Rơi Vào Ngân Hà

chương 85: sự trả thù của anh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tô Dao theo Jessini ra khỏi tòa lâu đài, cô không biết Jessini có sinh lòng nghi ngờ với mình không, hay là đã nghi ngờ rồi nhưng mặc kệ cô nghĩ gì vẫn chỉ muốn đưa cô ra khỏi đây.

Rất nhanh đã ra đến cầu cảng, trên đảo rất ít đèn, chỉ có cầu cảng có hai ngọn đèn đường nhưng không mấy sáng, chẳng thể nhìn rõ đường đi, phía xa là một mảng tối đen như mực, gió đang thổi khiến bóng cây lắc lư di chuyển.

Mặt biển tĩnh lặng, có một con thuyền nhỏ đậu bên cầu cảng. Tô Dao nhìn bốn tên lính canh đang đứng bên cầu cảng, một trong số họ là Trần Ngân Hà đang cúi thấp đầu, ba lính canh còn lại không hề cảm thấy kỳ lạ, có thể là do Kane đã nói với bọn họ rằng anh là người mới đến hay đại loại vậy.

Để thu hút sự chú ý của Jessini, không cho anh ta nhìn về phía Trần Ngân Hà rồi nhận ra anh, Tô Dao đã liên tục nói chuyện với Jessini.

Tô Dao: “Nửa đêm ra khơi liệu có nguy hiểm gì không?”

Jessini: “Có tôi ở đây, sẽ không sao đâu.”

Tô Dao: “Hôm nay gió quá to.”

Jessini cởi áo khoác ngoài của mình ra: “Mặc vào sẽ không bị lạnh.”

Tô Dao nhìn về phía Trần Ngân Hà, chỉ là lén lút liếc một cái nhưng cô vẫn có thể nhận ra sát khí từ ánh mắt anh bắn về phía Jessini.

Tô Dao vội đưa áo khoác của Jessini qua: “Không cần, tôi không lạnh.”

Ánh mắt của Jessini luôn để trên người Tô Dao nên không hề chú ý đến lính canh mới, Trần Ngân Hà đã thành công chà trộn lên thuyền.

Tô Dao đứng ở mũi thuyền nhìn ra mặt biển tối đen: “Anh định đưa tôi đi đâu?”

“Cách đây năm mươi kilomet còn một hòn đảo nữa.” Jessini nhìn Tô Dao: “Hôm nay tôi không ở lâu đài là vì ra ngoài để mua hòn đảo đó.”

Jessini rời ánh mắt khỏi mặt Tô Dao, nhìn về phía cầu cảng đang mỗi lúc một xa: “Tôi đưa cô đi, chắc chắn ông chủ sẽ không bỏ qua, nên không thể về hòn đảo này nữa rồi, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu.”

Tô Dao cau mày: “Muốn xây một lâu đài khác để tiếp tục buôn người?”

Jessini nhìn Tô Dao bằng ánh mắt dịu dàng: “Em yêu, đừng nói khó nghe như vậy chứ, đây không phải buôn người mà là đế chế mới thuộc về chúng ta và em sẽ là Queen duy nhất và mãi mãi.”

Tô Dao cười lạnh một tiếng: “Đừng có nói kiểu hoành tráng như vậy, đây chẳng phải là đang muốn kéo theo tôi trở thành con buôn người như anh sao?”

“Tôi biết là cô không thích.” Jessini mỉm cười như một quý ông, có chút hối lỗi mỉm cười: “Nhưng ngoài việc này ra tôi không biết kinh doanh cái gì khác nữa.”

“Từ khi có nhận thức, tôi đã bị người ta bắt bán, đến dáng vẻ của ba mẹ ra sao cũng không nhớ nữa, tất cả ký ức của tôi đều có liên quan đến việc buôn người.”

Tô Dao không muốn nghe lời bộc bạch và lịch sử phạm tội của Jessini, cô chỉ quan tâm đến việc bao giờ mới có thể lên bờ, rồi hợp lực với nhóm Trần Ngân Hà để bắt bọn chúng.

Tô Dao ôm cánh tay mình: “Ở đây lạnh quá, tôi vào cabin đây, khi nào đến thì gọi tôi.”

Jessini mỉm cười dịu dàng: “Được, Queen yêu quý.”

Khi Jessini vừa dứt lời, Tô Dao nghe thấy tiếng cốc thuỷ tinh vỡ cách đó không ra, quay lại nhìn thì thấy Trần Ngân Hà đang đứng cùng một tên lính canh phía xa. Cô liếc nhìn qua đó một cái, quả nhiên thấy Trần Ngân Hà làm vỡ chiếc cốc, không biết là anh bóp vỡ hay làm rơi. Có thể anh tức giận khi nghe Jessini gọi cô là “em yêu”. May mắn là tay anh không bị thương, cũng không để lộ thân phận.

