Rơi Vào Tay Em

chương 15

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Thanh

================

Sau khi Khương Từ và mẹ rời khỏi nhà họ Thẩm, mọi việc trong nhà họ Thẩm vẫn diễn ra như bình thường, dường như trong nhà chưa từng xuất hiện hai người như vậy.

Thậm chí có người chán ghét hai mẹ con Khương Từ thầm muốn nâng ly ăn mừng vì cuối cùng cũng đã đuổi được hai con người thấp hèn này ra khỏi nhà họ Thẩm.

Mà trong bầu không khí vui mừng của nhà họ Thẩm, Thẩm Thính Nam không biết ba anh đang nghĩ gì, nhưng chính anh thỉnh thoảng sẽ nghĩ đến Khương Từ, vừa nghĩ đến cô liền cảm thấy vô cùng áy náy.

Cô gái nhỏ mà bọn họ có thành kiến, từ đầu đến cuối không lấy của nhà họ Thẩm bất cứ thứ gì, ngay cả tiền phẫu thuật của bà nội cô cũng đã trả hết cho anh trước khi tốt nghiệp đại học.

Mùa đông ở Bắc Thành năm nay đến sớm, chưa đến tháng một tuyết đã bắt đầu rơi. Đêm đó Thẩm Thính Nam tăng ca ở công ty xong, lúc lái xe về nhà đi ngang qua trường học của Khương Từ, anh nhìn những người trẻ tuổi ngoài trường, vô thức dừng xe lại.

Anh dừng xe ven đường bên ngoài trường học, ngẩn ngơ nhìn cổng trường quen thuộc qua cửa kính xe.

Lúc đó không biết trong lòng mình đang nghĩ gì, dường như cô gái nhỏ bướng bỉnh kia vẫn sẽ từ cổng trường đi ra. Anh tự giễu cười một tiếng, định thần lại định lái xe đi thì đột nhiên có ai đó gõ nhẹ vào cửa kính xe anh.

Anh thấy người ngoài cửa sổ có chút quen mắt nhưng không nhớ ra là ai, anh hạ cửa sổ xe xuống, mặt không biểu cảm nhìn đối phương, “Có chuyện gì sao?”

Bùi Hân nở nụ cười, hỏi: “Anh là anh trai của Tiểu Từ?”

Lúc này Thẩm Thính Nam mới nhớ ra người trước mắt này hình như là bạn cùng phòng của Khương Từ, anh đã từng nhìn thấy Khương Từ đi ăn cơm bên ngoài với cô ấy.

Anh nhìn đối phương, hỏi: “Không phải mọi người đã ra trường rồi sao?”

Bùi Hân nói: “Không có, nửa cuối năm nay bọn em mới tốt nghiệp, còn em vì muốn thì nghiên cứu sinh nên ở lại trường ôn tập.”

Thẩm Thính Nam “à” một tiếng, sau đó không nhịn được hỏi: “Khương Từ thì sao?”

Bùi Hân nói: “Tiểu Từ về Dung Thành rồi ạ. Cậu ấy là người có chủ kiến nhất trong ký túc xá bọn em, cậu ấy đã sớm quyết định về Dung Thành làm việc, chắc đã đi làm được vài tháng rồi đó.”

Thẩm Thính Nam trầm mặc một lúc, cuối cùng anh vẫn không nhịn được hỏi một câu, “Cô ấy làm việc ở đâu?”

Bùi Hân suy nghĩ một chút, nói: “Hình như là một công ty mới thành lập tên là Khải Hàng.”

Thẩm Thính Nam nghe vậy thì gật đầu, nói: “Cảm ơn.”

Anh nói xong cũng thu lại ánh mắt, khởi động xe nhanh chóng rời khỏi trường học.

Sau khi về nhà, Thẩm Thính Nam cũng không biết mình có mục đích gì, sau khi tắm xong, anh ngồi trên ghế sô pha, cầm laptop trên bàn trà lên tìm kiếm văn phòng nơi Khương Từ làm việc.

Đúng là một công ty mới thành lập, nhỏ đến mức hầu như không có thông tin nào có thể tìm thấy trên Internet, thậm chí ngay cả quảng cáo trang web cũng không biết mua, anh phải lật mấy trang mới tìm thấy trang web của bọn họ.

Trang web chính thức đơn giản đến mức hoàn toàn không có gì để xem cả, một số plug-in của trang web không hoạt động, thậm chí không thể tìm thấy số điện thoại tư vấn.

Thẩm Thính Nam đau đầu, bắt đầu lo lắng đồ ngốc Khương Từ này lúc nào sẽ thất nghiệp. Cũng không biết trong đầu cô đang nghĩ gì, rõ ràng là một sinh viên đại học nổi tiếng, ở lại Bắc Thành không biết có bao nhiêu cơ hội tốt, nhất định phải chạy về quê tìm một văn phòng nhỏ không biết gì hết để làm việc.

Thẩm Thính Nam cau mày nhìn trang web của công ty một lúc lâu, cuối cùng bị Khương Từ làm tức giận đến đau đầu, dứt khoát khép máy tính lại ném qua một bên, mắt không thấy tâm không phiền.

*

Bên kia, một giờ sáng, Khương Từ vẫn đang ngồi làm thêm giờ ở bàn làm việc trong phòng ngủ, gần đây cô đang giúp đỡ dịch vụ pháp lý cho một công ty sắp phá sản, sau khi phân loại tài liệu xong đang chuẩn bị đi ngủ, trước khi đi ngủ cô vào trang web chính thức xem có bất kỳ tư vấn pháp lý nào không, kết quả nhấp vào thì phát hiện trang web của bọn họ không biết đã bị sập từ lúc nào.

Cô cau mày gõ bàn phím nửa ngày, muốn khôi phục mã, nhưng làm hơn nửa giờ, cô chỉ khôi phục được cuộc gọi tư vấn.

