Phần nào chọc tức được Ma và người dưới quyền cô ta, Phí Phí nháy mắt với cô gái dưới quyền Alley đang đứng ở góc phòng, cô gái ấy cũng mỉm cười, lén đưa ngón cái lên tán thưởng Phí Phí.
"Chấn Nam, "em gái" cậu từng hôn là người của Lãnh thiếu, sau này phải biết điều đấy nhé."
Mai Khải Bằng trong bụng thầm cảm thán Phí Phí có vị trí không còn đơn giản trong lòng Lãnh Ngôn, Tiêu Chấn Nam lại là cấp dưới của anh ta, thế nên vẫn phải nhắc nhở kẻo đắc tội thì phiền phức.
Tiêu Chấn Nam đang ngồi hướng đối diện Lãnh Ngôn và Phí Phí, khẽ cười khách sáo: “Có lẽ lần trước Phí Phí ghen nên mới làm vậy để trả thù Lãnh thiếu."
Phí Phí tròn mắt ngạc nhiên nhìn Tiêu Chấn Nam, anh chỉ đáp lại một nụ cười mỉm mang hàm ý sâu xa.
Lãnh Ngôn bất chợt nâng cằm Phí Phí xoay qua đối diện, ánh mắt chăm chú vào môi cô, trên mặt lộ rõ tia vui vẻ: “Tôi đoán quả không sai, cô gái nhỏ này lúc nào cũng ghen tuông."
"Ngôn, chịu bị ràng buộc rồi sao?" Mai Khải Bằng châm một điếu thuốc, ánh mắt có chút hoài nghi: “Thật lòng sao?"
Lãnh Ngôn không trả lời, chỉ nhếch môi cười, chủ động giơ ly lên với Mai Khải Bằng như một lời ngầm khẳng định.
"Phí Phí, cô cũng uống một ly đi, ở bên cạnh Lãnh Ngôn mà không biết uống rượu thì mất mặt lắm." Mai Khải Bằng cố tình đẩy ly rượu còn nguyên đến trước mặt Phí Phí, kèm theo một biểu cảm dò xét.
Dù làm việc ở bar Hero, đã từng phục vụ và rót rượu nhưng Phí Phí chưa từng uống qua rượu, bởi cô sợ sẽ đánh mất ý thức vì loại cồn không tốt này, bây giờ Mai Khải Bằng trực tiếp bảo cô uống, nếu không uống sẽ không nể mặt anh ta.
Trong khi Phí Phí lưỡng lự nhìn ly rượu trên bàn, Lãnh Ngôn bỗng cầm lên nhấp một ngụm, đặt môi anh lên môi cô, tay anh bóp nhẹ cằm cho miệng cô mở ra, mang rượu trong miệng anh truyền qua miệng cô.
Rượu trong miệng Phí Phí bớt đi độ nồng nhưng không dám nuốt vào, Lãnh Ngôn vẫn giữ môi mình trên môi cô, đến khi cô chịu nuốt qua khỏi cổ thì anh mới rời ra.
Quả nhiên Mai Khải Bằng thích nhìn những cảnh thân mật, anh ta phấn khích cười lớn uống rượu như uống nước lã.
Việc đầu tiên Phí Phí ra khỏi phòng là đi thẳng đến toilet súc miệng, cô không ngờ Lãnh Ngôn lại dùng cách đó để giúp cô đối phó với sự đùa giỡn của Mai Khải Bằng.
Phí Phí nhìn mình trong gương, chợt nhớ lại lần đầu tiên Lãnh Ngôn hôn cô, cô đã nôn hết ra, nhưng lần này uống rượu lẫn nước bọt của Lãnh Ngôn, Phí Phí lại cảm thấy không hề buồn nôn.
Trong lòng Phí Phí bỗng dâng lên cảm giác lo lắng, lo bản thân mình đang tiếp nhận Lãnh Ngôn một cách vô thức.
