Lúc Hà Nhuế Giai nhận được điện thoại của Thẩm Triều Uyên, cô bị dọa đến nhảy dựng lên.
Lúc ấy cô vừa đắp mặt nạ xong, nhìn thấy số lạ, tưởng đó là cửa hàng gà rán nên tiện tay nhận.
Nhưng ai ngờ đầu bên kia điện thoại chính là Thẩm Triều Uyên.
Điện thoại vừa mới kết nối, giọng nói đầy tức giận của Thẩm Triều Uyên lập tức xuyên qua điện thoại: “Cô ấy đang ở đó?”
Hà Nhuế Giai bị những lời này của anh dọa sợ, ngay cả mặt nạ cũng rơi xuống đất.
Cô nhìn miếng mặt nạ tự làm trên mặt đất, tức giận từ từ dâng lên.
Cô cũng mặc kệ đầu bên kia điện thoại là ai, trực tiếp mắng mỏ: “Anh có thể có chút lễ phép không? Gọi đến cũng không nói liền đi dọa người? Anh…”
Hà Nhuế Giai còn chưa nói hết thì đầu kia đã cúp điện thoại.
Cô nhìn màn hình điện thoại di động: “???”
Có phải đầu óc Thẩm Triều Uyên có vấn đề không, may mà Sanh Sanh đã chia tay với anh ta rồi, nếu không đến lúc kết hôn sẽ nhận không ít cơn tức giận.
Hơn nữa làm sao anh ta có được số của cô?
Cúp điện thoại, Thẩm Triều Uyên tựa ở trên ghế, sau khi đi ra khỏi biệt thự, anh lái xe không có mục đích, cứ một vòng lại một vòng trên đường.
Anh suy nghĩ rất lâu cũng không rõ vì sao Minh Sanh lại đột nhiên nói chia tay.
Rõ ràng lúc trước tất cả đều rất bình thường.
Ngoài cửa sổ, cảnh đêm mông lung, đèn neon ở hai bên đường chiếu xuống mặt đất, tạo thành những hình ảnh lốm đốm.
Thẩm Triều Uyên dừng xe ở ven đường, không biết từ đâu lấy ra một hộp thuốc lá.
Anh không nghiện thuốc lá nhưng lại bắt đầu hút hết điếu này đến điếu khác.
Cho đến khi chân trời lộ ra màu vảy cá.
——
Minh Sanh có một đêm ngủ ngon, có lẽ là do có Lâm Thuật Ngôn ở đối diện.
Vừa nghĩ tới sau này mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh, Minh Sanh đã cảm thấy hình như con người sống cũng có một chút ý nghĩa.
Trời đầu hạ sáng rất sớm.
Lúc Minh Sanh rời giường chưa đến bảy giờ, nhưng bây giờ ngoài cửa sổ đã sáng choang.
Cô vừa mới rửa mặt xong thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Mở cửa, là Lâm Thuật Ngôn.
“Em đã ăn sáng chưa?” Đôi mắt trong suốt của Lâm Thuật Ngôn nhìn cô, cực kỳ dịu dàng.
Minh Sanh nhìn lại anh, trong lòng cất giấu ý nghĩ mãnh liệt – yêu, nhưng trên mặt lại không lộ ra nửa phần.
“Vẫn chưa, anh có ăn không để em đi làm.”
Lâm Thuật Ngôn lắc đầu: “Đừng làm, nếu như vẫn chưa ăn thì anh xuống dưới mua một ít.”
Minh Sanh gật đầu: “Vậy em đi cùng anh.”
“Không cần, một mình anh là được rồi, em ở nhà chờ anh.” Lâm Thuật Ngôn từ chối cô.
Ở nhà chờ anh.
Minh Sanh muốn ở bên anh bởi vì bốn chữ này đã ngẩn người.
Cô cũng là con người, cũng sẽ có lòng tham, ở nhà chờ anh, mấy chữ này nghe thật sự rất tốt đẹp.
“Vâng, em ở nhà chờ anh” Minh Sanh lên tiếng.
Lâm Thuật Ngôn đưa tay xoa đầu cô: “Ừ.” Sau đó xoay người đến thang máy.
Minh Sanh nhìn bóng lưng của anh, bỗng nhiên lại nhớ đến lần đầu tiên cô gặp anh kéo đàn cello.
Sạch sẽ, thâm tình và hào quang dịu dàng không ngừng tỏa ra trên người anh.
Ở trên người anh, Minh Sanh nhìn thấy tất cả điều tốt đẹp trên thế gian.
Làm cho người ta không thể không rung động.
——
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào trong xe, ngón tay Thẩm Triều Uyên vân vê điếu thuốc cuối cùng, tùy tiện ném sang một bên.
Anh ngẩng đầu, ánh sáng chói lọi khiến anh nheo mắt lại.
Lúc này, màn hình điện thoại di động không còn bao nhiêu pin sáng lên.
Thẩm Triều Uyên nhìn thoáng qua, sau đó nhặt đến.
Mở khóa, ấn mở.
Là Triệu Tiết gửi địa chỉ chỗ ở mới của Minh Sanh.
[Khu Hương Sơn]
Ở căn hộ nào thì vẫn chưa tra được, Thẩm Triều Uyên lái xe tới cổng vào của khu nhà nhưng lại chậm chạp không xuống xe.
Mãi đến khi bên ngoài xe tụ tập ngày càng nhiều người qua đường, anh mới mở cửa xe bước xuống, sau đó đi đến trước xe, không biết từ đâu lại xuất hiện một người ăn vạ trước mặt.
Anh bỏ qua sự bàn tán của người đi đường xung quanh, ánh mắt lạnh lùng mà nhìn người trên mặt đất: “Cho anh hai lựa chọn, tự anh báo cảnh sát hoặc cút.”
Tên vô lại dưới đất đợi vài ngày, khó khăn lắm mới đâm phải một chiếc xe tốt, làm sao có thể dễ dàng buông tha như vậy.
Anh ta còn chọn vị trí vừa khuất camera, nếu không thừa cơ ăn một chút cho mập thì không phải sẽ phụ lòng mình ngã nhiều lần như vậy sao?
Thấy mọi người bên ngoài khu trọ đến càng nhiều hơn, tên ăn vạ té trên mặt đất thừa dịp kêu rên: “Anh đâm tôi! Đâm gãy chân tôi rồi! Ai ôi!!! Đau quá aa!”
Người ở dưới vẫn luôn kêu đau, tiếng bàn tán xung quanh, nói đúng ra tiếng lên án Thẩm Triều Uyên càng nhiều hơn.
“Cái người này sao vậy nhỉ? Có tiền mà không đền nổi!”
“Đúng vậy! Nhìn mặt anh ta hung dữ thế kia, nếu như không phải có mọi người chúng ta ở chỗ này thì có phải anh ta muốn hủy dấu vết không?”
“Chậc chậc chậc, nhìn chó lớn lên thành hình người đi, lòng dạ đen tối như vậy!”
“Chị không thấy chiếc xe kia của anh ta à, tôi từng thấy trên TV rồi, đều là người có tiền mới mua được đó!”
“Thảo nào! Lòng dạ của mấy kẻ có tiền đều hiểm độc!”
“Còn cần chị nói à? Kẻ có tiền như anh ta nhìn qua biết ngay là lòng dạ hiểm độc, kiếm được nhiều tiền rồi, nếu không sao tuổi còn trẻ mà lại mua được loại xe sang trọng như thế này chứ!”
———
Tên vô lại thấy mọi người đều bàn tán vì mình, nên trên mặt càng trình diễn đủ kiểu, tiếng kêu rên cũng càng vang lên.
Rất có khả năng nếu Thẩm Triều Uyên không đền bù tổn thất thì anh ta sẽ không ngừng ăn vạ như vậy.
Xung quanh bàn tán càng nhiều hơn, nhưng Thẩm Triều Uyên vẫn không nhìn thẳng.
Anh trực tiếp lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi điện thoại báo cảnh sát.
Vừa bấm hai số thì đã bị một tiếng hét chói tai cắt ngang.
“Kẻ có tiền độc ác! Đâm vào người ta còn chưa xin lỗi! Lại còn nghĩ đến chuyện báo cảnh sát rồi vặn vẹo sự thật! Ôi! Thế giới này, kẻ có tiền thì có thể muốn làm gì thì làm sao?”
Hiển nhiên cái này tên vô lại này đã quá quen với việc ăn vạ rồi.
Có thể dễ dàng khơi lên mâu thuẫn giữa người qua đường và người bị ăn vạ.
Người trước mặt này nhìn qua không phú thì quý, lại còn trẻ như vậy.
Trong đám người phần lớn là đàn ông trẻ tuổi, và đừng nên khinh thường lòng đố kỵ của những người đồng giới, anh ta chỉ cần thoáng khiêu khích một chút là sẽ kích thích sự phẫn nộ của từng người ở đây.
Tên vô lại không khỏi đắc ý vì bước tính toán này của mình.
Cái thế giới này ấy à, không thiếu nhất chính là ngoài mặt thì ra vẻ làm chuyện trượng nghĩa, thật ra chỉ là muốn xoa dịu phần xấu xí dối trá ở bên trong.
Không phải là bọn họ giúp người, mà là vì nuôi dưỡng tội ác ở sâu trong nội tâm của mình.
Sau khi Thẩm Triều Uyên dừng việc gọi điện thoại lại cũng không tiếp tục nữa, bởi vì lúc này có một cuộc điện thoại.
Là trợ lý của anh – Trần Hâm gọi tới.
“Alo, sếp, bây giờ anh có tiện không?” Trần Hâm ở đầu bên kia đã đến chỗ làm việc từ lâu cung kính mở miệng với người ở đầu bên này.
Thẩm Triều Uyên lạnh lùng liếc xung quanh, sau đó nói với người bên kia: “Chuyện gì?”
Đáy mắt anh khinh thường cùng với đám người ngoài thoạt nhìn có vẻ cao cao tại thượng, hoàn toàn chọc giận những người khác.
“Có tiền mà không đền nổi! Đâm vào người ta! Phải bồi thường!” Lúc này, trong đám người đột nhiên có người lớn tiếng chửi bới: “Đm, quần áo của anh &!”
Trần Hâm cầm điện thoại, không biết có phải là bản thân nghe lầm hay không, vừa rồi hình như anh ta nghe thấy tiếng mắng tục tĩu, hơn nữa anh ta cảm thấy người bị mắng chửi kia giống như ông chủ của mình.
Nhưng Trần Hâm cũng chưa kịp suy nghĩ sâu xa, bộ não nhanh chóng đáp lại Thẩm Triều Uyên: “Là như vậy, sếp, lúc trước anh Hoa bên Bất động sản Đằng Sơn hẹn anh vào sáng hôm nay, muốn bàn về quan hệ hợp tác với anh.”
Thẩm Triều Uyên bất vi sở động[], sau khi liếc qua tên khu nhà, hỏi thăm người bên kia: “Tôi nhớ khu nhà Hương Sơn thuộc công ty Bất động sản Đằng Sơn.”
[] Bất vi sở động: không có động tĩnh, không bị thuyết phục (Nguồn: ).
Trần Hâm trả lời đâu vào đấy: “Đúng vậy, Hương Sơn là khu nhà Đằng Sơn mới xây dựng hai năm gần đây.”
Thẩm Triều Uyên mím môi: “Cậu bảo bọn họ…”
Vốn dĩ anh muốn bảo bọn họ giúp mình tra địa chỉ cụ thể của Minh Sanh nhưng lại bị tên kia lớn giọng lấn át.
“Trời ơi! Có quyền thế thì giỏi lắm! Cũng bắt đầu đến ức hiếp người nghèo như chúng ta rồi!”
Tên ăn vạ vô lại nghe thấy Thẩm Triều Uyên muốn tìm ông chủ của khu nhà Hương Sơn, cho là anh muốn tìm xem camera ở đâu, lập tức chột dạ bắt đầu càn quấy.
“Anh này, tôi đã ghi tất cả hành vi vừa rồi của anh, đừng có nói dối nữa.”
Thẩm Triều Uyên dừng lại, ánh mắt chậm rãi chuyển lên, cho đến khi nhìn thẳng vào phương xa.
Trần Hâm nín thở đợi chờ mệnh lệnh, kết quả lại đột nhiên không nghe thấy âm thanh gì nữa.
Anh ta cẩn thận từng li từng tí, do dự mở miệng: “Sếp?”
Thẩm Triều Uyên nhìn người đàn ông cách đó không xa đang đi tới, từ từ buông tay xuống.
Câu “sếp” kia của Trần Hâm gọi vào không khí.
Âm thanh chỉ trích xung quanh hạ thấp xuống vì sự xuất hiện đột ngột của người đàn ông này.
Lâm Thuật Ngôn mua đồ ăn sáng ở gần đây, lúc trở lại thì vừa vặn trông thấy người này trốn ở sau cái cây to lớn bên lề đường, ánh mắt lén lút.
Lấm la lấm lét nhìn qua nhìn lại xe, cảnh tượng này, hình như anh đã từng thấy.
Mấy năm trước, anh cũng đâm vào tên ăn vạ như vậy, nên gặp phải chuyện giống như thế, Lâm Thuật Ngôn liền nhớ ở trong đầu.
Lâm Thuật Ngôn đẩy đám người ra, đi đến gần tên vô lại đang ôm lấy đầu gối ở trước mặt, đưa video trong điện thoại cho hắn xem.
Trong video, người đàn ông tùy cơ chờ đợi, tất cả hành vi ăn vạ đều bị ghi lại.
Tên kia còn chưa xem hết đã muốn vươn tay đoạt lấy, lại bị Lâm Thuật Ngôn tránh được.
Anh đứng lên, ánh mắt trong veo rơi vào những người trên đường kia, vẻ mặt bình tĩnh: “Mấy người muốn xem sao?”
Chỉ là những người kia còn chưa kịp trả lời anh, người đàn ông sau lưng đang khóc lóc, la hét phải bồi thường, vèo một cái đứng lên bỏ chạy.
Chỉ chốc lát sau đã không còn bóng dáng.
Đám người bị vả mặt liền nhìn nhau, sắc mặt cực kì khó coi.
Không có người nói xin lỗi, bọn họ cũng giống tên ăn vạ kia, nhanh chóng tản ra, “trốn” đi.
Thậm chí trước khi “trốn” đi, có người còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Ai bảo giọng anh ta mạnh mẽ như vậy chứ! Không nghi ngờ anh ta thì nghi ngờ ai? Hơn nữa người này có tiền! Bồi thường chút cho nhà người ta thì sao chứ?”
Thẩm Triều Uyên nhìn lướt qua, bước chân đều để lộ mọi người chột dạ, sự trào phúng nơi đáy mắt càng lớn.
Luôn có người tự xưng là chính nghĩa rồi lại đi làm chuyện cẩu thả, sau khi bị vạch trần thì vẫn có thể mày dạn mặt dày nói hươu nói vượn.
Đám người tản đi, Lâm Thuật Ngôn cũng thu tay về, nhấn nút dừng.
Anh nhìn người đàn ông vừa bị vu oan bên cạnh, lộ ra nụ cười nhã nhặn: “Anh cũng sống ở đây sao?”
Thẩm Triều Uyên cau mày ngước mắt, người đàn ông ở trước mắt khiến cho anh có một loại cảm giác quen thuộc, nhưng anh không thể nhớ ra là đã gặp ở đâu.
Lâm Thuật Ngôn thấy anh không nói lời nào, có lẽ cũng nhìn ra anh là người không thích giao tiếp.
Anh cũng không có miễn cưỡng, chỉ lịch sự gật đầu với anh: “Trong nhà còn có người chờ bữa sáng của tôi, nếu như sau này anh cần video kia làm chứng cứ thì có thể tới phòng số tòa nhà B tìm tôi.”
Nói xong những lời này, Lâm Thuật Ngôn cũng không chờ anh phản ứng, lập tức xoay người.
Đúng lúc này, điện thoại di động của anh cũng vang lên.
Lâm Thuật Ngôn liếc qua, là điện thoại của Minh Sanh.
Anh vuốt sang phải một cái, đặt điện thoại di động ở bên tai: “Alo?”
Minh Sanh nghe thấy giọng nói của anh, thần kinh căng thẳng mới thoáng buông lỏng: “Lúc nào anh mới về?”
Anh đã đi ra ngoài gần một giờ, nói Minh Sanh không lo lắng là giả.
Lâm Thuật Ngôn thấy được sự lo lắng trong lời nói của cô, chậm rãi mở miệng giải thích: “Đã đến cửa tiểu khu rồi, vừa rồi có người đâm phải mấy tên ăn vạ, nên hơi chậm.”
Minh Sanh nghe xong có người đâm, lập tức lo lắng: “Vậy anh có sao không?”
Lâm Thuật Ngôn nửa dừng bước lại, trấn an: “Không phải anh, là người khác, anh vừa vặn đi ngang qua nên giúp làm chứng.”
Lâm Thuật Ngôn càng đi càng xa, lông mày của Thẩm Triều Uyên lại nhíu càng sâu, anh liếc qua bóng lưng của người nọ, không khỏi vuốt vuốt ấn đường.
Hình như tai của anh hơi có vấn đề, nếu không làm sao lại nghe thấy giọng nói của Minh Sanh trong điện thoại của người đàn ông kia.
Thẩm Triều Uyên vứt bỏ ảo tưởng kia trong đầu, chuẩn bị đưa điện thoại đến bên tai lần nữa nhưng lại thoáng nhìn thấy Triệu Tiết vừa gửi đến tin nhắn mới.
[Em tra được chị dâu ở tòa nhà nào rồi!]
[Số tòa nhà B.]
Số tòa nhà B?
Thẩm Triều Uyên lẩm bẩm trong miệng, rồi sau đó chợt nâng mắt lên, nhìn về phía bóng lưng đã mơ hồ kia.
Ấn đường nhảy dựng, có loại cảm giác kì lạ nổi lên trong lòng.
Trùng hợp thật, anh nghĩ.
———
Lời của tác giả:
Lén tiết lộ cho anh Thẩm: Tuyệt đối không trùng hợp! Bọn họ không chỉ ở đối diện! Còn quen biết nhau! Quan hệ rất thân thiết! Cũng bởi vì anh ta nên anh mới bị ném đấy!
Đáng tiếc là anh không nghe được ~
Chậc chậc ~ sao tuổi còn trẻ mà lại điếc rồi (đầu )
Cái này là cập nhật hôm nay ~
Buổi tối không có đâu! Bởi vì h tối hôm nay muốn tải clip lên ~
Sau mười một giờ đêm mai cập nhật mới cho mọi người ~