Ôn Uyển Nhu đưa Thần Ca đến một cửa tiệm lâu năm chuyên về các loại canh lâu năm vô cùng nổi tiếng, giá cả cũng khá hợp lý, Thần Ca đã đến đây vài lần, vừa ngồi xuống liền gọi một phần canh thất trân.
Ôn Uyển Nhu hỏi, “Đó là món gì?”
“Món canh này gồm có tiết vịt, nhân sâm, gà nguyên con, cộng thêm gia vị đi kèm.” Nhân viên phục vụ trả lời.
Rất rõ ràng, khi nghe đến hai từ ‘tiết vịt’, bàn tay đang cầm menu của Ôn Uyển Nhu run lên một cái, hắn nửa buổi mới nói, “Cho tôi thêm một phần nữa đi, không lại thiếu.”
Thần Ca không ngốc, đương nhiên nhận ra Ôn Uyển Nhu nào có sợ thiếu, hắn căn bản là sợ tiết vịt mới đúng, cậu cười hắc hắc quái dị một hồi, “Vậy thì thêm một phần tiết vịt đi, nhớ bỏ thêm nhiều rau thơm nhé.”
Ôn Uyển Nhu muốn nói lại thôi nhìn nhân viên phục vụ rời đi, quay sang nhìn Thần Ca đang cười đắc ý, hắn lẳng lặng ôm thận.
“Anh không thích ăn tiết vịt à?” Thần Ca giả vờ hỏi.
Ôn Uyển Nhu nội tâm đấu tranh dữ dội, hỏi, “Cậu thích không?”
Thần Ca tính tiếp tục trêu Ôn Uyển Nhu, gật đầu, “Vô cùng thích, tôi nếu một ngày không ăn món này, cả người sẽ không thoải mái.”
Ôn Uyển Nhu hít sâu một hơi, “Ừm, tôi cũng thích lắm, về sau tôi sẽ học làm món này.”
“Hả?” Thần Ca trăm triệu lần không ngờ Ôn Uyển Nhu sẽ trả lời như vậy, cậu vốn đã chuẩn bị tốt Ôn Uyển Nhu sẽ phẫn nộ trừng mình, sau đó huỷ hai món kia, đổi thành món hắn thích ăn. Nào ngờ Ôn Uyển Nhu lại hưởng ứng theo cậu, Thần Ca thấy vừa rồi mình đúng là đã làm chuyện sai lầm, xấu hổ nói, “Ừm…Hay là chúng ta đổi món khác đi?”
Cậu vừa nói xong, nhân viên phục vụ bưng đồ tới, tươi cười âm hiểm hỏi, “Cậu, muốn, đổi, món, ư?”
Thần Ca, “…”
Thần Ca cười gượng lấy rau thơm trong bát tiết vịt ra, nói, “Thực ra tiết vịt ăn ngon lắm, chỉ cần không nhìn vẻ ngoài của nó sẽ thấy nó ăn rất ngon, anh nếm thử một chút đi.” Cậu nói xong liền múc canh thất trân vào bát con đặt trước mặt Ôn Uyển Nhu.
Ôn Uyển Nhu giật giật khoé miệng, thầm thì như tự thôi miên, “Ừ, tôi rất thích ăn, rất thích.”
Thần Ca nháy mắt bị cảm giác áy náy cầm xẻng đào hố chôn xuống. Lúc gọi món rốt cuộc là đầu cậu bị đập phải cái gì vậy, quá mất nhân tính.
Thần Ca hỏi, “Khụ, nếu anh không thích ăn thì đừng miễn cưỡng, trước kia anh chưa ăn thử bao giờ đúng không?”
Ôn Uyển Nhu chần chờ một hồi, gật gật.
Xong, xem ra là chưa ăn thử rồi. Thần Ca trong lòng tự động lý giải động tác của Ôn Uyển Nhu, nói, “Vậy anh ăn thử một chút xem, tiết vịt không có mùi gì đâu, thật đó.”
Ôn Uyển Nhu chán ghét tiết vịt không vì lý do gì cả, hắn chỉ là kén mồm kén miệng, nhìn thấy một món lạ, phản ứng đầu tiên không phải là đi nếm thử, mà là… Ngắm nghía một lúc thấy không ưng, thế là không ăn.
Ôn Uyển Nhu ngửi ngửi, ngoại trừ hơi nước nóng hôi hổi bốc lên thì không có mùi gì kì lạ cả, hắn nhìn về phía Thần Ca, hé miệng nuốt miếng tiết vịt vào.
Thần Ca chờ đợi, chần chừ hỏi, “Ăn ngon không?”
Ôn Uyển Nhu cố gắng nhét một miếng hoàn chỉnh vào miệng, sau đó ho khan một lúc, đáp, “Không nếm ra vị gì cả.”
Nháy mắt Thần Ca không biết nên nói gì mới phải, một miếng tiết vịt bự như vậy, Ôn Uyển Nhu nhét vào miệng ăn trông chẳng khác gì nuốt phải thuốc đắng, cậu đang định bảo chúng ta gọi món khác đi, liền thấy Ôn Uyển Nhu lại múc một miếng, lặp lại động tác ban nãy nuốt thêm một tiết vịt kích cỡ tương tự vào miệng.
“Ngừng ngừng ngừng!” Thần Ca không nhịn được ngăn cản, đây là ăn tiết vịt sao? Nuốt thạch tín thì có!
Ôn Uyển Nhu biểu tình thoáng vặn vẹo nuốt miếng tiết xuống cổ, ừng ực tu hết nửa cốc nước.
