Vào trong quán bar Hero, Phí Phí từng bước chậm chạp thiếu năng lượng lên phòng nghỉ.
Còn chưa lên hết cầu thang đột ngột bị những cô gái trong phòng Alley người kéo người đẩy, mặt ai cũng căng thẳng, tay chân loạn xạ không ngừng thúc giục.
"Sao bây giờ mới đến, gọi bao nhiêu cuộc sao không nghe, mau lên, tình địch đến rồi!"
Mọi người vây lấy đẩy lưng Phí Phí về phía phòng Lãnh Ngôn, Phí Phí vội níu lan can giữ bản thân đứng lại, khó hiểu hỏi: "Khoan đã, khoan đã, tình địch là sao?"
"Mày không biết gì à? Con gái của bạn cha ông chủ đến, cô ta đẹp lắm, vào phòng ông chủ gần cả tiếng rồi."
Nói rồi những cô gái lại đẩy Phí Phí, bị miễn cưỡng đẩy, cô đành đi đến phòng Lãnh Ngôn trước.
Xoay đầu lại bằng vẻ mặt lưỡng lự, những cô gái đứng phía xa hất tay giục Phí Phí vào phòng anh.
Đến trước cửa phòng làm việc của Lãnh Ngôn, Phí Phí liếc nhìn Tôn, hắn ta nhìn thẳng phía trước, không để lộ bất kỳ biểu cảm nào.
Tay giơ đến màn hình cảm ứng mở khóa vân tay, Phí Phí phân vân không dám chạm vào.
"Mau lên." Tôn vẫn nhìn thẳng phía trước, nói nhỏ trong miệng.
Phí Phí chợt cảm thấy có điều không đúng, tò mò chạm tay vào màn hình cảm ứng, cửa liền chuyển động mở ra.
Bên trong phòng, bóng lưng liễu yếu đào tơ, cô gái mặc bộ váy trắng hở vai, mái tóc dài xoăn bồng, ngồi trên ghế trước bàn làm việc của Lãnh Ngôn.
Cửa mở, Lãnh Ngôn đưa mắt qua nhìn, nét mặt liền trở nên dịu dàng khi thấy Phí Phí.
Theo hướng mắt Lãnh Ngôn, cô gái kia quay đầu lại, Phí Phí thầm cảm thán quả nhiên là mỹ nữ của mỹ nữ.
Gương mặt nhỏ, đôi mắt to tròn, môi hình trái tim đỏ mọng, xinh đẹp trong sáng.
Cô gái khẽ mỉm cười lịch sự gật đầu chào Phí Phí.
Bối rối vây quanh, Phí Phí gượng cười đáp lại rồi nhìn sang Lãnh Ngôn: “Nếu anh bận..."
"Không sao, vào đây đi." Lãnh Ngôn không đợi Phí Phí nói xong liền ngắt lời.
Bước chân cứng nhắc như có lực kéo vô hình giữ Phí Phí lại, ngay khi đến cạnh Lãnh Ngôn, anh tự động nắm lấy bàn tay cô.
"Đây là Mạn Vân Nghi, con gái bạn cha nuôi anh, cô ấy vừa tốt nghiệp đại học bên Mỹ trở về nước." Nói rồi Lãnh Ngôn giới thiệu Phí Phí với Mạn Vân Nghi: “Đây là Phí Phí."
"Ra là em, chị nghe nhiều về em lắm." Mạn Vân Nghi tươi cười, giọng nói cũng rất dễ nghe.
"Em ăn gì chưa?" Lãnh Ngôn hỏi Phí Phí, cô gật đầu nhẹ.
Thấy sắc mặt cô không thoải mái, anh vòng tay qua eo kéo cô lại gần thì thầm: “Sao vậy?"
"Sao cả ngày hôm nay anh không gọi điện?" Ánh mắt Phí Phí hướng xuống sàn nhà, giọng điệu trách móc.
Lãnh Ngôn mỉm cười ẩn ý, trong lòng bỗng chốc nở hoa, dịu dàng giải thích: “Chẳng phải em muốn có thời gian riêng sao? Vả lại anh biết em làm gì cả ngày nay."
Nghe Lãnh Ngôn nói, Phí Phí chợt lo lắng bất an, nghĩa là anh biết tất cả những việc cô làm ngày hôm nay? Kể cả chuyện cô gặp riêng Tiêu Chấn Nam?
"Cũng muộn rồi, em về trước đây, không làm phiền hai người nữa." Mạn Vân Nghi đứng lên, chào hỏi rồi ra về trước, không nán lại làm bóng đèn.
Sau khi Mạn Vân Nghi đi khỏi, Lãnh Ngôn kéo Phí Phí ngồi lên đùi anh, chăm chú nhìn cô.
"Tâm trạng đã tốt hơn chưa?"