Jessini và ba tên lính canh khác thường xuyên lăn lộn trên biển, nếu đánh nhau trên biển thì cô và Trần Ngân Hà sẽ bị lép vế, bọn họ bắt buộc phải đợi đến khi tàu cập bến mới hành động.

Tô Dao vào phòng, đứng cạnh cửa nghe động tĩnh bên ngoài, rất nhanh đã nghe thấy tiếng bước chân của Jessini, anh ta bước vào căn phòng bên cạnh.

Cô hé mở cửa, như con mèo trong đêm, nhẹ nhàng ra khỏi phòng. Cô đi về phía khi nãy Trần Ngân Hà đứng, phía xa chỉ còn lại một tên lính canh, còn anh thì không có ở đó. Cô đang muốn đi nơi khác tìm anh thì lại bị một bàn tay túm lấy cổ tay kéo vào một căn phòng để đồ.

Tô Dao nhìn thấy Trần Ngân Hà, liền quay người đóng cửa phòng để đồ lại, khoá cửa, nhưng không lên tiếng mà bắt đầu sờ quanh người anh.

Trần Ngân Hà rũ mi nhìn Tô Dao, rồi khẽ nhướng mày: “Em háo hức vậy sao, muốn động phòng luôn ở đây hả?”

Anh nhìn lướt xung quanh, trong phòng để đồ có vài chiếc thùng gỗ cũ và một số vật dụng dọn dẹp, thậm chí trên tường còn có treo vài chiếc áo không biết đã giặt hay chưa, chóp mũi toàn là mùi của bụi bặm và nước biển mặn chát.

Tô Dao ngước mắt trừng Trần Ngân Hà một cái: “Động phòng, động phòng, trong đầu chỉ có động phòng.”

Cô lấy từ thắt lưng anh ra một con dao găm, là mẫu màu hồng nạm kim cương dành riêng cho chàng tiên nhỏ, lưỡi dao sắc bén phát ra tia sáng lạnh lùng.

Tô Dao cất con dao lại cho Trần Ngân Hà, không yên tâm dặn dò anh: “Chú ý bảo vệ bản thân thật tốt.”

Trần Ngân Hà ôm Tô Dao: “Yên tâm, bọn chúng không thể giết anh.”

Điều mà Tô Dao lo lắng không chỉ mình việc này, cô còn sợ Trần Ngân Hà giết người khác nữa. Đúng là không có gì đáng phải thương tiếc cho những kẻ mắc tội ác tày trời này và việc anh giết bọn chúng để bảo vệ bản thân cũng không phải vấn đề gì lớn. Nhưng cô hy vọng anh sẽ nhân danh công lý chứ không phải trút giận trả thù cá nhân.

Mặc dù đều là giết người nhưng kết quả của hai việc lại hoàn toàn khác nhau, một người khi nếm trải được khoái cảm từ việc kiểm soát mạng sống của người khác, thì người đó quả thực là tàu hoả nhập ma rồi.

Tô Dao kể lại những tội ác khác nhau của Jessini cho Trần Ngân Hà: “Anh ta là một kẻ buôn người và người bị bán ít cũng có đến vài nghìn người, những người này đến từ khắp nơi trên thế giới, thậm chí có cả trẻ em chưa đến bốn, năm tuổi, vốn dĩ bọn họ đã có một cuộc đời tươi đẹp nhưng lại bị lũ buôn người kéo xuống địa ngục, bắt bán, rồi giết chết. Những cái khác chưa kể đến, hãy lấy ví dụ là Tô Tư Ngôn, vốn dĩ cậu ta có thể trở thành một nhà khoa học, đôi tay của cậu được sử dụng cho các thí nghiệm khoa học để phục vụ đất nước chứ không phải bê trà rót nước phục vụ đám buôn người, cũng không nên là đồ chơi trên giường cho bọn chúng, bà nội là chỗ nương tựa duy nhất đang đợi cậu ta ở nhà và có khả năng có đợi đến chết cũng chẳng đợi được.”

Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà, đôi mắt ánh lên tia sáng của xã hội chủ nghĩa, ý thức về công lý và sứ mệnh đột nhiên bùng cháy trong tim cô.

Cô vỗ lên vai anh, nghiêm túc nói: “Trần Ngân Hà, anh là một cảnh sát, băng nhóm tội ác này sẽ đến hồi kết, đây là nhiệm vụ vinh quang và gian khổ, là sự tín nhiệm và thử thách của lãnh đạo cùng tổ chức, anh có thể hiểu không?”

Trần Ngân Hà ôm eo Tô Dao kéo về phía mình, để người cô áp sát vào người anh. Anh nhìn cô bằng đôi mắt đẹp như hoa đào ấy, nói với giọng khàn khàn: “Vượt qua thử thách của lãnh đạo và tổ chức thì có phải là sẽ được động phòng không?”

Anh di chuyển thân dưới, khẽ thúc vào cô một cái, ngữ khí lười biếng mang theo âm cuối gợi cảm: “Hả?”

