Tối hôm sau tại bar Hero, khi quán vừa mở cửa đã có khách quý ghé thăm, nhưng lần này Mai Khải Bằng đến không phải uống rượu, mà mang theo gương mặt đầy tâm sự tìm đến.
Vào phòng làm việc của Lãnh Ngôn, Mai Khải Bằng ngồi phịch xuống ghế phía trước, bình thường lạc quan yêu đời lại buồn bã thở dài, không chút vòng vo trực tiếp nói thẳng: "Ngôn, cha mẹ Vân Nghi..."
"Lãnh Ngôn!"
Phí Phí từ ngoài bất chợt xông vào, Mai Khải Bằng chột dạ im bặt ngay lập tức.
"Anh đang bàn công việc à?" Phí Phí lưỡng lự nhìn bộ dạng nghiêm túc hiếm có của Mai Khải Bằng.
"Không có." Lãnh Ngôn không nóng không lạnh đáp.
Phí Phí cẩn thận quan sát dáng vẻ Mai Khải Bằng, thầm đoán điều khiến anh ta trở thành bộ dạng kia chỉ có thể liên quan đến Mạn Vân Nghi.
Cô đi đến chỗ Lãnh Ngôn, mở hộp vuông nhỏ đang cầm lấy hoa tai vừa sửa mới lấy từ cửa hàng về đeo vào giúp anh.
Không nghe Mai Khải Bằng nói gì nữa, Lãnh Ngôn không kiêng dè Phí Phí mà lên tiếng nhắc anh ta: "Khi nãy cậu nói cha mẹ Vân Nghi làm sao?"
Mai Khải Bằng lén liếc nhìn Phí Phí, bắt gặp cô cũng đang nhìn về phía mình chờ đợi, anh ta lại thở dài thườn thượt, chẳng buồn giấu nữa: “Cha mẹ cô ấy muốn tôi đến khuyên cậu."
"Khuyên cái gì?" Lãnh Ngôn lãnh đạm hỏi.
"Khuyên cậu..." Mai Khải Bằng ngập ngừng, giọng nhỏ dần mất tự nhiên: “Ở bên Vân Nghi."
"Vậy nên giờ cậu có mặt ở đây khuyên tôi?" Lãnh Ngôn thư thái dựa lưng vào ghế, đưa tay xoa xoa thắt lưng bị nhức mỏi cả ngày nay của Phí Phí, không chút bận tâm tiếp lời: “Cậu đừng quên, chuyện Lãnh Ngôn tôi không muốn, ông trời cũng chẳng ép nổi đâu."
Mai Khải Bằng đương nhiên hiểu mặt này của Lãnh Ngôn, anh đã không thích có ép cũng vô dụng, nhưng nghĩ đến Mạn Vân Nghi ngày đêm đau khổ vì yêu Lãnh Ngôn lại khiến anh ta xót xa ăn ngủ không yên.
"Dù gì cha nuôi cậu và cha Vân Nghi cũng là bạn bè thân thiết, cậu không muốn vẫn phải nể mặt cha cậu chứ?"
Lãnh Ngôn nở một nụ cười dụng ý, hơi nghiêng người về phía Phí Phí, thản nhiên tuyên bố: "Tôi là người đã có chủ quyền, cậu thích thì cứ việc."
Mai Khải Bằng rơi vào khó xử, vấn đề không phải anh ta hay Lãnh Ngôn cùng yêu Mạn Vân Nghi nên muốn nhường nhịn, mà là cô ta chỉ yêu mỗi Lãnh Ngôn nên Mai Khải Bằng muốn cũng chẳng làm được tích sự gì.
"Cậu thích Vân Nghi lắm mà, cứ mạnh dạn mà theo đuổi, cho dù cô ấy thích tôi hay không thì đó cũng chỉ là đơn phương không kết quả.
Còn về phía cha nuôi tôi, tôi có cách nói chuyện với ông ấy."
Khuyên Lãnh Ngôn xem như thất bại, Mai Khải Bằng khổ tâm day day mi mắt mệt mỏi, chợt đứng lên sầu não ra về: “Tôi đi trước đây."
Tối hôm qua, mẹ Mạn Vân Nghi đến tìm đến tận nơi, bỏ ra nột số tiền lớn để yêu cầu Phí Phí rời khỏi Lãnh Ngôn, sau đó lại dùng mối quan hệ và quyền lực để bắt ép Lãnh Ngôn ở bên Mạn Vân Nghi.
Chuyện này càng lúc càng thú vị, Phí Phí nghĩ đến liền cảm thấy thích thú, nói không chừng một ngày nào đó người có công giúp cô dứt tình với Lãnh Ngôn lại là Mạn Vân Nghi.