Về phòng nghỉ, mấy cô gái cứ ríu rít khiến Phí Phí ù tai cả lên, cô gái phục vụ ở phòng ban nãy hào hứng kể chi tiết từ đầu tới đuôi làm cả phòng cứ rần rần lên.
Phí Phí sợ hãi trước mấy bà chị phản ứng thái quá, vội lẻn ra ngoài hít thở.
Phí Phí đứng ở hàng lang, phía đối diện phòng VIP, cô nhìn xuống khu chính dưới tầng trệt, mọi người đang đắm chìm đến quên mình.
"Hạ quyết tâm ở bên anh ta rồi sao?" Tiêu Chấn Nam đưa Mai Khải Bằng ra xe rồi quay lại tìm Phí Phí, anh tựa lưng vào lang can nhìn cô, nghiêm túc hỏi.
"Đáng lẽ em thoát rồi, ai ngờ anh ta đổi ý bắt em về, nhưng em đang làm mọi cách khiến anh ta chán ghét em đây."
Tiêu Chấn Nam liếc thấy Lãnh Ngôn đang đến gần sát sau lưng Phí Phí, anh liền cố tình nói giảm đi: “Phí Phí, anh cảm thấy Lãnh thiếu đối xử không tệ với em, hay em cứ yên tâm ở bên anh ấy đi."
Phí Phí không hiểu gợi ý của Tiêu Chấn Nam, ngược lại còn gắt gỏng khi nói về Lãnh Ngôn, cô bất bình lên tiếng phản bác: "Anh bị sao vậy? Sao đột nhiên lại nói tốt cho anh ta, loại người suy nghĩ bằng nửa thân như anh ta thì có gì tốt?"
Biết không còn đường cứu chữa, nếu càng nói không chừng chuyện không nên nói Phí Phí cũng nói ra, Tiêu Chấn Nam vì sự an toàn của cô đành phải nhanh chóng ngưng cuộc trò chuyện, anh mất tự nhiên nói: "Cũng muộn rồi, anh về trước...!Lãnh thiếu, xin phép."
Nghe Tiêu Chấn Nam chào, Phí Phí chết sững tại chỗ, sống lưng cô lạnh ngắt, ngay lúc này cô chỉ ước có thể mọc cánh bay đi ngay tức khắc.
Ngay khi Tiêu Chấn Nam rời khỏi, Lãnh Ngôn áp sát cơ thể vào sau người Phí Phí, thì thào bên tai cô bằng giọng nói đầy quyền lực: “Đến phòng làm việc."
Nói rồi Lãnh Ngôn cất bước đi trước, Phí Phí cắn răng cam chịu đi theo sau, tự trách cái miệng hại cái thân.
Đến cửa phòng làm việc của Lãnh Ngôn, trong mắt Phí Phí chỉ còn có Tôn, cô mừng rỡ chắp tay cầu cứu trong yên lặng, hắn nhếch mép khinh bỉ đáp lại.
Vào trong phòng, Phí Phí vội vã hạ giọng nhận lỗi trước khi bản thân gặp nguy: “Ông chủ, tôi sai rồi."
"Em sai?" Lãnh Ngôn ngồi ở bàn làm việc, không có ý muốn làm gì Phí Phí, anh cười cười ẩn ý: “Không cần căng thẳng, tôi có chuyện muốn nói với em."
Phí Phí lén thở phào mừng rỡ, kéo ghế đối diện trước bàn ngồi xuống.
Sau khi Phí Phí an tọa, Lãnh Ngôn mới chậm rãi cất lời vào vấn đề chính: “Cuối tuần này chúng ta đến khu Lạc Cảng."
Khu Lạc Cảng là khu tự trị lớn nhất trong thành phố, cũng là khu chợ đen nổi tiếng với những buôn bán trái phép mà ngay cả pháp luật cũng không thể can thiệp, nếu không cẩn thận vào rồi không còn đường ra.