Tô Dao: “…”

Chẳng có nhẽ cô nói một thôi một hồi đủ loại câu từ khiến người ta mạnh mẽ hào hùng, vậy mà anh lại chỉ nghĩ đến việc động phòng thôi sao? Cô cố hết sức kéo anh sang tuyến công việc, vậy mà anh lại chỉ đắm chìm trong tuyến tình cảm của mình.

Tô Dao nói đến khô cả miệng: “Đang nói việc chính với anh, anh có thể đừng có nghĩ đến mấy chuyện hạ lưu đáng xấu hổ kia không hả?”

Trần Ngân Hà đè Tô Dao lên cửa, áp sát thật chặt, vùi đầu vào cổ cô: “Việc quan trọng vậy mà em gọi là hạ lưu sao?”

Anh hôn lên vành tai và môi cô, khiến chân cô mềm nhũn, rồi khẽ nở nụ cười bên tai cô: “Sẽ có lúc em bám riết lấy anh đòi hỏi cho xem.”

Tô Dao bị nụ cười ma quỷ xấu xa của anh khiến cho nửa thân tê dại, cô không thể chịu được mỗi khi anh vừa thở hổn hển vừa cười bên tai mình. Nghĩ đến việc bọn họ họ còn đang trong hang cọp, Tô Dao nhanh chóng lấy lại lý trí, xua đuổi gợn sóng trong lòng do anh mang đến: “Cứ sống sót về nước cái đã.”

Trần Ngân Hà cúi đầu chỉnh lại áo sơ mi cùng áo khoác của mình, một tay cầm khẩu súng dựng cạnh cửa lên, một tay giữ cằm Tô Dao, hôn lên môi cô một cái, còn nhẹ nhàng cắn cô: “Đợi thuyền cập bến, đợi cái tên ngu ngốc Jessini kia bị tàn sát, thì chúng ta sẽ…”

Tô Dao biết anh muốn nói gì, cô đỏ mặt đưa ngón tay lên chặn môi anh lại: “Về nước rồi tính!”

Trần Ngân Hà kéo cửa ra ngoài, đứng đối diện với tên lính canh. Lính canh nhìn thấy Trần Ngân Hà và Tô Dao xuất hiện cùng lúc, Tô Dao vươn tay ra sau eo, nắm chắc con dao mình giấu sẵn, sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào. Không thể để người khác phát hiện ra thân phận cũng như quan hệ của cô và Trần Ngân Hà.

Trần Ngân Hà nghiêng đầu nhìn tên lính canh, rồi đưa ngón tay lên lau khoé miệng, ngữ điệu lười nhác nói một câu bằng tiếng Anh. Tô Dao nghe không hiểu, nhưng trông bộ dạng của Trần Ngân Hà thì xem ra chẳng có gì là tử tế.

Lính canh không lên tiếng, ánh mắt ái muội mỉm cười một cái, rồi bị Trần Ngân Hà đưa đi.

Tô Dao cau mày nhìn theo bóng lưng anh biến mất sau hành lang cabin. Cô nghĩ đến trước khi mình bị bắt cóc và mất tích, lúc đó cô đã biết, khi đội chống xã hội đen thu lưới hành động vào hai năm trước, là anh đã bí mật thả Minh Nguyệt đi, rồi kéo Chu Vũ Trần ra đỡ đao, giấu giếm tất cả mọi người.

Thả tội phạm quan trọng đi là vấn đề nghiêm trọng trong mặt lập trường, còn cả lần trước khi bọn họ ở Nam An nữa, rốt cuộc người phụ nữ mà anh gặp trong cửa hàng bánh ngọt là ai.

Tô Dao đi lên phía trước, bước đến cuối hành lang, nhìn thấy Trần Ngân Hà đang đứng trên boong tàu, trước mặt là biển đen vô tận, gió lùa vào gấu quần áo anh, ánh đèn mờ ảo chiếu xuống, đổ bóng anh trên sàn gỗ sẫm màu. Cả người anh như hoà tan vào bóng tối buồn tẻ ấy.

Đôi mắt Tô Dao khẽ động, loại ánh sáng và bóng hình này cô đã từng nhìn thấy, là thấy ở đoạn video trong điện thoại của Minh Nguyệt. Anh ở trong nhà Minh Nguyệt, bóp cổ con mèo như một con quái vật.

Dù sau đó đã kịp thời tỉnh lại, rồi lợi dụng góc quay để đâm vào cổ tay mình cứu chú mèo con và đánh lừa được Minh Nguyệt. Nhưng ban đầu anh đã không kiểm soát được bản thân, sự giết chóc tàn bạo và dã man được phản ánh một cách sinh động trong anh.

