Trở về khách sạn đã hơn mười giờ, Mai Khải Bằng vẫn chưa chịu nghỉ ngơi mà đến gõ cửa phòng Lãnh Ngôn và Phí Phí, có cả Mạn Vân Nghi cũng đi cùng, còn mang theo rượu và đồ nhắm.
Cả bốn người tập trung cùng ngồi ở sofa uống rượu, Mai Khải Bằng từ lúc ở nhà Trần Vũ Huân đợi mãi cũng được cơ hội thỏa mãn sự tò mò.
Vừa vào bàn anh đã nhanh chóng lên cảm thán vào ngay chủ đề chính: "Phí Phí, nhìn cô như vậy mà quen biết cũng dữ dằn quá nhỉ?”
“Phải, có khi tôi là tội phạm giết người hàng loạt anh cũng chẳng ngờ được đâu.” Phí Phí tựa lưng vào thành ghế, thản nhiên hùa theo.
Lãnh Ngôn ngồi bên cạnh nghe thấy cong môi cười, cánh tay sải dài đặt trên lưng ghế phía sau Phí Phí.
Liếc sơ cũng đủ nhận ra cách Lãnh Ngôn đối với Phí Phí rất khác biệt, tựa như một người đàn ông nuông chiều bạn gái, dù là tốt xấu cũng luôn tỏ ra ủng hộ.
Trong lòng Mạn Vân Nghi sinh cảm giác ghen tức, Lãnh Ngôn mà cô ta biết chỉ qua lại với phụ nữ vì nhu cầu lý, dù có xinh đẹp hay trong sạch cũng chưa từng được anh giữ lại ở bên cạnh như Phí Phí.
Ngồi bên phía còn lại của Lãnh Ngôn, Mạn Vân Nghi nhân lúc không ai chú ý đặt tay lên bàn tay anh, tìm cớ bắt chuyện: "Ngôn, lần này anh có định giao dịch gì với Trần Vũ Huân không?"
"Để xem đã, mấy vụ lớn ở chợ đen dễ bị cớm sờ gáy."
"Cẩn thận vẫn hơn." Mạn Vân Nghi gật gù, tay chạm được vào tay Lãnh Ngôn không có ý rút về.
Không khí nhờ có Mai Khải Bằng nên lúc nào cũng náo nhiệt, Lãnh Ngôn xoay đầu nhìn Phí Phí ngồi sát bên, ánh mắt của cô lại hướng về phía bên tay còn lại của anh.
Chắc chắn được Phí Phí đã nhìn thấy Mạn Vân Nghi đang đặt tay lên tay anh, chọc ghen thành công anh vươn tay cầm ly rượu lên uống, hất tay của cô ta ra vẫn giữ được lịch sự.
Đặt ly rượu được uống một nửa xuống bàn, Lãnh Ngôn cong cánh tay đang gác lưng ghế ôm cổ Phí Phí ngã đầu vào vai anh, cô không có ý phản kháng, để mặc anh ôm ấp.
Ba người nói chuyện ngày xưa, nói từ đêm trước đến đêm nay vẫn chưa xong, Phí Phí ngồi bên cạnh im lặng như người vô hình, Lãnh Ngôn lại nhất định không buông tay để cô ra chỗ khác.
Nghe Mai Khải Bằng tính toán chuẩn bị ngày mai đi núi chơi, Phí Phí lo lắng về việc ngày kỷ niệm thành lập viện phúc lợi sắp tới, ngày mai phải về phụ giúp một tay, e là không thể đi cùng.
Tính toán rồi Phí Phí khều đùi Lãnh Ngôn, anh nghiêng người xuống, cô thì thầm vào tai anh hỏi ý: “Ngày mai tôi muốn về viện phúc lợi, ngày mốt có lễ kỷ niệm."
"Không được." Lãnh Ngôn dứt khoát từ chối.
"Lãnh Ngôn..." Phí Phí lay lay tay Lãnh Ngôn, bày ra vẻ mặt đáng thương nài nỉ: “Mọi người đi trước, tôi đến sau, đảm bảo trước tối ngày mốt sẽ có mặt."
"Sáng mai em bước xuống giường được thì cho em đi."
Vẻ mặt nghênh ngang của Lãnh Ngôn càng khiến Phí Phí vừa tức vừa sợ, nhưng vẫn miễn cưỡng gật đầu: “Được."
Buổi sáng đang mơ màng cuộn mình trong chăn ấm nệm êm, Phí Phí giật mình tỉnh dậy nhìn khắp nơi một lượt.
Lấy lại được tỉnh táo, Phí Phí phát hiện tối qua ngủ quên lúc nào không hay, quan trọng nhất là không bị Lãnh Ngôn làm gì.
Phí Phí mừng rỡ nhìn Lãnh Ngôn đang ngủ say bên cạnh, phấn khởi leo xuống giường đi vào toilet rửa mặt thay đồ.
