự sướng.
Đứng bên cạnh khẩu hiệu của trường, Nhiễm Ức đem màn hình hướng chính mình, điều chỉnh khuôn mặt xinh đẹp trước ống kính chụp vài tấm.
Không phải Nhiễm Ức khoác lác, cô tuy ràng có điểm giống trẻ con, nhưng giá trị nhan sắc tuyệt đối đứng ở tuyến đầu, bất luận ở góc độ nào đều không thể bắt bẻ.
Nhiễm Ức một phen tự luyến nhìn xuống góc màn hình phía bên kia, bỗng nhiên cô đem điện thoại áp xuống bụng ở chỗ dạ dày, đồng thời đầu chậm rãi rũ xuống, hạ thấp cằm.
Sau đó cô nhìn chằm chằm vào những thay đổi của mình trên màn không chớp mắt.
Chỉ thấy dưới cằm, chẫm rãi, chậm rãi, mẹ nó...... hai cằm???
Tim cô đập nhanh hơn, không cam lòng cầm điện thoại lên di chuyển qua lại, nhằm an ủi bản thân góc độ không đúng nên mới ngoài ý muốn mà hiện hai cằm, nhưng bàn tay mới dịch sang bên phải một chút màn hình liền xuất hiện nửa bên mặt của một chàng trai.
Nhiễm Ức trừng mắt nhìn khuôn mặt kia nửa giây mới phản ứng lại, vội đem điện thoại rút về.
Quay đầu lại, biểu tình gương mặt khó hiểu:
"???"
Chàng trai này một thân toàn một màu đen, áo da đen, áo thun đen rộng thùng thình, bên tai trái tuỳ ý đeo một khuyên tai màu bạc. Người này mày kiếm, mắt sáng, ngũ quan sắc bén, góc cạnh rõ ràng, trònb mắt nữa phần đạm bạc, nữa phần tinh anh, rõ ràng một thân đơn giản, nhưng lại khí chất trời sinh, khó mà rời mắt được.
Đôi mắt đen nhánh của Khương Trạc nhìn khuôn mặt hơi tròn của Nhiễm Ức, anh nhìn chằm chằm, âm cuối có chút lười biếng:
" Mới mấy tuần không gặp, lại phúc hậu không ít"