Trần Ngân Hà nhìn mặt biển đen kịt gợn sóng vì gió thổi qua, ánh mắt anh lạnh như kết băng. Con người anh có lòng báo thù vô cùng mạnh mẽ, là một người có tính cách không màng hậu quả, nói anh là một kẻ điên anh cũng không phản đối.

Khi Minh Nguyệt làm rơi viên kẹo đào trên tay anh, anh đã lên kế hoạch để tiêu diệt cả gia tộc của cô ta, chứ đừng nói đến việc đám người Jessini đã bắt cóc người phụ nữ mà anh yêu nhất. Bọn chúng nhốt cô lại, chỉ cho cô ăn bít tết và salad khó ăn, hết lần này đến lần khác để cô chạy trốn rồi lại bắt cô về, trêu chọc cô như trêu chọc con vật nhỏ, khiến cô vỡ vụn, cục tức này bảo anh phải làm sao nuốt trôi được chứ?

Tô Dao nhìn bóng lưng Trần Ngân Hà, cho dù cô không nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt anh, bóng lưng anh cũng không di chuyển, nhưng cô biết, anh đang không hề vui vẻ. Cô muốn bước tới ôm anh, thì lại nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân, nên chỉ đành quay người rời đi.

Tô Dao đi đến phòng của Jessini, quyết định theo dõi anh ta, để bắt anh ta trước Trần Ngân Hà đồng thời chặt đứt mọi khả năng giết Jessini của Trần Ngân Hà. Anh có thể giết người nhưng bắt buộc phải nhân danh công lý và phòng vệ chính đáng chứ không phải vì tư thù cá nhân.

Khoảng một tiếng sau đó, con thuyền của bọn họ dần tiếp cận với hòn đảo mục tiêu, rồi dừng tại một bến tàu. Tô Dao và Jessini xuống thuyền, cô luôn đứng cạnh người anh ta nhưng lùi về phía sau một chút, đây là khoảng cách thích hợp nhất để tấn công.

Trần Ngân Hà cùng ba lính canh khác xuống sau Tô Dao và Jessini, sáu người cùng đi bộ vào sâu trong hòn đảo.

Thấy Tô Dao luôn theo sát mình, Jessini tưởng rằng cô đã chấp nhận anh ta nên rất vui mừng, vừa đi vừa nói: “Trên hòn đảo này có vài ngôi biệt thự rất đẹp, cô chọn một một căn ở trước, đợi đến khi sóng gió qua đi tôi sẽ bảo người xây dựng một tòa lâu đài giữa hòn đảo.”

Tô Dao: “Anh có phái người canh chừng tôi không, có sợ tôi bỏ trốn không?”

Jessini nở nụ cười ấm áp, lộ ra hàm răng trắng bóc: “Tôi biết là cô không thể.”

Tô Dao: “Cái này khó nói lắm.”

Jessini thích nhất là tính cách kiên cường không chịu khuất phục của cô, chinh phục một người phụ nữ như vậy mới thú vị: “Nếu cô cảm thấy trên đảo ít người sẽ cô đơn thì có thể mời cả ba mẹ và em trai đến đây để bọn họ ở cùng cô.”

Tô Dao cười lạnh một tiếng trong lòng, ý tứ của Jessini quá rõ ràng, anh ta muốn bắt cóc cả người nhà cô đến đây, để khống chế cô, như vậy cô sẽ không dám bỏ trốn nữa.

Đi đến một căn biệt thự, Jessini quay người lại nói với Tô Dao: “Hôm nay chúng ta sẽ ở đây.”

Jessini gọi tên một lính canh, nhưng cả nửa ngày vẫn không thấy đối phương đáp lại, bốn lính canh phía sau giờ chỉ còn lại một người. Dáng người tên lính canh này rất cao, đầu hơi cúi, đứng trong bóng tối, nửa khuôn mặt bị đèn đường chiếu vào, hiện rõ vẻ tái nhợt, lạnh đến mức không giống người sống.

Những tên lính canh khác đã bị Trần Ngân Hà âm thầm giải quyết, nhân lúc Jessini đang nhìn chằm chằm vào Trần Ngân Hà, Tô Dao căn chuẩn thời gian, nhanh chóng ra tay, túm lấy cổ tay Jessini với ý đồ muốn bắt anh ta.

Jessini luôn cảnh giác với Tô Dao, tuy rằng anh ta đang nhìn Trần Ngân Hà nhưng ánh mắt vẫn để ý Tô Dao, điều này khiến anh ta phản ứng nhanh như điện đúng lúc Tô Dao ra tay.

Những kẻ liều lĩnh coi thường pháp luật luôn chẳng màng đến sự sống và Jessini cũng không phải ngoại lệ. Anh ta nhanh chóng rút khẩu súng từ thắt lưng ra, cùng lúc đó, hai tên lính canh khác cũng từ biệt thự lao ra chĩa súng vào Tô Dao và Trần Ngân Hà.