Hai mươi phút sau, Phí Phí tung tăng vừa bước ra khỏi cửa toilet bất ngờ bị Lãnh Ngôn đứng bên ngoài phục kích cưỡng hôn.
Dây dưa một lúc, Lãnh Ngôn cuối cùng vẫn dứt nụ hôn ra, mang theo biểu cảm phức tạp vào toilet, còn Phí Phí bị rút cạn không khí trong phổi đến mức chao đảo đứng không vững.
Tranh thủ lúc chờ Lãnh Ngôn, Phí Phí thu xếp những đồ dùng còn bên ngoài vào hành lý, xong xuôi đến sofa ngồi nhắn tin báo cho Tiêu Chấn Nam và Alley biết cô sẽ đến thẳng viện phúc lợi để họ không phải đợi.
Tin nhắn vừa được gửi đi, Lãnh Ngôn bỗng nhào đến trước mặt khiến Phí Phí giật mình ôm ngực.
Khi bình tĩnh lại, Phí Phí phát hiện nét mặt Lãnh Ngôn không vui rất rõ ràng, cô bất giác tươi cười, dường như hiểu được tâm tư đàn ông của anh.
Lãnh Ngôn nằm sấp trên sofa, úp mặt vào cổ Phí Phí, buông lời cảnh cáo: “Xong việc phải đến ngay.”
“Bỏ trốn luôn có được không?” Phí Phí cười trêu.
“Được, nhưng em nhớ trốn xa một chút, nếu để anh tìm được như lần trước khi đừng nói là bỏ thuốc, anh sẽ ướp thuốc em.”
Lời Lãnh Ngôn nói ra rất nhẹ nhàng, giọng điệu giống đang dỗi hơn là đe dọa, những ngón tay của Phí Phí vô thức luồn trong mái tóc đen mượt của anh, cảm giác rung động cận kề.
Ý thức lại được hành động vừa rồi, Phí Phí có chút giật mình vội rút tay lại, nụ cười trên môi khi nãy biến mất hoàn toàn.
Đúng giờ đã hẹn tập hợp bên dưới sảnh khách sạn, Phí Phí đi xe được chuẩn bị riêng về viện phúc lợi, ba người còn lại di chuyển đến nơi dừng chân tiếp theo cho cuộc chơi.
Hơn mười giờ sáng Phí Phí về tới thành phố, Tiêu Chấn Nam và Hà My đã đến viện phúc lợi từ sáng sớm trước, Phí Phí ghé qua nhà Alley cùng đi đến sau.
Trên thực tế, trước đây Phí Phí chỉ ở viện phúc lợi một năm mà không phải mười năm trên giấy tờ, kể cả Tiêu Chấn Nam cũng đã được khai gian xuất thân từ viện phúc lợi, tất cả cũng vì để bảo vệ thân phận đang thực hiện nhiệm vụ của cả hai.
Tuy thời gian ở viện phúc lợi ngắn ngủi nhưng đối với Phí Phí có rất nhiều kỷ niệm, bất kỳ khi nào cô quay lại thăm cũng được các cô và bọn trẻ vây quanh chào đón, thế nên cho dù có đi đâu làm gì Phí Phí vẫn luôn nhớ về nơi đây như một ngôi nhà thứ hai của mình.
Lúc ở bếp chuẩn bị đồ ăn cho bữa lễ kỷ niệm ngày mai, Phí Phí mang chuyện gặp Trần Vũ Huân kể cho Alley nghe.
Quả nhiên khi nhắc đến cái tên Trần Vũ Huân, sắc mặt Alley liền trở nên khó coi.
Năm đó Phí Phí tận mắt nhìn thấy Alley suy sụp khi Trần Vũ Huân đột ngột biến mất không hề báo trước, phải mất hơn một năm trời Alley mới có thể chấp nhận được hiện thực đứng lên lần nữa, cứ nghĩ gặp được tên Nguyên sẽ mang đến hạnh phúc khác nhưng cuối cùng hắn ta cũng chỉ là loại cặn bã.
Hai mối tình khiến Alley mất niềm tin trong tình yêu, Trần Vũ Huân là vết thương khó lành trong lòng lại xuất hiện, Phí Phí biết Alley không dễ dàng đón nhận.
"Anh ta nói sẽ đến tìm chị, chị tính làm sao?"
Đầu Alley hơi cúi xuống che nét buồn bã trên mặt, trong lòng vốn đã lung lay nhưng vẫn tỏ ra mạnh mẽ không bận tâm: "Mặc kệ anh ta, cứ xem chưa từng quen là được."
"Chị, lỡ như anh ta bắt ép quay về bên anh ta, chị sẽ cam chịu hay sao? Chi phiếu chưa ghi tiền, hay hai chị em mình bỏ trốn?"