Phí Phí gật đầu, lấy hộp hoa tai trong túi xách ra đưa trước mặt Lãnh Ngôn, có chút ngại ngùng không dám trực tiếp đối mắt nhau.
Vẻ mặt của Lãnh Ngôn hơi bất ngờ, anh vui vẻ cầm lấy mở ra xem, nụ cười hài lòng hiện lên, khóe môi cong lên cao rạng rỡ.
Phí Phí lấy hoa tai ra chủ động đeo vào tai Lãnh Ngôn, cô nhìn nơi khác, lời nói có chút ngượng ngùng: “Không...!được tháo ra."
Không trả lời, không hứa, Lãnh Ngôn bất chợt xoay mặt Phí Phí qua, hôn lên môi cô.
Tặng hoa tai cho Lãnh Ngôn xong Phí Phí về phòng nghỉ, những cô gái vừa thấy liền kéo cô ngồi xuống tra khảo.
"Sao rồi, ông chủ có bị quyến rũ không?"
"Hai người họ làm gì trong phòng?"
"Không có!" Phí Phí lớn tiếng ngăn những câu hỏi ồn ào liên tục phát ra, cô khổ tâm giải thích: “Hai người họ chỉ nói chuyện thôi."
"Phí Phí, mày cẩn đó, chứ chị thấy mày thua xa cô gái kia rồi đó." Một cô gái vỗ vai Phí Phí, biểu cảm như đoán được tương lai.
Hai bên tai Phí Phí ù lên bởi tiếng tranh luận của mấy cô gái trong phòng, cánh tay cô bỗng bị khều bởi Alley.
"Suy nghĩ thông suốt rồi sao?"
Phí Phí gật đầu khẳng định: “Em sẽ ở lại."
Tính tới tính lui, cuối cùng cũng phải chấp nhận số phận, Alley vỗ lên vai Phí Phí như muốn cổ vũ cô cố gắng lên.
Phí Phí trước đây làm mọi chuyện vì mục đích cá nhân, nhưng hiện tại cô đang mang trên vai trọng trách của một tập thể.
Hai giờ sáng tan làm, Lãnh Ngôn đợi Phí Phí bên ngoài cửa bar, vẫn là dáng vẻ cao lãnh, hai tay đút túi tựa vào thân xe, áo sơ mi đen buông lơi, vẻ bề ngoài vô cùng thu hút.
"Ngôn."
Thấy Ma chuẩn bị lao tới Lãnh Ngôn, Phí Phí lập tức nhanh chân đến ôm anh trước, chiều cao của cô vừa đủ áp tai lên ngực anh.
Vòng tay ôm Phí Phí một cái, Lãnh Ngôn mở cửa xe để cô ngồi vào.
Ngồi trong xe, Phí Phí đắc ý nhìn Ma từ bên trong, hả hê khi mặt cô ta đỏ lên vì tức giận.
Trên đường về nhà, một tay đặt trên vô lăng, một tay nắm tay Phí Phí, tâm tình Lãnh Ngôn rất tốt, cũng không nhắc đến chuyện cả ngày hôm nay của cô.
Liếc trộm Lãnh Ngôn vài lần, Phí Phí hiếu kỳ mở lời: "Mạn Vân Nghi, anh thân với cô ấy lắm sao?"
"Không thân, chỉ xã giao thôi." Lãnh Ngôn dứt khoát, không chút chần chừ.
Phí Phí lén bĩu môi khinh bỉ, không hay biết Lãnh Ngôn đã nhìn thấy.
Tối hôm sau, Mai Khải Bằng đến, còn có cả Mạn Vân Nghi.
Vì có Mạn Vân Nghi nên Mai Khải Bằng không đưa theo bất kỳ cô gái nào đến, cũng không gọi các cô gái trong bar phục vụ, con người đào hoa trước đó phũ sạch sẽ không còn dấu vết.
Mắt Mai Khải Bằng dường như rất tinh tường, vừa nhìn Lãnh Ngôn đã phát hiện ra chiếc hoa tai mới của anh.
Mai Khải Bằng uống một ngụm rượu, bày ra vẻ mặt trêu chọc.
"Chẳng phải có dịp mới đeo thôi sao? Mà hình như hoa tai mới nhỉ?"
"Lạ lắm sao?" Lãnh Ngôn nhấp một ngụm rượu, thong thả tựa lưng vào ghế.
"Là cô tặng sao?" Mai Khải Bằng quay sang hỏi Phí Phí, cô gật đầu, anh ta liền vỗ tay một cái tự tán thưởng bản thân lợi hại: “Biết ngay mà."
Quay qua thấy Mạn Vân Nghi im lặng, Mai Khải Bằng bắt chuyện vào chủ đề: "Vân Nghi, em cũng mau tìm bạn trai đi."
Mạn Vân Nghi nở nụ cười thẹn thùng như con gái mới lớn: "Em muốn sự nghiệp vững chắc đã."
"Đúng là con gái, học cao liền không muốn yêu đương." Mai Khải Bằng lắc đầu ngán ngẫm.
Cụng ly với nhau, Phí Phí vừa đưa ly rượu đến môi, Mai Khải Bằng liền đùa cợt: “Phí Phí, uống say đừng Lãnh Ngôn nhé?!"
Ngay tức khắc, Phí Phí bỏ ly rượu xuống bàn, ngồi thẳng người nghiêm túc.
Mai Khải Bằng không nhắc Phí Phí cũng quên mất hôm uống rượu ở resort, không ngờ cô say lại biến thành người thái như vậy.
Khóe môi Lãnh Ngôn nhếch lên, anh nhấp một ngụm, giữ cằm Phí Phí hôn lên, truyền rượu trong miệng anh sang miệng cô.
Khác với lúc trước, lần này cô dễ dàng đón nhận, không ngần ngại nuốt vào.
Dứt nụ hôn, Phí Phí nhìn vào mắt Lãnh Ngôn, ánh mắt ngọt ngào của anh khiến tim cô đập mạnh liên hồi, cô bất giác mỉm cười.
Mai Khải Bằng cười gian, ánh mắt lộ rõ sự hứng thú: "Vân Nghi, xem mà học hỏi."
Mạn Vân Nghi từ đầu đến cuối đều giữ nụ cười thân thiện, nét đẹp khi đi chơi mang vẻ quyến rũ, khác hẳn với vẻ “ngoan ngoãn” của ngày hôm qua.
"Lần này Vân Nghi về rồi, lần này đi chơi lớn đi." Mai Khải Bằng hất mặt một cái hỏi ý Lãnh Ngôn, nhận được cái gật đầu anh ta liền kích động quay sang Mạn Vân Nghi: “Em muốn đi đâu chơi?”
“Mấy anh quyết định đi, em không vấn đề.” Mạn Vân Nghi cất giọng nữ tính, khiến cả Phí Phí cũng bị làm cho ngẩn ngơ say đắm.
Kết thúc buổi gặp Mai Khải Bằng và Mạn Vân Nghi, Lãnh Ngôn về phòng tiếp tục giải quyết công việc, Phí Phí bị anh lôi kéo theo về phòng.
Trở thành nô lệ bất đắc dĩ của Lãnh Ngôn, Phí Phí bóp vai cho anh bằng thái độ không cam tâm.
Nhưng ngay khi thấy anh gõ mật khẩu vào thư mục bảo mật, tinh thần cô không cần nạp pin cũng lập tức tràn trề tích cực, tay bóp vai cho anh trong vô thức chậm lại, lặng lẽ ghi nhớ mật khẩu anh đã gõ.
Nhẩm số học thuộc, Phí Phí chợt nhận ra con số hình như rất quen thuộc nhưng không rõ là liên quan đến sự kiện nào, không phải sinh nhật cô cũng không phải ngày cô đến bar làm việc.
Trên màn hình máy tính hiện lên dãy danh sách thông tin của những cô gái xa lạ, Lãnh Ngôn không hề che giấu với Phí Phí, cũng chẳng sợ cô xem lén, cứ như thế cho cô công khai nhìn trộm.
Phát hiện trong số đó từng có một số người qua tay Lãnh Ngôn mà Phí Phí từng biết.
Cô không tin anh đột nhiên lại để cô nhìn thấy, cũng chẳng có lý do gì lại cố tình chọc cô ghen vào lúc này, trừ phi anh đang có mục đích khác.
Không hiểu rõ được nguyên nhân càng khiến Phí Phí phát bực, ngay từ đầu cô cũng đã biết rõ ở bên cạnh Lãnh Ngôn phải chấp nhận con người lòng dạ ngoằn ngoèo khó dò của anh.
Đang tức Lãnh Ngôn khó đoán, Phí Phí quên không điều chỉnh lực bóp mạnh vai anh khiến anh phải lên tiếng với giọng bất mãn: “Lương em có lấy không?”
“Hả? Lấy, lấy chứ, xin lỗi, xin lỗi...” Nhắc đến lương như nhắc đến công tắc của Phí Phí, cô vội vàng giảm lực tay nịnh nọt.
Lãnh Ngôn quay lại công việc, Phí Phí đứng sau lưng lườm anh, miệng mấp máy chửi rủa trong im lặng.
Thái độ của Phí Phí phản chiếu trên màn hình máy tính, Lãnh Ngôn xoay đầu nhìn cô, cô liền dùng vẻ mặt vô tội nhìn anh, anh buồn cười nhắc nhở: “Anh biết em đang mắng anh đấy.”
Phí Phí đảo mắt chỗ khác, trước sau đều diễn sâu như chưa từng gây chuyện.