Lâm Thuật Ngôn đến Tân Duyệt để ký kết công việc, Minh Sanh cũng định đi theo.
Nhưng anh lại nói lần này đi chỉ là dò xét, nếu muốn ký kết cũng phải chờ sau khi đi thị trấn Nam Nính về, một mình anh đi là được.
Từ trước đến nay, Minh Sanh luôn nghe lời Lâm Thuật Ngôn, vì vậy cũng không nghĩ nhiều, cô không đi cùng mà ở nhà chờ anh.
Lúc chạng vạng tối, Lâm Thuật Ngôn vẫn chưa về, mà cô lại nhận được điện thoại của Thẩm Triều Uyên.
Minh Sanh không biết sao anh lại biết được cô ở chỗ này, vừa kinh ngạc nhưng cũng cảm thấy thả lỏng.
Anh là ai chứ, Tập đoàn Thẩm thị, có biết bao nhiêu đối tượng phú quý nịnh bợ.
Muốn điều tra địa chỉ của cô chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Lúc Minh Sanh đi ra cổng tiểu khu, liếc mắt một cái đã nhìn thấy xe của Thẩm Triều Uyên đỗ ở bên đường.
Mà anh đang ngồi ở ghế lái, hình như phát hiện ra cô, quay đầu lại, đối diện tầm mắt của cô.
Cửa sổ xe cũng không đóng lại hoàn toàn, Minh Sanh vừa đi tới gần thì lập tức ngửi thấy được mùi thuốc lá nhàn nhạt bay ra từ trong xe.
Minh Sanh rũ mắt, có lẽ là gặp phải chuyện gì khó giải quyết, bởi vì trong ấn tượng của cô, Thẩm Triều Uyên rất ít khi hút thuốc.
Trong ba năm ở bên cạnh anh, số lần cô nhìn thấy Thẩm Triều Uyên hút thuốc không quá mười lần.
“Lên xe.” Giọng anh cực kỳ lạnh lùng, sau khi liếc cô thì không dời ánh mắt qua nữa, vẫn luôn nhìn thẳng phía trước.
Minh Sanh lại không cảm thấy không tốt hoặc không đúng chỗ nào, trong mắt cô, cái này mới thật sự là Thẩm Triều Uyên.
Minh Sanh ngồi lên ghế lái phụ, mùi thuốc lá trên người Thẩm Triều Uyên càng thêm rõ ràng.
“Ít hút thuốc một chút, không tốt với cơ thể đâu, bình thường công việc của anh lại bận rộn như vậy, sức khỏe mạnh thật sự rất quan trọng.”
Mãi đến khi ngồi vào trong xe, Minh Sanh mới phát hiện hôm nay anh ăn mặc có chút lộn xộn, khuy măng sét ở tay áo cái cài cái không.
Cà vạt bị anh quấn quanh cổ tay, cả người cực kỳ chán chường.
Minh Sanh thu hết vào đáy mắt, cảm thấy hẳn là anh đang gặp chuyện bất mãn trong công việc, sau đó mượn thuốc lá giải sầu.
Câu nói quan tâm vừa rồi của cô cũng không phải là bởi vì cô còn lưu luyến Thẩm Triều Uyên.
Nói cách khác, nếu như hôm nay ngồi bên cạnh cô là một người xa lạ, cô cũng sẽ có phản ứng như thế.
Nếu như ông trời cho anh một cơ thể khỏe mạnh, vậy thì nên quý trọng thật tốt, đối với rất nhiều người mà nói, có thể khỏe mạnh còn sống là chuyện rất xa xỉ.
Sinh ly tử biệt, cô đã tự mình trải qua hai lần rồi, cái loại cảm giác này giống như người chìm vào trong biển rộng không thể hô hấp, bất lực và ngột ngạt giống như bị bóp chặt cổ họng.
Sóng biển cuồn cuộn, đánh vào thuyền buồm, tất cả mọi người liều mạng chống trả, không ai muốn bỏ cuộc, tất cả mọi người đang cố gắng giữ lại mạng sống.
Nhưng đến cuối cùng, lại bằng lòng cho cô sống, mà những người khác thì cứ rời xa cô mãi mãi.
Mặt biển rộng lớn lấy lại vẻ lặng lẽ, chỉ có một chiếc thuyền nhỏ của cô phiêu bạt không nơi nương tựa.
Thẩm Triều Uyên nghe giọng nói quan tâm của cô lại chỉ cảm thấy châm chọc, anh xùy một tiếng, cười lạnh: “Nếu như chia tay rồi, em không còn tư cách can thiệp chuyện vào của tôi nữa.”