“Anh thích ăn gì? Đổi món khác đi, Phỉ thuý ngọc la xuân?” Thần Ca thực sự chịu không nổi, mở menu, vẫy tay muốn gọi nhân viên phục vụ bưng hai tô tiết vịt này đi.
“Không cần.” Hai mắt Ôn Uyển Nhu trong suốt lấp lánh, tuy rằng khuôn mặt hắn vẫn không có biểu tình gì, nhưng lại làm cho người ta cảm giác được hắn đang hưng phấn. Ôn Uyển Nhu nói, “Món này không tồi.”
Thần Ca thực hoài nghi cách ăn này của hắn rốt cuộc có cảm được ra cái vị gì không.
Ôn Uyển Nhu đem nốt miếng tiết vịt cuối cùng trong tô dốc vào bụng mình, lau lau miệng, nói, “Thích lắm.”
Thần Ca nhìn Ôn Uyển Nhu căn bản là không hề nhai cắn đã tiêu diệt toàn bộ tiết vịt trên bàn với tốc độ sấm chớp, bỗng thấy tim mình sao mệt mỏi lạ kì.
Ôn Uyển Nhu một mình ăn khoảng bốn suất canh tiết vịt, chính là suất ăn cỡ siêu lớn, một suất không thôi cũng đủ để nhét đầu Thần Ca vô rồi. Thần Ca biết sức ăn của Ôn Uyển nhu lớn, nhưng hắn căn bản là không cần nhai đã nuốt sạch tiết vịt!
Ăn kiểu thế bụng có thể thoải mái được sao?
Nuốt miếng cuối cùng vào họng, Ôn Uyển Nhu xoa xoa bụng, Thần Ca liền nhân cơ hội nói, “Khụ, chúng ta đừng ăn nữa, sắp đến giờ rồi, đi thôi.”
Ôn Uyển Nhu hình như lúc này mới nhận ra mình đang làm cái gì, xoẹt một cái đỏ bừng mặt, hắn xấu hổ gãi gãi tóc, mở ví tính tiền, tầm mắt không dám đối diện với Thần Ca.
Thần Ca nhìn hắn cười cười, duỗi thắt lưng, xoay người cầm áo khoác trên ghế, thuận miệng nói, “Sắp mười giờ rồi, chắc khu vui chơi đã mở cửa.”
“Đợi đã.” Ôn Uyển Nhu từ đâu rút ra một cái găng tay Thần Ca nhìn quen mắt hết sức, đầu tiên là hắn đeo vào tay mình, sau đó chìa trước mặt Thần Ca, nói, “Đeo vào đi.”
Thần Ca mở to hai mắt, “…Cái này, cái này là cho hai chúng ta?”
Ôn Uyển Nhu gật đầu.
Thần Ca nửa ngày mới tìm lại được tiếng nói của mình, “Nó là găng tay tình nhân.”
Ôn Uyển Nhu gật đầu càng thêm mạnh.
Thời điểm Thần Ca và Ôn Uyển Nhu nắm tay bước ra, trong lòng cậu bỗng nảy sinh cảm giác hiu quạnh vô hạn.
Cậu nâng bàn tay đang nắm chặt của hai người, chịu đựng cảm giác mất tự nhiên kì dị đang trào lên, cố gắng nhấn mạnh với bản thân đây chỉ là tình hữu nghị của anh em đơn thuần mà thôi, hỏi, “Chúng ta phải đeo cái này sao?”
Ôn Uyển Nhu hơi gật đầu, dùng ánh mắt chăm chăm nhìn Thần Ca, ngầm trả lời.
Hắn thân hình cao lớn thon dài, mỗi khi hắn lộ ra vẻ mặt này cậu lại cứ cảm thấy hắn giông giống con Lông vàng bự ngu ngốc ở nhà mình.
Cậu vừa mềm lòng, liền có hai cô gái chơi thân với nhau đi ngang qua, thì thầm chỉ trỏ hai người bọn họ, Thần Ca lập tức xấu hổ không biết trốn đi đâu, định tháo găng tay ra, nói với Ôn Uyển Nhu, “Hai chúng ta đừng đeo nữa, trên đường đi làm thế này không ổn đâu….Người khác sẽ nghĩ chúng ta, chúng ta là cái kia mất.”
Ôn Uyển Nhu hơi nhướn mày, biểu cảm ấy vậy mà lại có chút — uỷ khuất? Hắn mở miệng, “Nhưng mà….Tay tôi lạnh.”
Lý do này vừa nghe đã thấy bịa đặt, Thần Ca lẳng lặng hỏi, “Hơn năm độ C, tay anh lạnh đến vậy à?”
Ôn Uyển Nhu bình tĩnh gật đầu, “Cậu không nắm, tim tôi cũng lạnh.”
“Được rồi được rồi, nếu anh muốn đeo cái găng tay này thì đeo đi.” Thần Ca bất đắc dĩ, càng nhiều hơn là dở khóc dở cười, cậu cố gắng không để tâm tới ánh mắt của mọi người xung quanh, cảm xúc kì quái vừa áp chế lại tăng lên.
Không biết có phải vì sáng nay VV nói cậu thích Ôn Uyển Nhu hay không, mà Thần Ca thấy quan hệ của hai người dường như trở nên thân mật hơn một chút. Lúc đối diện với VV còn có thể đúng lý hợp tình phủ định, nhưng giờ khi đối mặt với Ôn Uyển Nhu, Thần Ca bỗng không còn dám hoàn toàn chắc chắn như trước nữa, dù sao Ôn Uyển Nhu cũng thích đàn ông, về sau hai người bọn họ vẫn là nên tránh đi chơi riêng thì hơn.