"Em vui lắm sao?" Nhìn điệu bộ cười ngẩn ngơ của Phí Phí, Lãnh Ngôn càng nghi ngờ hơn.
"Không có gì." Phí Phí lắc đầu phủ nhận, mỉm cười vui vẻ: “Ông chủ, tôi đi làm việc đây."
Lãnh Ngôn nhìn Phí Phí tung tăng ra khỏi phòng, khóe môi bất giác nhếch nhẹ lên tâm đắc.
Trưa hôm sau, Lãnh Ngôn ra ngoài dùng bữa cùng cha nuôi anh, ăn mặc chải chuốc hơn bình thường, còn cố tình thông báo với Phí Phí đi ăn cùng gia đình Mạn Vân Nghi.
Phí Phí ngồi trên giường xem tivi, bị Lãnh Ngôn kích động, cô không hề khó chịu, ngược lại thong thả nở nụ cười ủng hộ, giọng điệu còn có ý tiễn anh mau chóng khuất mắt cô: “Đi ăn vui vẻ, không cần về sớm."
Lãnh Ngôn: “...”
Gần một tiếng sau, Lãnh Ngôn cũng đến nơi hẹn.
Bên trong phòng đặc biệt ở nhà hàng nổi tiếng nhất thành phố, Lãnh Ngôn và cha nuôi ngồi đối diện ba người nhà Mạn Vân Nghi.
"Lâu rồi không gặp, Lãnh Ngôn của chúng ta ngày càng đẹp trai nhỉ, đeo hoa tai lại thêm khí chất." Mẹ Mạn Vân Nghi ngọt ngào nịnh bợ, nhìn hoa tai màu đen trên tai Lãnh Ngôn phải ngầm thừa nhận nhan sắc yêu nghiệt này mê hoặc được con gái bà ta là lẽ thường tình.
Cha Mạn Vân Nghi cũng hùa theo bầu không khí vui vẻ nói thêm vào: "Lão Diêm, số ông đúng là tốt, có một đứa con trai giỏi giang bảnh bao thế này."
"Quá khen rồi." Lão Diêm cười khà khà, thực chất sớm đã mở cờ trong bụng.
Bề ngoài ông ta trông rất phúc hậu, nếu không nói có lẽ chẳng ai biết ông từng là trùm buôn ma nức tiếng trong giới.
Mẹ Mạn Vân Nghi tự hào về con gái đang thẹn thùng ngồi bên cạnh, không chần chừ dẫn vào vấn đề chính của cuộc gặp mặt: "Lão Diêm, ông xem Lãnh Ngôn với Vân Nghi nhà chúng tôi ở cạnh nhau nhìn xứng đôi thế này, đúng là trời sinh một cặp."
"Bây giờ kiếm một đứa con gái xinh đẹp, học cao hiểu rộng, lại có xuất thân tốt không dễ đâu."
Lão Diêm cũng không tiếc lời khen dành cho Mạn Vân Nghi, có điều ông không hẳn ưng ý cô ta, bởi ông nhìn ra được cô gái này lòng không vững, ắt hẳn chẳng thể làm chuyện lớn, thậm chí chỉ càng làm vướng tay vướng chân Lãnh Ngôn.
"Lão Diêm, hai đứa đều lớn hết cả rồi, chúng ta có phải cũng nên kết thông gia không?" Cha Mạn Vân Nghi không ngần ngại hỏi thẳng, ý ông ta đã rất rõ, trong lời có nửa ý bắt buộc, ỷ từng là đồng minh vào sinh ra tử giúp lão Diêm buôn ma trở thành người giàu có, ông ta càng không có lý do phải kiêng dè.
Lão Diêm hiểu ý bật cười thành tiếng, cũng chẳng nể nang đáp trả, ông vỗ vỗ lưng Lãnh Ngôn, tỏ ra bất đắc dĩ: “Thằng nhóc ương ngạnh này, nó chịu thì tôi đương nhiên ủng hộ, nhưng nó không muốn, tôi cũng không thể ép."
Mẹ Mạn Vân Nghi nghe thấy thế liền thăm dò, bà ta đã trực tiếp gặp Phí Phí, càng khẳng định con gái bà ta xuất sắc hơn hẳn.
"Lãnh Ngôn, ý con thế nào?"
Lãnh Ngôn đá lưỡi trong miệng, cười ẩn ý nhìn Mạn Vân Nghi đang không ngừng trông ngóng câu trả lời, anh nhẹ nhàng đáp: “Đương nhiên là không."
Sắc mặt Mạn Vân Nghi và cha mẹ cô ta lập tức tối sầm xuống, mẹ cô ta nóng vội nói gỡ lại: “Lãnh Ngôn, Vân Nghi đã chờ con lâu lắm rồi, con như vậy có phải hơi vô tình không?"