Cô mệt mỏi nhìn chằm chằm màn hình máy tính một lúc lâu, cuối cùng bất lực thở dài, khép máy tính lại, chui vào chăn đi ngủ.

Sáng hôm sau, Khương Từ ôm máy tính đến văn phòng, lúc đi ngang qua văn phòng của ông chủ, cô gõ cửa, bên trong truyền ra một tiếng, “Vào đi.”

Khương Từ mở cửa ra, đi vào liền thấy ông chủ đang uống thuốc, trong phòng làm việc còn mùi rượu nồng nặc. Cô bất giác cau mày hỏi: “Mới sáng sớm anh đã uống rượu?”

Ông chủ nói: “Gì chứ, tối qua tôi ra ngoài xã giao, thằng nhóc kia nhìn thì còn trẻ nhưng hóa ra cũng là một tên nghiện rượu, làm tôi gục ngã, một đêm nôn mấy lần, bây giờ đầu vẫn còn đau đây này.”

Khương Từ hỏi: “Chuyện kia đã đàm phán xong rồi sao?”

Lưu Yến xòe tay ra, nói một cách vô tội: “Chính là hỏng ở chỗ này đây, rượu thì uống rồi, nhưng công việc thì vẫn chưa đàm phán gì cả.”

Khương Từ: “...”

Cô thở dài yếu ớt, nói thẳng vào chuyện chính, “Ông chủ, anh nên tuyển lập trình viên đi, trang web của công ty chúng ta sập rồi, ngay cả điện thoại tư vấn cũng mất.”

“Thật sao?” Lưu Yến vội vàng ngồi vào trước máy tính, mở trang web ra nhìn một chút, nói: “Có đâu, không phải điện thoại tư vấn vẫn còn ở đây sao?”

Khương Từ nói: “Cái đó là tối hôm tôi mới khôi phục, nhưng kỹ thuật tôi có hạn, cũng không có thời gian làm, anh tranh thủ tuyển thêm lập trình viên đi, mua thêm quảng cáo trang web nữa, anh xem trang web của chúng ta nằm tít ở trang phía sau, nếu tiếp tục như vậy nữa thì không có ai tìm chúng ta tư vấn kiện tụng đâu, văn phòng của chúng ta không biết còn có thể chống đỡ được bao lâu.”

Lưu Yến nói: “Cô nghĩ tôi không muốn mời à, nếu tôi có tiền thì đừng nói tới quảng cáo trang web, tôi sẽ quảng cáo khắp đường phố luôn, nhưng vấn đề là tôi tạm thời không có tiền chứ sao.”

Khương Từ nói: “Nếu anh thật sự muốn tiết kiệm tiền thì anh nên gia công phần mềm của trang web đi, nếu thật sự không có tiền làm quảng cáo thì tìm người phát tờ rơi cũng được, nếu không chúng ta sẽ chỉ ở trong tòa chung cư này, cả ngày ngay cả người tới cửa tư vấn cũng không có.”

Lưu Yến là người rất dễ thuyết phục, cũng chẳng có khí thế gì của một ông chủ, lập tức nói: “Tôi biết rồi biết rồi, tôi lập tức kêu tiểu Trần đi in quảng cáo.”

Nói xong còn vô cùng có ý chí chiến đấu nói với Khương Từ: “Có điều cô đừng lo lắng, không phải mấy bữa nay tôi chạy ở bên ngoài tìm việc sao, cô có biết một công ty sản xuất xe năng lượng mới tên là Tứ Hải ở Khu Khoa học và Công nghệ không, không phải lúc trước bọn họ bị một tập đoàn lớn ở Bắc Thành thu mua à, công ty bên kia đã phái người tới tiếp quản, gần đây tôi có nói chuyện với phó tổng của bọn họ, nếu bọn họ có thể ủy thác các dịch vụ pháp lý của công ty họ cho văn phòng chúng ta, đối với một công ty thuộc nhóm niêm yết lớn như vậy, phí dịch vụ pháp lý hàng năm rất khả quan.”

Khương Từ không nhịn được giội nước lạnh, nói: “Anh cũng biết người ta là tập đoàn lớn đã niêm yết, công ty thế này bình thường đều có đội ngũ pháp lý của mình, căn bản không thể nào thuê công ty bên ngoài.”

Lưu Yến nói: “Vậy cũng không nhất định, những công ty này hiện nay cũng biết tiết kiệm chi phí, nuôi một đội ngũ pháp lý một năm phải tốn bao nhiêu tiền chứ, thuê một văn phòng chuyên nghiệp bên ngoài bớt được việc còn tiết kiệm tiền, người ta chưa chắc sẽ không làm như vậy.”

Khương Từ hít sâu một hơi, nói: “Được thôi, chúc anh thành công.”

Cô nói xong thì ôm máy tính quay người ra ngoài, Lưu Yến nhớ tới gì đó, vội vàng gọi cô lại, “Này, Tiểu Từ, buổi tối cô đi xã giao với tôi đi?”

Khương Từ vừa đi ra ngoài vừa trả lời: “Tôi có một vụ án ly hôn, tối nay phải đi gặp khách hàng.”

“Vậy ngày mai thì sao? Ngày mai có thời gian không?”

“Ngày mai rồi nói sau.”

*

Khương Từ gặp lại Thẩm Thính Nam đã là giữa tháng một.

Tối hôm đó cô làm thêm ở cơ quan đến gần chín giờ, lúc tắt đèn đi từ trên lầu xuống thì thấy từ xa có một người đàn ông đang dựa vào xe hút thuốc.

Trong khoảnh khắc đó, cô nghi ngờ mình nhìn lầm, bất giác đi chậm lại.

Thẩm Thính Nam cũng phát hiện ra cô, nhìn về phía cô.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Khương Từ nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Thính Nam, không biết vì sao tim cô lại đập lệch nửa nhịp.

Cô không tự chủ dừng lại, đứng trước cửa tòa dân cư.