"Con nhỏ này." Alley bật cười, đẩy đầu Phí Phí: “Ông chủ bây giờ đối xử tốt với mày, mày còn muốn bỏ trốn?"
"Tốt thì sao chứ, em không thấy được tương lai phía trước." Nhắc đến Phí Phí thở dài than thở: “Sao số em với chị lại khổ như vậy? Gặp toàn kẻ không đâu."
Alley cong môi cười nhạt, cảm xúc trong lòng bỗng chốc trở nên nặng trĩu.
Những hình ảnh khi xưa chợt hiện lên, Alley nhớ rất rõ ngày đầu tiên gặp Trần Vũ Huân, khi đó anh chỉ là một sinh viên đang theo học ngành y dược, mỗi khi thấy anh mặc sơ mi trắng đeo kính thì cảnh vật xung quanh đều trở nên vô hình trong mắt cô.
Cách đây vài năm, Alley vẫn giống như Phí Phí, vẫn là một cô gái vô tư vô nghĩ, lúc nào cũng tràn đầy năng lượng tích cực, kể cả thời điểm gặp gỡ đó cô đang chịu trên vai gánh nặng của gia đình, phải xin vào bar Hero với hy vọng mau chóng kiếm được nhiều tiền trả nợ.
Trần Vũ Huân chưa từng kỳ thị Alley, luôn tin tưởng và yêu thương cô vô điều kiện, nhờ đó Alley cũng chỉ mất hơn một tuần đã có thể cưa đổ anh, sẵn sàng bỏ nhà theo anh kể cả khi anh không có gì trong tay.
Cứ ngỡ gặp được đúng người, vào một ngày Trần Vũ Huân bỗng biến mất như chưa từng xuất hiện, thế giới đẹp đẽ của Alley sụp đổ hoàn toàn, mỗi ngày trôi qua đều chìm trong đau khổ.
Suốt một năm dài nghe ngóng tìm kiếm Trần Vũ Huân trong vô vọng, Alley cũng có thể hạ quyết tâm buông bỏ quá khứ bắt đầu lại cuộc sống mới.
Hai năm bặt vô âm tín, Trần Vũ Huân lần nữa xuất hiện trong cuộc đời Alley với tư cách xã hội đen bảo kê chợ đen khu tự trị đầy nguy hiểm, làm sao cô có thể vui vẻ đón nhận? Bởi niềm tin và tình yêu trong tim cô vốn đã chết lạnh.
Buổi tối ngủ lại viện phúc lợi, trời ban đêm yên tĩnh hòa cùng tiếng gió thổi nhè nhẹ, không gian cùng cảnh vật dưới ánh đèn vàng đẹp đến nao lòng.
Mỗi khi trở về viện phúc lợi, Phí Phí lại cảm nhận được sự an toàn nơi đây, dù có bao nhiêu sóng gió cũng không sợ không có ai cổ vũ.
Phí Phí đi dạo trong sân ngắm sao trên bầu trời, không rõ vì sao lại nhớ đến Lãnh Ngôn, nghĩ ngợi một lúc không nhịn được lôi điện thoại gọi cho anh.
Bên đầu bên kia sau hai tiếng chuông đổ mới được bắt máy, giọng nói truyền đến không phải là Lãnh Ngôn, mà là Mạn Vân Nghi.
Sự mong chờ hóa thành hụt hẫng, cảm xúc nhốn nháo đánh loạn ở lồng ngực, Phí Phí vẫn giữ bình tĩnh cất tiếng: “Tôi muốn nói chuyện với Lãnh Ngôn.”
Còn tưởng Mạn Vân Nghi sẽ nói chuyển máy cho Lãnh Ngôn, nào ngờ cô ta lại nói một cách dõng dạc đầy tự tin: “Anh ấy đang ngủ cạnh tôi, cô có chuyện gì à?"
Mười một giờ đêm, điện thoại Lãnh Ngôn do Mạn Vân Nghi bắt máy, còn nói anh đang ngủ cạnh cô ta? Là Phí Phí quá tin tưởng Lãnh Ngôn hay do anh chỉ xem cô là công cụ làm ấm giường, có cũng được, không có cũng chẳng sao?
Phí Phí còn chưa trả lời, Mạn Vân Nghi lại tiếp tục tấn công tinh thần bằng giọng điệu kiêu ngạo: “Cô đừng lo, đêm nay...!tôi sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt."
Lời tuyên bố đầy khẳng định đó của Mạn Vân Nghi như chà xát vào trái tim đang âm ỉ trong lòng Phí Phí, nhưng cô không ở ngay đó, không tận mắt chứng kiến, chỉ một lời nói qua điện thoại không thể xác định thật giả.
"Vậy phiền cô rồi, tôi còn lo không có tôi..." Phí Phí cười lạnh, cảm giác trống rỗng bao trùm, cô ngừng lại một chút, bình thản phản đáp: “Tôi sợ Lãnh Ngôn sẽ phát điên đó."