Nếu Lãnh Ngôn đi đến đó vì công việc không lý nào lại để người ngoài như Phí Phí theo, nếu không phải anh tin tưởng cô tuyệt đối thì cũng là muốn nhân địa thế dạy dỗ cô, cô hoài nghi hỏi: "Anh...!bán tôi à?”
Lãnh Ngôn cười lạnh, giở giọng châm biếm: “Động lực nào khiến em đề cao bản thân đến như vậy?"
"Vậy tại sao anh cứ giữ khư khư tôi bên cạnh làm gì?"
"Quen hơi."
Lời Lãnh Ngôn nói ra đều rất thoải mái, cứ như là hiển nhiên.
Phí Phí thầm nghĩ, Lãnh Ngôn bị không nhẹ, lúc này cô vô cùng băn khoăn có nên tắm nước tỏi để xua đuổi anh không.
Buổi tối ở nhà, Phí Phí mặt váy ngủ bằng lụa tơ tằm tự nhiên, cô đương nhiên sẽ không chọn váy dây quyến rũ để tự chuốc họa cho bản thân bằng cách dẫn dắt của Lãnh Ngôn mà chọn váy có tay dài màu trắng.
Lúc Phí Phí ngồi trên giường, chân váy bị kéo qua khỏi đầu gối, vô tình hiện lên vết bầm khá lớn ở đầu gối.
Lãnh Ngôn nhìn thấy liền đến sờ vào xem thử, ấn đường cau nhẹ hỏi: "Sao lại bị ra thế này?"
Phí Phí nhìn đầu gối rồi suy nghĩ nhớ lại: “À, va phải cạnh bàn trong phòng nghỉ, đồ đạc nhiều nhưng phòng hơi nhỏ, đi qua đi lại không cẩn thận bị đụng trúng."
Lãnh Ngôn đi tìm thuốc tan máu bầm thoa lên vết bầm của Phí Phí.
Nhìn Lãnh Ngôn lo từng chút một cho mình, Phí Phí chợt cảm thấy có lỗi, ngoại trừ những lúc anh không đứng đắn hay độc chiếm thái quá, những lúc còn lại anh đều đối xử tốt với cô, cô lại chưa từng làm gì tốt trả cho anh.
Mãi ngắm nhìn dáng vẻ ân cần của Lãnh Ngôn, Phí Phí càng cảm giác so với thời gian đầu anh đã thay đổi rất nhiều, cô cảm nhận được anh không còn đáng ghét như lúc trước, ngược lại còn rất quen thuộc.
"Sao anh lại tốt với tôi như vậy?"
Khóe môi Lãnh Ngôn cong lên, cuối cùng Phí Phí cũng nhận ra anh đối tốt với cô, anh mãn nguyện đáp: "Chỉ cần là em, tôi nhất định cho em những thứ tốt nhất tôi có."
Chính vì lời nói của Lãnh Ngôn, Phí Phí chợt nhớ lại màn đối thoại trước khi cô rời khỏi đây, được ai đó yêu có lẽ rất vui, nhất là được một người có tiền và có nhan sắc như Lãnh Ngôn yêu.
Nhưng thật lòng cô lại rất sợ, bởi ngay từ đầu cô xuất hiện ở đây thì số phận đã sắp đặt sẵn, cô và anh không phải người của cùng một thế giới.
Dù một ngày nào đó Lãnh Ngôn nghiêm túc dành tình cảm cho Phí Phí, hay cho dù có cố gắng cho cô những điều tốt nhất thì sự rung động của cô cũng sẽ không phải thật lòng, bởi cô biết rất rõ lý do không thể yêu anh.
Trong đôi mắt Phí Phí mang theo nỗi lòng khó nói, Lãnh Ngôn hoàn toàn biết được nguyên nhân.
Anh cũng biết cô sẽ rất khó chấp nhận anh, nhưng anh tin một ngày nào đó trong tương lai không xa, cô gái ngồi trước mặt anh đây sẽ buông bỏ được gánh nặng mà đến với anh một cách tự nguyện.