Hai người đứng cách nhau không quá xa nhìn nhau, cuối cùng khóe môi Thẩm Thính Nam cong lên một nụ cười, anh mở miệng trước, nói: “Ghét tôi như vậy à? Dọn đi cũng không nói với tôi một tiếng?”

Khương Từ vẫn nhìn Thẩm Thính Nam, một lúc lâu sau cô mới lấy lại tinh thần, đi tới trước mặt anh, cố gắng nở nụ cười, nói: “Lúc đó tôi vội phải đi làm nên không có thời gian chờ anh về.”

Thẩm Thính Nam mãi nhìn cô một lúc, sau đó ngẩng đầu nhìn tòa chung cư một chút, cuối cùng lại nhìn về phía Khương Từ, nói: “Đây chính là chỗ cô làm?”

Khương Từ mỉm cười gật đầu, nói: “Đúng vậy, công ty bọn tôi mới thành lập, hiện tại cũng mới bắt đầu, điều kiện kinh tế không phải rất dư dả nên tạm thời thuê văn phòng ở khu chung cư để tiết kiệm chi phí.”

Thẩm Thính Nam nhìn cô, trong mắt mang theo ý cười, nói: “Nơi này sẽ có khách tới sao?”

Khương Từ cười nói: “Cho nên gần đây ông chủ của bọn tôi đều ra ngoài tìm khách.”

Nói đến đây, Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, cô nhớ tới hỏi: “Có điều sao anh lại ở đây?”

Thẩm Thính Nam cúi đầu dập thuốc rồi ném vào thùng rác bên cạnh, nói: “Đến đây công tác, lúc trước có gặp được bạn học của cô nói cô làm việc ở đây.”

Khương Từ nghe vậy thì sửng sốt một chút, nhìn Thẩm Thính Nam, chần chờ hỏi, “Anh cố ý đến tìm tôi sao?”

Thẩm Thính Nam nâng mắt nhìn cô, nhìn chằm chằm một lúc rồi hỏi ngược lại một câu, “Nếu không thì sao? Đêm hôm khuya khoắt tôi đợi ở dưới tòa chung cư này có gì vui sao?”

Khương Từ có chút ngoài ý muốn nhìn Thẩm Thính Nam, không hiểu hỏi: “Anh tìm tôi làm gì?”

Thẩm Thính Nam nói: “Dầu gì cũng từng là anh em, tôi tới công tác nên tiện đường ghé thăm cô một chút thôi.”

Khương Từ “ồ” một tiếng, cô cảm kích nhìn Thẩm Thính Nam, cười nói: “Cảm ơn anh vẫn nhớ tới tôi.”

Thẩm Thính Nam nhìn cô trong bóng tối, trầm mặc một lúc, muốn nói thêm gì đó nhưng thật ra anh và Khương Từ không có nhiều chủ đề để nói, im lặng vài giây, cuối cùng anh chỉ hỏi một câu, “Ăn tối chưa?”

Khương Từ gật đầu, nói: “Ăn rồi, đặt đồ ăn ngoài.”

Thẩm Thính Nam gật đầu, hỏi: “Bây giờ cô định làm gì? Về nhà sao?”

Khương Từ “Ừ” một tiếng, nói: “Vâng.”

Thẩm Thính Nam nói: “Tôi đưa cô về.”

Anh nghiêng người mở cửa ghế lái phụ, nghiêng đầu nhìn Khương Từ nói: “Lên xe đi.”

Khương Từ hơi sửng sốt, do dự vài giây, cuối cùng nói “Cảm ơn”, sau đó cúi người lên xe.

Thẩm Thính Nam giúp cô đóng cửa, sau đó vòng qua đầu xe mở cửa ghế lái.

Sau khi lên xe, thắt dây an toàn, anh vừa khởi động xe vừa hỏi: “Cô sống ở đâu?”

Khương Từ nói: “Để tôi chỉ đường cho anh.”

Cô cúi đầu lấy điện thoại trong túi xách ra, sau đó nhập địa chỉ nhà mình.

Thẩm Thính Nam đi theo hướng dẫn, lái xe khoảng mười phút đã đến nơi Khương Từ sống.

Anh đậu xe bên ngoài tiểu khu, nhìn bên trong một chút rồi bất giác nhíu mày, hỏi: “Là ở đây sao?”

Khương Từ gật đầu, nói: “Tiểu khu này mặc dù có hơi cũ nhưng vị trí rất tốt, cách chỗ tôi làm cũng gần, buổi sáng có thể ngủ thêm một lúc.”

Cô cúi đầu tháo dây an toàn rồi ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Thính Nam, trên mặt nở nụ cười, nói: “Cảm ơn anh đã đưa tôi về nhà.”

Thẩm Thính Nam không yên tâm lắm nhìn cô, hỏi: “Ở một mình sao? Có an toàn không?”

Khương Từ rất biết ơn Thẩm Thính Nam đã quan tâm cô, cô mỉm cười gật đầu, nói: “Rất an toàn, anh đừng nhìn tiểu khu có hơi cũ một chút nhưng ban quản lý tài sản rất có trách nhiệm, hơn nữa tôi ở cùng với bà nội, không có chuyện gì đâu.”

Thẩm Thính Nam nghe Khương Từ nói cô ở với bà nội thì yên tâm hơn một chút, gật đầu, anh lại nghĩ tới gì đó, thuận miệng hỏi một câu, “Sức khỏe bà cô vẫn tốt chứ?”

Khương Từ gật đầu nói: “Dạo này cũng không tệ, sau khi tôi đưa bà lên nội thành thì gần đây bà ấy cũng cùng các ông bà trong khu tập thể dục, nhìn sức khỏe tốt hơn trước rất nhiều.”

Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ, nửa ngày sau anh mới buồn cười nói một câu, “Sức khỏe bà cô thì tốt rồi, còn cô cũng phải chú ý một chút, mới đi làm có bao lâu mà đã gầy đi thấy rõ.”