Lúc này, Jessini đang bị Trần Ngân Hà chĩa súng vào đầu. Trần Ngân Hà khống chế Jessini, bắt hai tên lính canh lùi lại và ném súng xuống đất.

Lính canh do dự nhìn Jessini, chờ đợi mệnh lệnh từ anh ta. Jessini nhìn Trần Ngân Hà rồi lại nhìn Tô Dao và đã hiểu ra thân phận của Trần Ngân Hà. Từ đầu anh ta đã nghi ngờ rằng King và Queen có quen biết, nên đã điều tra lại một lượt chi tiết về King.

Người này tên là Chu Vũ Trần, là một ông chủ người Trung Quốc, trong tay nắm giữ một doanh nghiệp khổng lồ. Tất cả mọi thứ đều không có vấn đề, điểm nghi ngờ duy nhất là anh ta có một người anh trai là cảnh sát, hai người có ngoại hình rất giống nhau. Lúc này, Jessini mới dám khẳng định rằng King chính là viên cảnh sát người Trung Quốc đó, anh không phải đến tham gia đấu giá mà là đến để cứu người.

Jessini nói với hai tên lính canh: “Bỏ súng xuống.”

Lính canh ném súng xuống đất, Tô Dao đi tới nhặt lấy một khẩu, khẩu còn lại ném xuống biển cùng với súng của Jessini, để đảm bảo rằng bọn chúng không thể lấy được nữa.

Tô Dao trói hai tên lính canh vào cây, lấy vải quần áo bịt miệng chúng lại, rồi quay lại tập hợp với Trần Ngân Hà: “Việc tiếp theo là thông báo với nhóm đội trưởng Lục thôi.”

Tô Dao tìm kiếm quanh người Jessini: “Điện thoại vệ tinh giấu ở đâu?” Ở đây không có trạm phát sóng, chỉ có thể dùng điện thoại vệ tinh để liên lạc ra bên ngoài.

Jessini nhìn Tô Dao: “Queen, tôi thật lòng với cô vậy mà cô lại lừa tôi, cô khiến tôi thật đau lòng.”

Cũng giống như anh ta bị kẻ buôn người lừa chỉ bằng một viên kẹo.

Trần Ngân Hà dí súng vào thái dương Jessini, giọng nói lạnh lùng: “Điện thoại vệ tinh ở đâu?”

Jessini mỉm cười: “Cho dù tôi không nói thì hai người cũng không dám nổ súng với tôi, các người là cảnh sát, pháp luật Trung Quốc rất nghiêm khắc, nếu không nguy hiểm đến tính mạng thì mấy người không thể…”

Chỉ nghe thấy một tiếng “bằng” súng bắn, Jessini la lên một tiếng. Anh ta bị bắn vào chân phải, máu đang chảy dọc xuống bắp chân.

Jessini quay đầu nhìn Trần Ngân Hà, đối phương đang hung hãn nhìn anh ta, lạnh giọng nói: “Điện thoại vệ tinh ở đâu?”

Jessini nghiến răng chịu cơn đau buốt dưới chân truyền đến: “Trên thuyền.”

Trần Ngân Hà chĩa súng vào Jessini: “Đi.”

Phát súng đó cho Jessini biết, nếu anh ta không hợp tác thì người đàn ông trước mặt này sẽ có thể giết chết anh ta bất cứ lúc nào, anh là một người hung giữ và đáng sợ hơn cả những kẻ liều lĩnh là bọn chúng.

Tô Dao đi theo sau Trần Ngân Hà, đôi lông mày nhíu chặt, cúi đầu nhìn xuống vết thương dưới chân Jessini. Cũng giống như Jessini, cô không ngờ rằng Trần Ngân Hà lại nổ súng với người mình đang khống chế. Trần Ngân Hà đang dí súng vào thái dương Jessini, ngón tay anh đặt trên cò súng, chỉ cần một cú ấn nhẹ là Jessini sẽ xuống hoàng tuyền.

Tô Dao có chút không hiểu con người Trần Ngân Hà, cô sợ rằng anh sẽ thực sự nổ súng giết chết Jessini vì tư thù cá nhân. Cô lại không dám nói chuyện với anh vì sợ anh phân tâm như vậy sẽ tạo cơ hội cho Jessini trốn thoát.

Tô Dao không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành nói với Jessini: “Anh là kẻ buôn người, một kẻ buôn người độc ác, hại quá nhiều người, hại quá nhiều gia đình, sẽ bị đưa ra trước công lý và khóc lóc thảm thiết trước mặt người thân của những người bị hại để cầu xin họ tha thứ. Nhưng bọn họ sẽ không tha thứ cho anh đâu, pháp luật sẽ trừng phạt anh, thi hành án tử với anh, sau đó anh sẽ xuống dưới gặp những người bị anh bắt bán và chịu đựng tất thảy ân oán cùng sự hành hạ của họ.”