"Thì sao?" Lãnh Ngôn lạnh mặt hỏi ngược lại: “Tôi đâu có bắt con gái hai bác chờ, là cô ấy tự nguyện, bây giờ muốn đổ hết trách nhiệm lên tôi?"
Cha Mạn Vân Nghi bị lời Lãnh Ngôn làm cho bẽ mặt, đường đường có con gái xinh đẹp tài giỏi lại phải đi hạ mình chịu nhục.
Ông ta không cam tâm, bắt đầu dùng áp lực: "Lão Diêm, nếu cứ như thế này...!tôi nghĩ mối quan hệ giữa chúng ta không thể kéo dài thêm đâu."
Lão Diêm từ đầu tới cuối đều vô cùng điềm tĩnh: "Tôi với anh đã làm bạn hơn ba mươi năm, chẳng lẽ anh muốn vì chuyện bọn trẻ mà trở mặt với nhau?"
Thấy cha Mạn Vân Nghi dần trở nên bực tức, Lãnh Ngôn cười nhếch môi nhìn thẳng vào cô ta, mang chuyện tối kỵ trong một mối quan hệ yêu đương ra đâm một nhát: “Kết hôn cũng được, em còn trong trắng không?"
"Lãnh Ngôn!" Mẹ Mạn Vân Nghi giận dữ đập bàn đứng lên như có tật giật mình, bà ta lên giọng quát tháo: “Cậu ngủ với bao nhiêu người còn đòi trong trắng?"
Lãnh Ngôn thong thả đứng lên, hai tay chống lên bàn, không chút kiêng nể khinh thường ra mặt: “Không còn trong trắng, lấy tư cách gì bắt tôi phải cưới?"
Ngay khi Lãnh Ngôn quay lưng định rời đi, Mạn Vân Nghi bật dậy hét lên trong kích động: “Anh chắc gì Phí Phí là lần đầu của anh?"
Điều Mạn Vân Nghi nhớ duy nhất vào tình huống khẩn cấp lúc này là lời Phí Phí từng nói vào hôm ở khu tự trị, rằng Lãnh Ngôn là người đàn ông thứ mười của Phí Phí.
Mạn Vân Nghi không biết rằng khi ấy Phí Phí chỉ muốn tỏ ra ta đây mới phóng đại, còn cô ta như con ngốc mà thật sự nghĩ Phí Phí là loại con gái dễ dãi.
Nghe Mạn Vân Nghi hỏi, Lãnh Ngôn đã ra đến cửa chợt dừng bước, chậm rãi xoay đầu lại, nở nụ cười miệt thị: “Em học cao, sao lại hỏi những câu hỏi ngu dốt như vậy?"
Dứt lời Lãnh Ngôn liền rời khỏi, không chỉ Mạn Vân Nghi mà cha mẹ cô ta một phen sững sờ trước lời nhận xét như chửi thẳng vào mặt kia.
Lão Diêm đứng ở cương vị phụ huynh phải lên tiếng chữa cháy: “Thật ngại quá, con người Lãnh Ngôn trước nay đều ngông cuồng như vậy, lần khác có dịp tôi nhất định bắt nó mời anh chị cùng cháu đây một bữa xin lỗi.”
Có dịp của lão Diêm chính là vĩnh viễn không bao giờ xảy ra.
Nhặt Lãnh Ngôn về nuôi dưỡng khi anh chỉ còn là một cậu nhóc mười hai, mười ba tuổi, lão Diêm nhìn ra được cậu nhóc trói gà chưa chặt này nhất định có tài, lớn lên sớm muộn cũng làm được chuyện lớn.
Hiện tại đã chứng minh được mắt nhìn người khi đó của lão Diêm rất đúng đắn, Lãnh Ngôn không những có khả năng kiếm tiền kiếm uy không cần dựa dẫm vào ông, tính cách lại càng bộc lộ rõ là người không dễ động vào.
Dù là ở bất kỳ lĩnh vực nào, muốn đứng vững phải có thật nhiều tiền và quyền lực, Lãnh Ngôn rất giống lão Diêm thời trẻ, một kẻ ngông cuồng và liều lĩnh, ắt trong tương lai còn làm được nhiều chuyện lớn hơn kinh động cả giới ngầm.
Về phía gia đình Mạn Vân Nghi, tuy lão Diêm và cha cô ta là anh em chí cốt nhưng không có nghĩa phải đáp ứng mọi yêu cầu chỉ vì hai chữ tình nghĩa.
Nếu Lãnh Ngôn có thể trở nên vươn cao lên trong giới, lão Diêm sẽ không để gia đình Mạn Vân Nghi dùng mối quan hệ hai bên cản đường, bởi danh tiếng và uy quyền lúc về già của ông đều phụ thuộc vào Lãnh Ngôn.