Minh Sanh lặng yên, bình tĩnh trả lời: “Tôi biết, đây chỉ là sự quan tâm giữa bạn bè bình thường thôi.”
Cho dù ở trong mắt Thẩm Triều Uyên, bây giờ cô còn không tính là bạn anh.
Thẩm Triều Uyên nghe được câu “Bạn bè bình thường” chỉ cảm thấy chói tai, anh vẫn nhịn không được, nói: “Vì sao?”
“Bởi vì không yêu.” Minh Sanh dứt khoát trả lời, trong chuyện này với anh, cô không muốn dây dưa dài dòng.
Nói cô lạnh lùng cũng được, vô tình cũng chẳng sao.
Minh Sanh đều không để ý, cô cũng chưa bao giờ cho Thẩm Triều Uyên bất kể hứa hẹn gì, anh cũng vậy.
Lần nữa nghe được đáp án này, trái tim Thẩm Triều Uyên cũng lại bị bóp chặt.
Mơ hồ đau đớn.
Anh không thể nói rõ đó cảm giác gì, chỉ cảm thấy giống như có người bóp chặt cổ họng của anh.
Thẩm Triều Uyên thấy không rõ mặt của đối phương, mãi đến sau khi anh hỏi câu vì sao kia, khuôn mặt Minh Sanh đột nhiên chiếu vào trong mắt anh.
Câu không yêu này của Minh Sanh, mạnh mẽ ngăn chặn lời nói của Thẩm Triều Uyên.
Anh không biết nên hỏi gì tiếp, lại một lần nữa, trong mắt Thẩm Triều Uyên lộ ra chút không biết giải quyết thế nào và bối rối.
Trong xe, bầu không khí yên lặng đến đáng sợ.
Ngoài cửa sổ thỉnh thoảng có cơn gió thổi qua, thổi bay đi mùi thuốc lá còn lại, nhưng không thể xoa dịu đôi lông mày đang nhíu chặt của anh.
Ngón tay Thẩm Triều Uyên mất tự nhiên cong xuống, giấu trong góc, muốn dùng cái này để che dấu sự run rẩy giờ phút này.
Ráng chiều dần bị bầu trời màu xanh xám chiếm đoạt, chỉ còn lẻ tẻ vài quầng sáng màu cam, đau khổ giãy giụa nơi chân trời.
Sau một lúc lặng im, cuối cùng Thẩm Triều Uyên cũng mở miệng lần nữa, hỏi đáp án đã suy đoán kia: “Yêu người khác?”
Hỏi xong câu này, đôi mắt Thẩm Triều Uyên nhìn chăm chú người bên cạnh, thoáng chốc không di chuyển.
Giờ phút này, Thẩm Triều Uyên đã mất đi sự uy nghiêm trước kia, xuyên qua khuôn mặt, Minh Sanh nhìn thấy bóng dáng của Lâm Thuật Ngôn.
Cô bất giác dịu giọng xuống, rũ mắt, che dấu phần tình cảm có thể sẽ bại lộ, nhưng cũng không phải ý nghĩ dành cho anh – yêu thương.
“Đúng, tôi yêu người khác.”
Âm thanh dịu dàng, nghe như không hề có chút lực sát thương nào, nhưng lại nói ra những lời lạnh lùng vô tình nhất.
Sự hanh khô của chạng vạng đầu hè vội ập đến, Thẩm Triều Uyên giật giật cổ áo, lộ ra mảng da thịt lớn.
Nhưng anh vẫn cảm thấy vô cùng khô ráo.
Cái loại tâm trạng làm cho người ta khủng hoảng này lại một lần nữa tập kích lên đầu anh, vốn dĩ anh nên phẫn nộ, nhưng giờ phút này lại chỉ cảm nhận được mình bị sự đau khổ vô tận và sợ hãi nuốt chửng.
Thẩm Triều Uyên bắt đầu hối hận, hối hận tại sao phải để cô cho một lời giải thích, anh chán ghét loại cảm giác bị khống chế cảm xúc này.
“Tên kia là ai? Hai người quen nhau bao lâu rồi?” Thẩm Triều Uyên cố gắng kiềm chế, nhưng vẫn không qua được cửa ải kia.
Đồ đạc vốn dĩ thuộc về anh, một ngày đột nhiên bị cướp đi, còn bị xóa đi tất cả dấu vết mà anh đã để lại, Thẩm Triều Uyên không cam lòng.
Qua lâu như vậy, cuối cùng Thẩm Triều Uyên cũng tìm được lời giải thích hợp lý cho tâm trạng đột nhiên khác thường của mình.
Minh Sanh không trực tiếp nói cho anh biết: “Bọn tôi quen nhau hơn mười năm rồi.”
Hơn mười năm...
“À, em đúng là si tình thật đấy.” Giờ phút này, Thẩm Triều Uyên đã không phân biệt rõ rốt cuộc là ghen ghét hay chỉ là không cam lòng mà thôi.
Chỉ cảm thấy sự khao khát và nỗi nhớ nhung trong mắt cô rất chướng mắt.
Coi như là phân biệt rõ thì đã sao, cô đã cho anh đáp án, vậy anh cũng không cần phải tiếp tục dây dưa nữa.
Cô, Minh Sanh.
Cũng không có gì đặc biệt, một người con gái đã thay lòng, tại sao anh lại phải cố chấp như thế.
Hình như Thẩm Triều Uyên đã nghĩ thông suốt, bóp chặt sự mất khống chế và khác thường của bản thân lúc trước, ném vào con đường luân hồi ký ức.
Đôi mắt dần dần khôi phục sự lạnh lùng, cả người anh giống như trở về quỹ đạo bình thường.
Rất lâu sau, Thẩm Triều Uyên không cảm xúc mở miệng: “Nếu đã như vậy thì chia tay triệt để một chút, em đừng quên những đồ vật trong biệt thự kia.”
Minh Sanh thấy anh không xoắn xuýt qua lại, trong lòng cũng thở dài một hơi.
Chỉ khi hai người đều thoải mái, tình cảm này mới tính là chính thức kết thúc.
“Tôi đã chuyển hết những đồ vật cần thiết trong biệt thự ra rồi, còn dư lại, nếu như anh thấy chiếm diện tích thì có thể bảo dì Lưu vứt đi.”
Vứt đi.
Cô nói hai chữ này thật nhẹ nhõm, đáy mắt Thẩm Triều Uyên lộ ra sự trào phúng nhàn nhạt.
Chuyện giữa cô và anh kết thúc tốt đẹp, nhưng Minh Sanh vẫn thiếu Thẩm Triều Uyên một lời xin lỗi.
“Thẩm Triều Uyên, chuyện trên lễ đường ngày đó, thực sự xin lỗi.” Minh Sanh không nói hai chữ “cầu hôn”, đối với đã hai người không có quan hệ mà nói thì không thích hợp.
Thẩm Triều Uyên rũ mắt, cười lạnh một tiếng: “Không sao, dù sao nhẫn cũng bị tôi ném đi rồi.”
Minh Sanh nghe xong, hơi hơi nhíu lông mày: “Nhẫn đắt lắm sao? Nếu như cần thì tôi có thể bồi thường một nửa.”
Nói cho cùng, cái nhẫn kia cũng có quan hệ với cô.
Quả nhiên là không yêu, dáng vẻ giải quyết việc chung bây giờ của cô thật làm cho người ta cảm thấy châm chọc.
Thì ra sau khi phụ nữ thay lòng, cũng sẽ dứt khoát vô tình như thế.
“Không cần, thứ không đáng giá, tôi vẫn mua được.”
Giọng điệu của Thẩm Triều Uyên đâm vào người ta, Minh Sanh cũng nghe thoải mái, cô cũng hiểu được vì sao anh lại như vậy, quan hệ này là anh nhắc đến trước, nhưng chia tay lại là cô đề nghị.
Lại còn chia tay lúc anh cầu hôn cô.
Điều này làm cho lòng tự ái của anh, còn có sự kiêu ngạo bẩm sinh bị tổn thương.
Con cưng của trời như anh, sao có thể chịu được đối xử như vậy.
Bây giờ Minh Sanh đang cảm thấy may mắn vì ngày đó trong lễ đường trừ cô cùng mấy người bạn của anh ra cũng không có những người khác.
“Thẩm Triều Uyên, chúng ta chỉ tới đây thôi, sau này anh sẽ gặp được người con gái anh yêu.”
Mà cô cũng sẽ bảo vệ tình yêu trong lòng, sống thật tốt.
Minh Sanh xuống xe, gió thổi bay mái tóc xõa trước trán, chiếc váy xanh lam dán vào tấm lưng mỏng manh của cô cũng bay phấp phới.
Cuối cùng Thẩm Triều Uyên nhìn về phía cô, đáy mắt đều là lạnh lùng.
Sẽ không còn tiếp theo nữa rồi.
Mãi mãi sẽ không còn.
———
Lời của tác giả:
Canh hai ~
Bây giờ anh Thẩm cho rằng chỉ là nữ chính thay lòng đổi dạ, đợi đến khi anh ấy biết rõ thật ra nữ chính chưa từng thật lòng với anh…
Anh – nóng nảy – Thẩm sắp thay đổi!