Cô nói tới nói lui cũng là muốn nhắc nhở Trần Ngân Hà, bảo anh không được kích động, không được giết người, hãy giao Jessini cho pháp luật.

Lên đến thuyền, Jessini dừng lại trước cửa phòng anh ta: “Điện thoại vệ tinh ở bên trong.”

Tô Dao đẩy cửa, vào trong phòng kiểm tra một lượt, sau khi xác nhận an toàn mới liếc mắt gật đầu với Trần Ngân Hà.

Trần Ngân Hà áp giải Jessini cùng vào trong. Jessini nhấc tấm ván của chiếc giường lên, lấy ra chiếc điện thoại vệ tinh và đưa cho Tô Dao.

Tô Dao liên lạc xong với đội trưởng Lục, sau đó mới thở phào một hơi, tiếp theo là khống chế Jessini và đợi nhóm đội trưởng Lục vào lâu đài giải cứu mọi người trong đó.

Tô Dao tìm một mớ giẻ nhét vào miệng Jessini, để khỏi kích động đến quả bom hẹn giờ có thể nổ bất cứ lúc nào là Trần Ngân Hà.

Trần Ngân Hà: “Trên thuyền không an toàn, chúng ta lên bờ thôi.”

Tô Dao không chút nghi ngờ: “Được.” Nói xong liền bước ra khỏi phòng.

Lại chỉ nghe “rầm” một tiếng, cửa phòng bị khoá từ bên trong, đồng thời một khẩu súng bay ra khỏi khe cửa, trượt trên sàn nhà.

Trái tim Tô Dao thắt lại, cô dùng tay đập cửa: “Trần Ngân Hà, mở cửa ra!”

Không có ai trả lời, Tô Dao lại nhấc chân đạp rầm rầm vào cửa, khung cửa bắt đầu rung chuyển, lòng bàn tay cô đổ đầy mồ hôi, lớn tiếng gọi: “Trần Ngân Hà, mau mở cửa ra cho bà!”

Anh đã nhốt mình và Jessini bên trong, đến súng cũng không cần nữa. Cô sợ Jessini sẽ gây bất lợi cho Trần Ngân Hà, lại càng sợ Trần Ngân Hà sẽ đánh chết Jessini.

Trong phòng, Trần Ngân Hà nhìn Jessini, anh đưa tay trái ra sau đầu: “Con người tôi rất công bằng, chân anh đang bị thương, tôi chấp anh một tay.”

Một tay đổi lấy một chân, tính ra anh còn chịu thiệt kìa, nhưng anh không quan tâm, anh chỉ muốn đánh cho cái tên Jessini này phải đổ máu.

Jessini ngồi xổm xuống, rút một con dao găm từ thắt lưng ra, không chút do dự tự đâm vào bắp chân lấy viên đạn ra khỏi máu thịt, rồi ném con dao găm qua khe cửa.

Jessini băng bó xong vết thương cho mình, đứng dậy, vừa xắn ống tay áo lên, vừa ngước mắt nhìn Trần Ngân Hà: “Anh đã đưa ra một quyết định sai lầm, anh sẽ bị tôi đánh chết, chết một cách thê thảm.”

Jessini là người Mỹ da đen, cao hơn một mét chín mươi, vóc dáng vạm vỡ, dưới lớp quần áo là cơ bắp cuồn cuộn, cả người to khoẻ như con trâu.

Jessini dùng hết sức vung nắm đấm về phía Trần Ngân Hà, Trần Ngân Hà né được, anh giữ lấy vai Jessini tung chân đá vào đầu gối anh ta. Jessini túm cánh tay Trần Ngân Hà, cúi người xuống chuẩn bị quật anh qua vai mình. Trần Ngân Hà đã giẫm lên chiếc tủ quần áo trên không trung, ngón tay kẹp chặt yết hầu Jessini, Jessini đau đớn, lập tức nới lỏng cánh tay Trần Ngân Hà, rồi nhấc chân đá vào bụng anh.

“Rầm” hai người xô xát, va đập vào chiếc gương soi toàn thân, “xoảng” mảnh kính vỡ ngay lập tức, mặt và cổ Jessini bị mảnh kính cắt chảy máu, Trần Ngân Hà cũng chẳng tránh khỏi, máu chảy đầm đìa trên tay.

Không ai có thời gian quan tâm đến vết cắt này, cả hai tiếp tục đánh đấm, Jessini bị Trần Ngân Hà đánh trúng phần đầu, vài tia máu tươi phun ra từ đầu anh ta, chảy dài xuống mặt.

Trần Ngân Hà đứng dậy, túm tóc Jessini, ép anh ta phải ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt mình, hỏi một các trịch thượng: “Tròn sáu mươi sáu ngày, tại sao lại chỉ cho cô ấy ăn những món bít tết, khoai tây, salad mà cô ấy không thích?”

“Bộp” một tiếng, Trần Ngân Hà ấn đầu Jessini vào tường, giọng nói như bóng ma: “Nuôi sói ngoài bờ tường, nuôi rắn trong xe chở hàng, làm cô ấy sợ!”

Trần Ngân Hà kể lại lần lượt những ấm ức mà Tô Dao phải chịu, sau đó đứng lên, đạp chân lên lưng Jessini, đay nghiến: “Đáng chết!”

Jessini nằm trên mặt đất, phun ra một ngụm máu, anh ta nhấc mu bàn tay lên lau vết máu trên môi, rồi chật vật đứng dậy khỏi mặt đất, vẻ mặt tràn ngập sự tức giận, với chiếc ghế bên cạnh đập về phía Trần Ngân Hà.

Trần Ngân Hà nghiêng đầu né tránh, “rầm” chiếc ghế gỗ bị đập vào cây cột bên cạnh, ngay lập tức vỡ tan tành thành đống gỗ nát.

Jessini giống như con thú mắc kẹt đang cận kề cái chết, cơ thể anh ta bùng phát sức mạnh vô hạn, một lần nữa vùng lên chiến đấu với Trần Ngân Hà.

Trần Ngân Hà có vẻ đã mệt, nên bị Jessini chiếm thế thượng phong và nhận liên tiếp mấy cú đấm như trời giáng của đối thủ. Khóe miệng anh bật máu, người cũng không thể đứng vững. Jessini cầm một lọ hoa lên, đập vào đầu Trần Ngân Hà, Trần Ngân Hà không tránh, máu bắt đầu chảy từ đầu xuống, anh nhặt một mảnh vỡ của lọ hoa, chém mạnh một đường vào mặt Jessini.

Hầu như tất cả đồ đạc trong phòng đều đã bị đập phá, mặt đất đầy vết máu, đã không biệt nổi đâu là máu của ai. Cuối cùng Jessini quỳ trên mặt đất, đè Trần Ngân Hà dưới thân, túm cổ, nâng đầu anh lên khỏi mặt đất.

Jessini nhổ chiếc răng bị đánh gãy trong miệng ra, hàm răng trắng bóng nhuộm đầy máu, trông vô cùng kỳ dị. Anh ta cúi xuống nói với Trần Ngân Hà đang hấp hối: “Anh thua rồi, hahaha, anh thua rồi!”

Anh ta đã thắng, tiếp đến chỉ cần dùng Trần Ngân Hà để uy hiếp Tô Dao, bắt cô phải tuân theo, sau đó giết chết Trần Ngân Hà ném xác xuống biển, là anh ta có thể đưa theo Queen lên thuyền rời đi. Có lẽ hai hòn đảo này sẽ bị phá huỷ, nhưng không sao, anh ta có thể đến nơi khác để xây dựng một vương quốc mới! Jessini điên cuồng cười lớn, anh ta đã trốn thoát!

Đúng lúc này, người đàn ông trông như đã chết lại từ từ hé mở mắt, dí con dao găm màu hồng nạm kim cương vào cổ họng đối phương trong lúc anh ta đang tràn đầy hy vọng. Lưỡi dao lạnh băng cọ xát vào da anh ta, Jessini lập tức đóng băng tại chỗ, anh ta biết, mình xong rồi, tất cả hy vọng của anh ta đã tan thành mây khói.

Trần Ngân Hà mặt đầy máu, mắt đỏ rực, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta, gằn từng chữ: “Tại sao lại cố ý để cô ấy chạy trốn rồi lại bắt cô ấy về, hết lần này đến lần khác đập tan hy vọng của cô ấy, khiến cô ấy rơi vào tuyệt vọng, khiến cô ấy đau khổ!”

Anh để Jessini đánh một trận, để anh ta rơi vào cảnh tuyệt vọng giống hệt Tô Dao, đây chính là sự trả thù của anh.

Trần Ngân Hà cứa một đường dài trên cổ Jessini, khiến anh ta cảm thấy đau đớn tột cùng về thể xác và đối diện với nỗi sợ của cái chết, nhưng đảm bảo không thực sự giết chết anh ta.

Jessini sờ dòng máu đang chảy ra từ cổ mình, đồng thời hét lên một tiếng đau đớn và tuyệt vọng.

Trần Ngân Hà lau con dao dính máu lên quần áo, nhấc chân đá Jessini lăn ra sàn, sau đó chịu đựng cơn đau xoay người mở cửa.

Tô Dao ở bên ngoài nghe thấy tiếng đánh nhau trong phòng, nghe được từng câu từng chữ Trần Ngân Hà chất vấn Jessini, rồi lại nghe thấy tiếng mở cửa và anh xuất hiện trước mặt cô với gương mặt đầy máu.

Cô đau khổ run rẩy, đưa tay lên lau vết máu trên mặt anh, giọng nói khàn khàn, nghẹn ngào: “Anh hà tất phải chịu khổ để mình bị đánh một trận làm gì?”