Khương Từ theo bản năng sờ mặt mình một cái, nói: “Đâu có đâu, tôi còn thấy dạo này mình mập lên đó.”

Thẩm Thính Nam nở một nụ cười hiếm hoi, nhìn Khương Từ nói: “Mắt cô có vấn đề rồi.”

Khương Từ nói: “Mắt anh mới có vấn đề.”

Thẩm Thính Nam nhìn cô, khẽ nhướng mày.

Khương Từ cũng không khỏi sửng sốt một chút, cô nhận ra tối nay mình có hơi thoải mái quá mức trước mặt Thẩm Thính Nam, cô lập tức tỉnh táo lại, nói: “Tôi về trước đây, cảm ơn anh đã đưa tôi về.”

Nói xong cô mở cửa xuống xe, sau khi đóng cửa xe, cô vẫy tay với Thẩm Thính Nam, nói: “Tạm biệt.”

Thẩm Thính Nam nhìn cô “ừ” một tiếng rất nhẹ.

Sau đó anh thu lại ánh mắt, khởi động xe lái đi.

Khương Từ đứng tại chỗ nhìn xe của Thẩm Thính Nam lái đi xa rồi mới quay người đi vào tiểu khu.

*

Sau đêm đó, Khương Từ cũng không có nghĩ tới sau này cô và Thẩm Thính Nam sẽ còn gặp nhau.

Thẩm Thính Nam đến Dung Thành công tác, đại khái cũng chỉ ba năm ngày, anh xem cô là em gái, đến thăm cô một chút cũng coi như rất tốt với cô rồi.

Về phần sau này còn cơ hội gặp nhau không thì tất cả đều dựa vào duyên phận.

Cô cũng không để chuyện này trong lòng, những ngày tiếp theo cô vẫn đi làm như thường, cho đến chiều nay, sau khi cô đến tòa án rồi quay lại công ty, vừa vào cửa đã bị Lưu Yến kéo đến một bên, trịnh trọng nói với cô: “Tiểu Từ, tối nay nói gì cô cũng phải đi xã giao với tôi.”

Khương Từ hỏi: “Tại sao phải là tôi đi? Nói luật sư Trương đi với anh đi, tôi không hiểu mấy chuyện xã giao này.”

Lưu Yến nói: “Không phải, cô cũng biết mấy dự án gần đây của tôi quan trọng cỡ nào mà, tương lai sống còn của văn phòng chúng ta đều nằm trong đó, tối nay khó khăn lắm tôi mới hẹn được phó tổng của công ty bọn họ ăn cơm, dù thế nào cô cũng phải đi với tôi.”

Khương Từ thực sự không muốn đi xã giao, hỏi: “Tại sao nhất định phải là tôi đi?”

Lưu Yến nói: “Ai bảo cô là người có trình độ cao nhất trong văn phòng của chúng ta, cô cũng biết loại công ty lớn thế này, nếu muốn nhận nghiệp vụ pháp lý của bọn họ, họ phải có yêu cầu về tính chuyên nghiệp của luật sư, cô là người có trình độ học vấn cao nhất trong văn phòng của chúng ta, đến lúc đó người ta hỏi chúng ta cũng có chút tự tin đúng không?”

Khương Từ ôm máy tính ngồi vào bàn làm việc của mình, không nói gì một lúc lâu.

Lưu Yến lại gần, kéo ghế bên cạnh Khương Từ ngồi xuống, như đang cầu xin bà cô, nói: “Tiểu Từ à, liên quan đến sống còn của văn phòng chúng ta, cô phải chịu khổ một chút, nếu không văn phòng của chúng ta chẳng mấy chốc sẽ uống gió tây bắc mất, nếu như đóng cửa, mọi người sẽ đường ai nấy đi.”

Khương Từ vừa bấm chuột máy tính xem gì đó vừa nói: “Tôi cũng không sợ, dù sao ở đâu tôi cũng tìm được việc.”

Lưu Yến tỏ vẻ đáng thương, “Vậy cô mặc kệ bọn tôi sao? Tiểu Từ à, không phải cô là người coi trọng nghĩa khí nhất sao?”

Thấy Khương Từ không hề bị lay động, Lưu Yến lại sử dụng viên đạn bọc đường, “Thế này đi, nếu chuyện này thành công tôi sẽ tăng lương cho cô.”

Suy nghĩ một chút, anh ấy giơ hai ngón tay, “Tăng hai ngàn.”

Khương Từ nói: “Anh còn hai tháng tiền lương chưa trả cho tôi đó, bây giờ tiền tôi kiếm được đều là phí luật sư riêng của mình.”

Lưu Yến gãi đầu, cuối cùng cũng dùng đến đòn sát thủ, nói: “Thế này, Tiểu Từ à, nếu cô làm thành công chuyện này, cô sẽ được coi là anh hùng của văn phòng chúng ta, tôi sẽ chia cổ phần cho cô, sau này cô chính là cổ đông của công ty chúng ta.”

Khương Từ nghe vậy cuối cùng cũng ngừng nhấn chuột, nhìn Lưu Yến, “Là anh nói đó nhé?”

“Là tôi nói!”

Khương Từ lấy một tờ giấy A4 và một cây bút đặt trước mặt Lưu Yến, nói: “Nói miệng không có bằng chứng, viết giấy đi.”

Lưu Yến vừa cầm bút lên vừa nói Khương Từ hẹp hòi, nói: “Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, chẳng lẽ tôi còn lừa cô à.”

Khương Từ nói: “Mọi người đều học luật, một chút hiểu biết pháp luật vẫn phải có.”

Vừa nói vừa nhìn Lưu Yến viết, còn phải sửa cho anh, “Anh viết chặt chẽ một chút.”

“Biết rồi biết rồi.”

Lưu Yến viết xong thư chuyển nhượng cổ phần, Khương Từ cầm tới kiểm tra một chút, vô cùng vui vẻ bỏ vào túi xách.

Lưu Yến nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của cô, đột nhiên cảm thấy mình bị tính kế rồi, nói: “Sao tôi có cảm giác như cô đào hố cho tôi nhảy vào thế? Không ngờ cô luôn nhớ nhung cổ phần của tôi như thế?”

Khương Từ vừa lấy tài liệu trong ngăn kéo ra vừa nói: “Là anh tự nói, cổ phần cũng là anh muốn cho, tôi đâu có ép anh.”

Lưu Yến nói: “Được được được, chỉ cần cô có thể làm công ty luật của chúng ta sống sót, tôi kêu cô là bà chủ cũng được.”

Anh thấy Khương Từ đang đánh gì đó trên máy tính, lại gần hỏi: “Cô đang làm gì thế?”

Khương Từ vừa gõ bàn phím nhanh như gió vừa nói: “Buổi tối anh đi gặp ông chủ lớn người ta, định đi tay không đến đó? Người ta là người ngây thơ chỉ cần nghe anh khoác lác vài câu liền đưa việc cho anh làm à?”

“Đúng đúng đúng đúng.” Lưu Yến bừng tỉnh hiểu ra gật đầu, nói: “Vẫn là cô sáng suốt, không hổ là sinh viên tài cao.”

Lại nhìn Trương Trì bên cạnh, dạy dỗ: “Học tập một chút đi!”

Trong công ty này căn bản chẳng có ai sợ ông chủ, Trương Trì cãi lại nói: “Không phải anh cũng không nghĩ tới sao, mỗi lần ra ngoài xã giao chỉ biết uống rượu, lần nào cũng uống đến mức chuyện chính cũng quên nói luôn.”

Lưu Yến nói: “Vậy lần nào tôi cũng dẫn cậu theo làm gì? Không phải là tôi nghĩ tôi uống nhiều rồi thì vẫn có cậu đàm phán đó sao? Kết quả cậu thì sao, lần nào cũng không đàm phán được gì.”

Trương Trì: “Đó là bởi vì công ty chúng ta căn bản chẳng có thành tích gì để đem ra, người ta hỏi tới tôi cũng không có gì để nói.”

“Đó là lý do tại sao tôi yêu cầu mọi người phải tìm hiểu thêm về nghệ thuật ăn nói, đàm phán dự án không chỉ dựa trên…”

Khương Từ bị hai người tranh cãi đến đau đầu, cô nhịn không được ngẩng đầu lên nói: “Hai người có thể yên lặng một chút không?”

Lưu Yến tát vào miệng, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Khương Từ lấy một tài liệu trên bàn quay đầu đưa cho Trương Trì, nói: “Tôi nhớ chút nữa vẫn còn một khách hàng đến tư vấn pháp lý, là tranh chấp kinh tế trên công trình, chút nữa người ta đến làm phiền cậu hỗ trợ tiếp đón một chút.”

Trương Trì nhận lấy tài liệu, nói: “Không thành vấn đề, yên tâm đi.”

Lưu Yến vẫn rất sùng bái nhìn Khương Từ, tò mò hỏi: “Tiểu Từ, cô tìm ở đâu ra nhiều việc thế? Sao không có ai đến tìm tôi tư vấn vậy?”

Khương Từ vừa chuẩn bị tài liệu vừa nói: “Anh động một chút lại muốn nhận việc lớn, có thể là tôi từ nhỏ đã sợ nghèo nên việc lớn nhỏ gì đều nhận, phí tư vấn một giờ cũng hơn mấy trăm, không nên coi thường những món tiền nhỏ.”

Lưu Yến hiếu kì, “Lúc nhỏ cô rất nghèo sao?”

Khương Từ không để ý đến anh ta, tập trung chuẩn bị tài liệu.

Lưu Yến gãi gãi đầu, cũng không hỏi thêm nữa.

Bảy giờ tối Khương Từ đi theo Lưu Yến ra ngoài xã giao.

Đến nhà hàng, người bên kia vẫn chưa đến, Lưu Yến nhỏ giọng hỏi Khương Từ, “Tiểu Từ, cô biết uống rượu không?”

Khương Từ nghiêng đầu nhìn Lưu Yến một cái, Lưu Yến nói: “Chủ yếu là mấy ngày nay tôi xã giao nhiều quá, uống đến mức dạ dày có chút vấn đề, vợ tôi đã cảnh cáo tôi, nói nếu tôi còn uống say nữa thì về nhà cô ấy sẽ ly hôn với tôi.”

Suy nghĩ một chút, anh ấy lại cảm thấy để một cô gái nhỏ uống rượu cũng không tốt lắm, bèn nói: “Có điều không biết cũng không cần gấp, cùng lắm thì tối nay tôi về công ty ở một đêm, nói với vợ tôi tăng ca cũng được.”

Khương Từ nói: “Anh vẫn nên uống ít thôi, Nha Nha vẫn còn nhỏ, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì vợ con anh phải làm sao bây giờ.”

Lại nhịn không được oán giận: “Cũng không biết ai phát minh ra văn hóa bàn rượu nữa.”

Khương Từ và Lưu Yến đợi hơn nửa tiếng, chờ đến lúc Khương Từ sắp nổi giận thì nhân vật lớn của công ty đối phương mới khoan thai đến muộn.

Lưu Yến thấy người tới liền vội vàng đứng lên, tươi cười tiến lên đón, hai tay bắt tay đối phương, “Giám đốc Triệu, cuối cùng cũng gặp được anh rồi.”

Khương Từ nhìn vị giám đốc Triệu kia, thấy đối phương bụng phệ, mắt để trên đỉnh đầu, trong lòng không khỏi cảm thấy gai mắt, nhưng vẫn phải giữ thể diện, cô đi theo sau Lưu Yến, mỉm cười chào hỏi một tiếng, “Giám đốc Triệu.”

Người đàn ông nhìn thoáng qua cô, hỏi: “Người này là?”

Lưu Yến liền vội vàng giới thiệu: “Đây là luật sư của công ty chúng tôi, sinh viên hàng đầu của trường đại học B, rất thông thạo các loại luật, đừng thấy cô ấy còn trẻ, trước đây cô ấy từng làm việc tại một trong những công ty luật nổi tiếng ở Bắc Kinh, xử lý không ít vụ án lớn, đặc biệt quen thuộc với các vấn đề pháp lý của công ty, vụ vi phạm nổi tiếng của Dung Thịnh năm ngoái chính là cho cô ấy giúp thu thập tư liệu trong suốt quá trình đó.”

Giám đốc Triệu chậm rãi kéo ghế ra ngồi xuống, nói: “Chỉ giúp thu thập tư liệu? Vậy vụ án này đâu có liên quan gì đến cô ấy.”

Lưu Yến vội vàng nói: “Không không không, rất nhiều điểm mấu chốt lúc đó đều là do cô ấy nói ra, chủ yếu là vì lúc đó cô ấy chưa tốt nghiệp nên không thể ra tòa.”

Triệu Lâm nói: “Được rồi, ngồi trước đi, ngồi xuống rồi từ từ nói.”

“Được.” Lưu Yến đáp một tiếng, lúc này mới lôi kéo Khương Từ ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống, Khương Từ lập tức đưa tài liệu mà cô đã chuẩn bị sẵn, nói: “Giám đốc Triệu, trước khi đến tôi đã tìm hiểu qua toàn bộ các hạng mục nghiệp vụ của công ty, khía cạnh pháp lý cần phải tránh một số…”

“Này, ăn cơm trước đi, đừng vội.” Khương Từ còn chưa nói xong đối phương đã cắt ngang lời cô, “Tôi mới tan làm, còn đang đói bụng đó, chuyện công việc tính sau đi.”

Lưu Yến nghe vậy, vô cùng hăng hái đứng lên gọi phục vụ, nói: “Nhanh nhanh nhanh, mang menu qua đây.”

Nhìn Triệu Lâm với nụ cười nịnh hót trên mặt, anh nói: “Thật xin lỗi giám đốc Triệu, anh xem tôi hồ đồ rồi.”

Vừa nói anh ấy vừa bưng ly rượu trắng trên bàn lên, cười nói: “Tôi tự phạt ba ly trước.”

Nói xong liền liên tiếp uống ba ly rượu trắng.

Giám đốc Triệu đối diện lúc này mới cho chút sắc mặt, cười nói: “Được rồi, ngồi đi.”

Lưu Yến cười ngồi xuống, hỏi: “Giám đốc Triệu, anh xem muốn ăn gì?”

Triệu Lâm nhìn thực đơn, tùy tiện gọi vài món chính, Khương Từ rất ít khi đến nhà hàng kiểu này để ăn, nhưng sau khi nghe những món Triệu Lâm gọi, nào là bào ngư, nhân sâm, nhung hươu liền biết chắc chắn không rẻ, cô theo bản năng nhìn Lưu Yến, chỉ thấy sắc mặt anh có chút tái nhợt.

Cô lặng lẽ liếc nhìn thực đơn trên bàn, phát hiện món người này gọi đều là món đắt nhất trong nhà hàng này, vài món đã có giá năm con số.

Cô cũng không nhịn được có chút đau lòng, nhưng đó chưa phải là điều quá đáng nhất, quá đáng nhất chính là người này còn gọi thêm một bình rượu Mao Đài và rượu vang đỏ hơn chục ngàn tệ.

Khương Từ nghe ông ta gọi rượu xong liền vô thức nhìn sang Lưu Yến, thấy trán anh đã lấm tấm mồ hôi, cầm ly nước lên che giấu vẻ hoảng sợ, nhưng ngay cả tay cũng có chút run rẩy…

Trong lòng Khương Từ không khỏi có chút tức giận, nhưng đã sinh ra trong xã hội, có rất nhiều thứ cần phải nhẫn nhịn, cô muốn sớm kết thúc bữa ăn này, nên cố gắng nở nụ cười, nhìn Triệu Lâm, tiếp tục nói đến mục đích của buổi tối này, nói: “Giám đốc Triệu, chúng tôi biết quý công ty tài cao thế lớn, phạm vi nghiệp vụ rộng rãi, cần tránh một số rủi ro pháp lý ở nhiều phương diện, hy vọng giám đốc Triệu có thể cho công ty chúng tôi một cơ hội, các luật sư trong công ty chúng tôi đều tốt nghiệp từ những trường danh tiếng, kiến thức chuyên môn xuất sắc, chắc chắn họ sẽ có thể phục vụ tốt cho quý công ty.”

Triệu Lâm nhìn chằm chằm Khương Từ một lúc, cười nói: “Thực lực của công ty các cô đâu thì tôi không nhìn thấy, có điều cô gái nhỏ này cũng khá biết nói chuyện đó.”

Khương Từ không khỏi sửng sốt một chút, sau đó cố gắng duy trì nụ cười, nói: “Giám đốc Triệu, tôi cũng chỉ là ăn ngay nói thật, tuyệt đối không có nói quá chuyện gì, nếu ông không tin, chúng ta có thể hợp tác một thời gian ngắn, đến lúc đó nếu như…”

“Cô gái nhỏ ——” Triệu Lâm bỗng nhiên ngắt lời Khương Từ, bưng một ly rượu trắng trên bàn lên, nhìn Khương Từ cười nói: “Biết uống rượu không?”

Khương Từ nhìn Triệu Lâm, chần chờ một lúc rồi nói: “Xin lỗi giám đốc Triệu, tôi không biết uống rượu.”

“Thật sao?” Triệu Lâm cười lạnh một tiếng, nhìn Lưu Yến, nói: “Luật sư Lưu, thành ý của anh còn chưa đủ, ra ngoài đàm phán mà lại dẫn theo một cô gái nhỏ không biết uống rượu.”

Ông ta đặt ly rượu xuống, nói: “Tôi thấy chuyện này cũng không cần thảo luận nữa, công ty mấy người đều là những đứa trẻ mới tốt nghiệp đại học, không hiểu cách đối nhân xử thế, tôi thật sự không yên tâm giao loại nghiệp vụ quan trọng như vậy của công ty cho mấy người.”

Ông ta nói xong thì đứng lên, cài cúc áo vest, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Đúng là làm chuyện mất thời gian.”

Lưu Yến thấy thế vội vàng đuổi theo sau, “Giám đốc Triệu giám đốc Triệu, anh đừng nóng giận, có chuyện gì từ từ nói, thế này đi, tôi uống với anh, tối nay anh muốn uống bao nhiêu cũng được, chúng ta không say không về.”

Khương Từ ngồi trên ghế nhìn anh ấy lấy lòng, liên tục gật đầu khom lưng với người kia, trong lòng cô có chút hoảng hốt.

Cô vẫn luôn biết muốn tồn tại trên thế giới này không phải một chuyện dễ dàng, nhưng nhìn thấy Lưu Yến như vậy cô vẫn cảm thấy rất chua xót.

Một lúc sau, cuối cùng cô cũng đứng dậy khỏi ghế, cầm ly rượu đi tới trước mặt Triệu Lâm, nói: “Giám đốc Triệu, vừa rồi là tôi không hiểu chuyện, tôi xin lỗi anh, mong anh tha thứ.”

Cô cầm ly rượu ngước lên uống cạn một ly rượu trắng, sau đó cầm lấy chai rượu trên bàn, rót thêm một ly, rồi lại uống cạn.

Sau ba ly rượu nhận lỗi, đối phương cuối cùng cũng mở miệng, nói: “Vậy là đúng rồi, ra ngoài bàn chuyện làm ăn, nếu các người không có chút thành ý thì tôi làm sao có thể tin tưởng giao việc lớn như thế cho các người chứ.”

Lưu Yến vội vàng nói: “Vâng vâng vâng.” Lại vội vàng kéo Triệu Lâm ngồi xuống.

Khương Từ đi theo phía sau, ở nơi Triệu Lâm không nhìn thấy, cô nhắm chặt mắt, hít vào một hơi thật dài, đè nén lửa giận trong bụng.

Ngồi lại vào chỗ, Triệu Lâm rót một ly rượu đỏ cho cô: “Nào, em gái, tôi mời cô một ly.”

Khương Từ chịu đựng ý muốn đổ rượu lên mặt đối phương, cố gắng duy trì nụ cười, nói: “Giám đốc Triệu quá lời rồi, tôi mời anh mới đúng.”

*

Đêm nay Thẩm Thính Nam tăng ca trong chi nhánh công ty ở Dung Thành, anh cau mày xem hết báo cáo tài chính của công ty trong hai tháng qua, cuối cùng đen mặt ném lên người Lâm Viễn, “Mới có hai tháng lại có bản lĩnh làm sổ sách nát bét như thế, không phải kêu cậu đến đây trông chừng sao? Cậu đang làm cái quái gì vậy?”

Lâm Viễn chột dạ cúi đầu, nói: “Việc kinh doanh ở đây chủ yếu là do giám đốc Triệu quản lý, tôi có ý kiến mấy lần nhưng giám đốc Triệu…”

Thẩm Thính Nam lạnh mặt nói: “Triệu Lâm đâu? Gọi ông ta đến đây.”

Lâm Viễn nói: “Tối nay giám đốc Triệu có xã giao, hình như là bàn chuyện thuê luật sư bên ngoài với một công ty luật.”

Sắc mặt Thẩm Thính Nam càng thêm khó coi, “Đầu óc ông ta có cứt à? Công ty không có đội ngũ pháp lý sao, còn thuê bên ngoài làm gì?”

Lâm Viễn cúi đầu không dám lên tiếng.

Thẩm Thính Nam ấn lên huyệt Thái Dương, đè nén lửa giận trong bụng, lại hỏi: “Công ty luật nào?”

Lâm Viễn nói: “Hình như là một công ty mới thành lập tên… Khải Hàng.”

Thẩm Thính Nam nghe vậy liền khựng lại, anh trầm mặc một lúc, đứng dậy khỏi ghế, cầm áo khoác đi ra ngoài, nói: “Gọi điện thoại cho ông ta hỏi ông ta đang xã giao ở đâu.”

“Vâng.” Lâm Viễn vội vàng lấy điện thoại ra đuổi theo.

*

Lúc Thẩm Thính Nam đến phòng riêng kia, Khương Từ đã cảm thấy hơi khó chịu vì uống rượu, thực ra tửu lượng của cô rất tốt, bình thường không dễ say, nhưng tối nay có thể là do uống chung rượu vang đỏ và rượu trắng, khiến cô có chút đau đầu muốn ói.

Nhưng ý thức của cô vẫn còn tỉnh táo, cố gắng giới thiệu nghiệp vụ, muốn nói tiếp chuyện hợp tác, nhưng Triệu Lâm này dường như căn bản không có ý định hợp tác với bọn họ, mỗi lần cô nói chưa được hai câu ông ta đã kêu cô uống rượu.

Lưu Yến thấy Khương Từ uống rượu đã hơi khó chịu, anh ấy vội vàng hỗ trợ, nói: “Giám đốc Triệu giám đốc Triệu, để tôi đi, ly này tôi mời anh.”

Nhưng Triệu Lâm lại tránh ly rượu của Lưu Yến, ông ta nhất định phải đưa ly rượu trong tay cho Khương Từ, nói: “Cô Khương, mời.”

Lúc này Khương Từ cũng hiểu rồi.

Người đàn ông trước mặt rõ ràng đang mang thù, lúc nãy cô không chịu uống rượu với ông ta, bây giờ ông ta đang dạy dỗ cô.

Cô nhìn chằm chằm đối phương, trong một khoảnh khắc, cô đột nhiên không muốn quan tâm đ ến bất cứ điều gì, không muốn quan tâm chuyện hợp tác, không muốn quan tâm đ ến tương lai của công ty, cũng không muốn quan tâm đ ến Lưu Yến nữa, cô cắn chặt răng, ngay khi cô định đổ rượu lên đầu đối phương thì cửa phòng riêng bỗng nhiên được mở ra từ bên ngoài.

Cô ngẩng đầu nhìn qua, lúc nhìn thấy Thẩm Thính Nam trầm mặt đứng ngoài cửa, cô ngây ngẩn cả người, nghi ngờ mình uống nhiều rượu quá nên sinh ra ảo giác.

Triệu Lâm quay đầu nhìn thấy Thẩm Thính Nam cũng có chút ngoài ý muốn, nói: “Thính Nam, sao con lại tới đây?”

Triệu Lâm là em họ của mẹ Thẩm Thính Nam, cũng coi như là trưởng bối của anh, nhưng Thẩm Thính Nam luôn chướng mắt ông ta, chỉ là mẹ anh nhất định muốn xếp người này vào công ty, anh cũng không muốn làm mẹ mất mặt, lúc trước vốn ông ta chỉ được giao phụ trách một số việc nhỏ không ảnh hưởng toàn cục, lần này thu mua một công ty năng lượng mới ở Dung Thành, ý định ban đầu của anh là phái Lâm Viễn tới, nhưng mẹ anh nhất quyết đòi đưa Triệu Lâm qua, anh cũng lười cãi nhau với mẹ nên để Lâm Viễn qua đây trông chừng.

Không nghĩ tới Lâm Viễn cũng làm anh thất vọng, để mặc cái người này làm loạn ở đây.

Anh nhìn chằm chằm Triệu Lâm một chút, ánh mắt lạnh đến mức khiến trong lòng Triệu Lâm run rẩy, giương mắt hung hăng liếc Lâm Viễn sau lưng Thẩm Thính Nam, tưởng rằng Lâm Viễn tố cáo.

Lâm Viễn cúi đầu, không nói chuyện.

Thẩm Thính Nam đi vào phòng, đi tới trước mặt Khương Từ, nhìn thấy Khương Từ uống đến đỏ bừng cả mặt, sắt mặt anh càng nặng nề hơn, đưa tay lấy ly rượu trong tay cô, đặt lại lên bàn, “Ai cho cô tùy tiện uống rượu bên ngoài?”

Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam không lên tiếng.

Triệu Lâm thấy thế đi tới, dò hỏi: “Sao thế? Thính Nam, con quen à?”

Thẩm Thính Nam không để ý tới ông ta, thậm chí còn chẳng muốn liếc nhìn ông ta một cái, chỉ nhìn chằm chằm Khương Từ, nói: “Ra ngoài với tôi.”

Anh nói xong cũng quay người ra khỏi phòng riêng.

Khương Từ nhìn bóng lưng của Thẩm Thính Nam một lúc, cuối cùng thu lại tài liệu, cầm túi xách ra ngoài.

Ra đến bên ngoài, Thẩm Thính Nam mới dừng lại, quay đầu nhìn thấy Khương Từ nồng nặc mùi rượu đi theo phía sau, bất giác nhíu mày, đưa tay đặt lên trán cô, cau mày hỏi: “Uống bao nhiêu rồi? Mặt đỏ như vậy.”

Khương Từ lúc này đầu óc quay cuồng, nhưng vẫn nhớ tới công việc, hai tay đưa tập tài liệu trong tay cho Thẩm Thính Nam, nói: “Anh là cấp trên của giám đốc Triệu kia sao? Là thế này, công ty chúng tôi muốn nhận nghiệp vụ pháp luật bên ngoài của công ty chi nhánh ở Dung Thành của anh, mong anh cân nhắc đến chúng tôi.”

Thẩm Thính Nam nghe vậy thì hơi nhướng mày.

Anh nhìn Khương Từ uống đến say khướt, còn nghiêm túc nói chuyện làm ăn với anh, trong cổ không nhịn được cười một tiếng, “Thế nào? Làm ăn tới trên đầu tôi rồi?”

Anh nhận tài liệu Khương Từ đưa tới, lật ra nhìn một chút.

Khương Từ cảm thấy đầu óc quay cuồng, nhưng vẫn cố gắng duy trì ý thức nói: “Mặc dù công ty của chúng tôi là công ty mới thành lập, nhưng tất cả các luật sư trong công ty chúng tôi đều rất xuất sắc và có tinh thần trách nhiệm, phía trên này có lý lịch của chúng tôi, anh có thể xem qua một chút, hơn nữa chúng tôi còn thu phí rất rẻ, chắc chắn sẽ rẻ hơn so với thị trường, cũng chắc chắn rẻ hơn so với đội ngũ pháp lý mà anh đang có, quan trọng hơn là chúng tôi thật sự rất chuyên nghiệp, tôi…”

Cô nói còn chưa dứt lời trời đất đã quay cuồng, hai chân nhũn ra, cả người đột nhiên ngã về phía trước, Thẩm Thính Nam vội vàng ôm lấy cô, cảm giác được gò má nóng hổi của Khương Từ dán lên gáy anh, anh khẽ nhíu mày, gọi một tiếng, “Khương Từ?”

Khương Từ nhắm mắt lại, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm, “… Cân nhắc đến công ty chúng tôi.”

Cuối cùng Thẩm Thính Nam cũng bị dáng vẻ say xỉn của cô chọc cười, nói: “Say thành như vậy rồi còn muốn nói chuyện làm ăn với tôi.”

Anh vòng tay ôm lấy cô, nghiêng người mở cửa xe bên cạnh, nói: “Chờ cô tỉnh táo rồi nói chuyện với tôi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio