Sau Ôn Uyển Nhu lại gửi cho Thần Ca thêm mấy tin nhắn, cơ mà lúc ấy cả thể xác và tinh thần của Thần Ca đều mỏi mệt, sớm ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh dậy đã hơn nửa đêm, điện thoại tiêu pin chỉ còn màn hình tối đen, Thần Ca ấn vài lần mới biết nó đã hết pin, liền thuận tay ném qua một bên, ôm cái bụng đói kêu vang của mình xuống phòng bếp định rán trứng ăn.
Ôn Uyển Nhu chờ Thần Ca nguyên một ngày, hắn cảm thấy hai người đã có thời gian yêu đương dài như vậy, hơn nữa đến chuyện thân mật nhất cũng làm rồi, tiếp theo không phải là dọn về ở chung ư, kết quả ngồi canh màn hình theo dõi đến nổi tơ máu mắt, chỉ thấy Thần Ca ngủ vù vù, căn bản là không có ý chuyển nhà, bình tĩnh ban đầu của hắn dần chuyển thành không chắc chắn, lúc chiều tối hắn quả thực đã nghĩ tới chuyện trèo xuống từ ống thông gió, dứt khoát buộc người về.
Ôn Uyển Nhu bó gối xem ảnh Thần Ca trong điện thoại, hung hăng cốc đầu một cái, mặc áo khoác da vào, lái xe đi thẳng tới nơi tập tụ tập quen thuộc của bọn họ.
Beacher, phòng cố định.
Mới sáu giờ chiều, trong phòng ngoài bartender thì chỉ có mỗi Hà Minh.
Ôn Uyển Nhu ngăn lại ly cocktail vừa được đưa tới, nhìn quét một vòng, phát hiện Bạch tiên sinh cũng không có mặt, cau mày hỏi Hà Minh, “Anh yêu bao giờ chưa?”
“Hử…Khụ khụ!”
Hà Minh vừa định hỏi hắn từ đâu hùng hổ xông vào, nào ngờ mới há miệng đã nghe được câu này, rượu mạnh trực tiếp xộc thẳng lên mũi, sặc đến nỗi chảy nước mắt, nửa ngày mới bình tĩnh lại được, hắn kinh ngạc nhìn Ôn Uyển Nhu, hỏi, “Con mắt nào của cậu thấy tôi yêu đương? Còn nữa, xin hồn, mấy câu hỏi này đã sớm không phù hợp với độ tuổi của tôi nữa, hiểu không?”
Ôn Uyển Nhu xem như là người ít tuổi nhất trong mấy người bọn họ, chẳng qua bình thường hắn luôn trưng cái mặt bình tĩnh trầm mặt, hơn nữa việc buôn bán của nhà họ Ôn đều cần bọn họ lo liệu, lâu dần cũng chơi cùng bọn họ.
“Ừ.” Ôn Uyển Nhu gật đầu, sau đó không nói hai lời quay đầu đi, Hà Minh bị tư thế nói mưa chính là gió của hắn làm cho mờ mịt. Ôn Uyển Nhu ra đến cửa thì vừa khéo bị Triệu Minh Nguyệt mới vào chặn lại, gã nhấc tay lười biếng hỏi, “Cậu định đi đâu thế?”
Ôn Uyển Nhu nhìn Triệu Minh Nguyệt, lặp lại câu hỏi, “Anh yêu bao giờ chưa?”
“Yêu thì chưa,” Triệu Minh Nguyệt thẳng thắn trả lời, nói tiếp, “Nếu không tôi cũng không đến từng này tuổi rồi còn chưa có bạn gái, đi, uống với các anh vài chén, để bọn anh giảng giải tâm hồn thiếu nữ của cậu cho.”
Ba người cùng ngồi xuống, Ôn Uyển Nhu vẫn không uống rượu, tuỳ tiện tráo tráo xấp bài trong tay, Hà Minh thấy thế, hỏi, “Làm một ván?”
“Chơi gì?” Ôn Uyển Nhu thấp giọng hỏi, không biết vì ngón tay hắn khớp xương thon dài hay vì kĩ xảo thành thạo mà động tác tráo bài kia vô cùng xinh đẹp hoa lệ.
Triệu Minh Nguyệt vốn ngại chơi loại trò chơi cần động não này, thấy tư thế này của hắn chợt nảy lên hứng thú, nghĩ nghĩ nói, “Đấu địa chủ?”
“Đặt cược nhiều không?” Hà Minh hỏi.
“Tôi để xe dưới lầu đấy, cậu dám đặt ít ngày mai đừng mong ra khỏi cửa.” Triệu Minh Nguyệt ngữ khí trào phúng, Bạch Ân đã liên tục nhắc nhở gã sửa cái tật xấu này, không có việc gì thì đừng nói như muốn ném pháo vào mặt người ta, làm người ta khó chịu.
Ôn Uyển Nhu hạ bài, “Không phải hai người muốn khuyên giải tôi sao, không khuyên vậy tôi đi.”
Triệu Minh Nguyệt dường như nghĩ tới chuyện gì, dáng vẻ gây sự lập tức yếu đi, “Quên đi, chúng ta đặt cược theo mức sòng bạc dưới lầu.”
Hà Minh ra hiệu cho nhân viên phục vụ, vừa nghe số cược ít như vậy, làm bộ khó hiểu hỏi, “Sao tự nhiên thay đổi?”
Triệu Nguyệt Minh nhìn về phía Ôn Uyển Nhu bĩu môi, nói, “Cậu ta chơi trò này giỏi lắm, tôi trời sinh đã không thích trò động não này rồi, dứt khoát chơi vậy thôi.”
Ba người bọn họ ngồi ở sofa chính giữa phòng, Ôn Uyển Nhu ngồi ngoài cùng, Hà Minh ngồi giữa, Triệu Minh Nguyệt ngồi bên phải, vừa rồi khi Triệu Minh Nguyệt bĩu môi đúng lúc Hà Minh ngẩng đầu lên, từ tầm nhìn của Ôn Uyển Nhu, trông hai người như đang mặt đối mặt hôn nhau.
Trong đầu Ôn Uyển Nhu chỉ toàn suy nghĩ làm thế nào tóm được Thần Ca, hơn nữa dạo này có quá nhiều tài liệu thực tế bổ sung, mồm tự nhiên phun ra, “Hà Minh mặt anh nghiêng sang bên phải một chút, anh Tiểu Minh có thể hôn anh.”
Không khí tức thì cứng đờ.
Triệu Minh Nguyệt và Hà Minh mặt xanh mét như uống phải thuốc chuột, tuy Triệu Minh Nguyệt là song tính, nhưng Hà Minh trăm phần trăm là thích phụ nữ, hơn nữa hai người như anh như em, đột nhiên bị người nói hôn nhau, nghĩ kiểu gì cũng thấy xấu hổ.
Ôn Uyển Nhu liếc hai người một cái, cúi đầu bắt đầu chia bài, Triệu Nguyệt Minh nhấc trái anh đào nhỏ nhỏ bên cạnh ly lên ăn, thuận thế ngồi thẳng người, Hà Minh hơi hướng về phía Ôn Uyển Nhu, ầm ĩ một hồi, hai bọn họ cũng không để tâm nhập cuộc bài, ngược lại bắt đầu nghiêm túc ngẫm nên khuyên nhủ chuyện yêu đương của Ôn Uyển Nhu thế nào.
Nhóm ba anh già thô kệch chưa thực sự yêu bao giờ, ít ra Ôn Uyển Nhu còn có trái tim thiếu nữ, thỉnh thoảng còn nổi hứng lãng mạn gì đó, chứ Triệu Minh Nguyệt và Hà Minh thì đích xác là loại dựa vào nửa người dưới sinh tồn, thứ duy nhất lưu trong não bộ là số điện thoại của gái, yêu đương là cái gì, có thể ăn không?
“Tôi cảm thấy,” Triệu Minh Nguyệt chậm rãi nói, “Đầu tiên thể lực của cậu rất tốt.”
“Còn rất biết tiêu tiền.” Hà Minh bổ sung.
Ôn Uyển Nhu trầm tư một lát, hỏi, “Ý hai người có phải là… Đuổi theo xe cậu ấy, sau đó cầm hoa tươi và nhẫn kim cương cầu hôn cậu ấy không?”
Triệu Minh Nguyệt và Hà Minh lập tức im bặt, thực ra hai người đều giấu đi nửa câu mình muốn nói: cái giường trong phòng hôm trước cho cậu mượn, sáng hôm sau đã siêu sinh rồi.
Thần Nhạc định rán trứng ăn cùng cơm, nhưng lười nấu, lục lọi trong tủ lạnh nửa buổi, cuối cùng lôi được một gói gà chiên giòn, cậu híp mắt nghiên cứu, sau đó trực tiếp cho vào lò vi sóng, xới thêm hai thìa cơm bỏ vô, việc lớn đã thành.
Eo đã đỡ nhức mỏi, Thần Ca vặn vặn eo, mắt liếc tới đôi chân phụ nữ ở góc tường…
Đã hơn nửa đêm rồi, Thần Ca bị doạ suýt bật ngửa ra sau.
“Ai? Ai ngủ ở đó đó?” Cậu cầm con dao chặt bên cạnh, run rẩy tiến lại gần.
“Ẳng?” Lông vàng bự mê man ngửa đầu lên, đưa mắt nhìn Thần Ca, ngoáp một cái ngủ tiếp.
Thần Ca thở phào, bật đèn lên mới phát hiện đôi chân kia là do Lông vàng bự đi tất chân màu đen gây ảo giác, hung hăng nhổ mấy cái lông của nó, vốn đang định lột đôi tất VV mang đến trên chân nó ra, lại thấy Lông vàng bự ngủ say như vậy, rón rén đi khỏi phòng bếp, đóng cửa ăn mảnh.
Một bát cơm gà nóng hổi nhét bụng xong, Thần Ca mới nhớ ra mình chưa sạc điện thoại, cậu đứng lên, đầu bỗng choáng váng. Thần Ca vội vàng túm lấy cạnh bàn bên cạnh, hai mắt hoa lên, tai cũng ong ong phát đau.
“Choang…”
Cái bát trên bàn bị tay cậu đụng trúng, rơi xuống đất vỡ toang.