Trần Ngân Hà phun ra một ngụm máu, anh lau khoé môi, ánh mắt u ám: “Trọn vẹn sáu mươi sáu ngày, những ngày tháng đó anh đã sống thế nào, em đã sống thế nào, bản thân anh ra sao cũng được, có đau đớn thế nào cũng chẳng quan trọng. Nhưng đối với người anh yêu nhất là em, thì phải có người chịu trách nhiệm cho những khổ đau mà em phải chịu.”

Rõ ràng bản thân mình mới là người đang bị thương khắp người, nhưng khi anh nhìn cô, ánh mắt lại tràn ngập sự thương xót: “Để em phải chịu khổ là do anh không tốt, nhưng anh lại chẳng thể giết chết chính mình, nên chỉ đành trút giận lên người khác, nhất định phải để người khiến em phải chịu đựng những điều đó nhận lại gấp nghìn gấp vạn lần mới được.”

Tô Dao nhìn cánh tay Trần Ngân Hà bị những mảnh gương cứa phải, đau lòng đến bật khóc: “Anh không đau sao!”

Trần Ngân Hà lau nước mắt cho Tô Dao: “Em đứng khóc thì anh sẽ không đau nữa.”

Anh ước lượng thời gian rồi kéo tay Tô Dao: “Nhóm đội trưởng Lục vẫn chưa đến, đi, chúng ta đến căn biệt thực đẹp đẽ kia động phòng.”

Tô Dao bị Trần Ngân Hà làm cho muốn khóc không được muốn cười cũng chẳng xong: “Cả người bê bết máu thế này rồi mà vẫn còn nghĩ đến động phòng.”

Tô Dao không mấy yên tâm, cô quay người đi đến bên cạnh Jessini, anh ta nhắm chặt mắt, trên người toàn là máu, vết cắt ở cổ chảy máu rất rõ ràng, lúc này những vệt máu đang không ngừng chảy ra.

Tô Dao vươn tay thăm dò hơi thở của anh ta, vì sợ rằng Trần Ngân Hà thực sự đã đánh chết đối phương.

“Yên tâm, anh có chừng mực.” Trần Ngân Hà kéo Tô Dao dậy: “Anh không giết người, không hành hạ, với mèo cũng không, với người cũng không.”

Anh nhìn cô, thấy đôi môi cô trắng bệch, bèn xoa đầu cô, an ủi: “Em sợ hãi như vậy, không tin tưởng anh sao?”

Tô Dao ôm eo Trần Ngân Hà: “Không phải không tin tưởng mà là lo lắng.”

Trần Ngân Hà: “Em có yêu anh không?”

Tô Dao ngẩng đầu lên hỏi ngược lại: “Theo anh thì sao?”

Trần Ngân Hà: “Anh cảm thấy em không yêu anh.”

Tô Dao cho rằng anh hiểu lầm cô đang không tin tưởng anh, liền vội vàng lên tiếng muốn giải thích, lại chỉ nghe anh nói: “Nếu yêu anh thì tại sao không muốn đến ngôi biệt thự đẹp đẽ kia động phòng cùng anh.”

Anh nhìn cô bằng ánh mắt oán hận: “Em hoàn toàn không yêu anh chút nào!”

Tô Dao: “…”

Xa xa có một con tàu lớn đang chạy tới, Tô Dao kéo tay Trần Ngân Hà: “Mau nấp đi, đó là tàu của Kane, anh ta đến giết chúng ta!”

Jessini là một kẻ buôn người hung ác và xảo quyệt, kane cũng đầy tham vọng, anh ta sẽ chẳng có lòng tốt giúp đỡ bọn họ. Mà chỉ muốn mượn tay bọn họ để giết Jessini, lấy cớ rằng bọn họ đã giết Jessini rồi đến giết anh và cô, nhằm ghi công trước mặt ông trùm, đồng thời thuận lợi thay thế Jessini trong băng nhóm buôn người này.

Tô Dao nhìn ngó xung quanh: “Xong rồi, tốc độ thuyền chạy của bọn chúng quá nhanh, trong tay nhất định có súng, chúng ta chẳng thể chạy xa.”

Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà: “E là chúng ta phải chết tại đây rồi, anh có di nguyện gì muốn nói với em không, trừ việc động phòng ra.”

Trần Ngân Hà mỉm cười: “Ngẩng lên đi.”

Tô Dao không hiểu ý anh, nhưng vẫn ngẩng đầu lên, chỉ thấy bầu trời đầy sao, ngân hà xán lạn.

Trần Ngân Hà ôm mặt Tô Dao, quay đầu cô sang bên khác: “Chúng ta chết không nổi rồi.”

Tô Dao nhìn thấy trên bờ biển đen kịt, một con tàu lớn từ xa đang lao tới với tốc độ rất nhanh. Đèn trên tàu thắp sáng rực rỡ, trên mũi tàu treo phù hiệu của cảnh sát Trung Quốc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio