Rong Biển Bị Mèo Ăn

chương 29

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

VV mang Lông vàng bự rời đi. Lúc tiễn VV ra cửa, Thần Ca liếc mắt để ý thấy Ôn Uyển Nhu vẫn chăm chú nhìn cậu, nhìn đến cả người cậu không thoải mái, cậu nhịn lại nhịn, rốt cuộc cũng không nói gì.

Ôn Uyển Nhu đi theo sau Thần Ca vào phòng bếp, thấy cậu muốn uống nước, hắn liền nhanh chóng rót một ly nước, cầm đến bên tay cậu.

Tới tận bây giờ chưa có ai đối tốt với Thần Ca như vậy, hai ông bà trong nhà suốt ngày ầm ĩ đòi ly hôn kia thì không nói rồi, từ khi học cấp hai cậu đã trọ ở trường, sớm học được tính độc lập. Ly nước ở ngay bên cạnh, cậu lại vì động tác của Ôn Uyển Nhu mà chậm chạm không dám cầm lấy.

Ôn Uyển Nhu cầm ly nước một lúc, chậm rãi hạ mắt, không nói gì, chỉ đặt nó xuống mặt bàn bóng loáng.

Thần Ca trong lòng áy náy đến khó chịu, nhưng có một việc cậu cần phải nói rõ ràng, lưỡng lự một hồi, cậu nói, “Anh có nhớ hôm chúng ta cùng đi ăn cơm, tôi nhắc đến VV không?”

Ôn Uyển Nhu gật đầu.

Thần Ca tiếp, “Tôi còn nói VV là gay, thực ra… Hôm ấy tôi muốn tác hợp cho hai người ở bên nhau.”

Ôn Uyển Nhu mở to mắt nhìn Thần Ca, “Vì sao anh phải ở bên cậu ta? Người anh thích là em.”

“Nhưng mà…Lúc ấy tôi đâu có biết.” Thần Ca xấu hổ, cậu luôn cảm thấy ánh mắt Ôn Uyển Nhu nhìn mình nóng rừng rực.

Ôn Uyển Nhu đột nhiên vươn cánh tay dài vòng quanh eo Thần Ca, ôm thật chặt, nói, “Anh không tin em không có cảm giác gì với anh, anh thực sự rất thích em, anh thậm chí còn không dám tưởng tượng cảnh em ở bên gã đàn ông khác, để gã ôm ấp em, tiến vào nơi bí ẩn chỉ có anh được hưởng thụ, nghĩ đến đó sẽ làm anh nổi điên, đừng buông tay được không?”

Thần Ca bị hắn nói đến mơ hồ, từ sau ngày ấy Ôn Uyển Nhu như mở ra chiếc hộp Pandora, bên trong tràn ngập hắc ám, hắn không thèm che giấu biểu đạt khát vọng với thân thể cậu. Thực ra khi nói chuyện với VV, Thần Ca cũng thấy có lẽ Ôn Uyển Nhu không tệ lắm, nhưng khi tiếp xúc với hắn, cậu luôn vô thức cảnh giác, loại cảm giác này rất khó hình dung, chỉ là Thần Ca có trực giác, nếu cậu gật đầu, Ôn Uyển Nhu nhất định sẽ xông lên xé quần áo cậu, sau đó nhốt chặt cậu lại, dù là thân thể hay tinh thần.

“Ừm…Anh buông tay ra đã.” Thần Ca có chút sợ hãi, ở khoảng cách gần cậu có thể nhìn rõ tơ máu đỏ ngầu trong mắt hắn, “Anh có thể để tôi suy nghĩ thật kĩ được không? Hãy cho tôi vài ngày.”

“Được, anh cho em ba ngày, lúc đó em hẳn là biết anh muốn câu trả lời thế nào.” Ôn Uyển Nhu cúi đầu ngậm lấy môi Thần Ca, hai bàn tay nóng rực đặt trên lưng cậu dán sát vào lớp áo ngủ hơi mỏng, làm tim Thần Ca đập thình thịch.

Thần Ca muốn đẩy hắn ra, song khi nhìn thấy khoé mắt sưng đỏ của Ôn Uyển Nhu, nghĩ đến chuyện đối phương đã vì mình mà khóc suốt một đêm, cậu bỗng có chút không đành lòng.

Ôn Uyển Nhu bước một bước quay đầu lại ba lần đi xuống lầu, Thần Ca đứng trước cửa sổ cười vẫy tay với hắn, nhìn thấy người rốt cuộc lên xe máy rời đi mới thở phào một hơi. Cậu lau mồ hôi lạnh trên trán, cảm giác như chuyện mấy ngày nay chỉ là một giấc mộng.

Phát sinh quan hệ với đàn ông, giờ còn có nguy cơ bị hắn làm cho phải chuyển nhà.

Thực ra căn hộ này còn lại nửa tháng tiền thuê, trước kia Thần Ca luôn cảm thấy mai sau không chừng cậu sẽ chuyển đi nơi khác làm việc, mỗi lần chỉ trả trước tiền thuê của ba tháng, giờ nghĩ lại, lựa chọn trước kia quả là sáng suốt.

Cậu có rất ít tài sản, dù sao ba mẹ đều sống ở thành phố H cạnh thành phố B, đa số hành lý đều xếp đống ở nhà, bởi vì thân thích họ hàng của hai ông bà quá ảo diệu, nếu cậu thu dọn phòng mình ở nhà quá sạch sẽ, nhất định về sau sẽ chẳng có chỗ mà về ở.

Lại nói tiếp thời thơ ấu của Thần Cả quả thực khiến người ta phải thổn thức.

Ba Thần là một con nghiện cờ bạc, suốt ngày trong quán chơi bài, từ khi Thần Ca có kí ức chưa từng thấy ba mình đi làm, dù chỉ một ngày cũng không, thắng tiền thì ông mua vài thứ về nhà, thua thì đập đồ, quyết moi móc tất cả tiền bạc giấu trong nhà mới chịu thôi, mỗi khi nghe được tiếng mở cửa ban đêm, da đầu Thần Ca đều run lên, chỉ đến khi rời khỏi nhà cậu mới bỏ được thói quen này.

Cược mười thua chín, nhà Thần Ca chưa bao giờ có của ăn của để, tiền học phí mỗi tháng của cậu đều là do mẹ Thần đi vay.

Mẹ Thần khổ cực nuôi lớn Thần Ca, trong lòng có lẽ đã sớm quyết định ly hôn ba Thần, Thần Ca vừa tốt nghiệp đại học, mẹ Thần đã đưa đơn ly hôn đến trước mặt ba Thần.

Mấy năm nay ba Thần đều ra ngoài chơi bời, đã quen trong nhà có một người phụ nữ vất vả chịu khó, lúc nhìn thấy đơn ly hôn ông liền trợn tròn mắt, liên tục gọi điện bảo Thần Ca khuyên nhủ mẹ mình. Khi ấy Thần Ca mới đi làm, hơn nữa cậu đã sớm khuyên mẹ mình ly hôn, nghe được tin ấy, cậu lập tức gọi điện cho mẹ, nghe hết sự tình xong, liền quyết định không can thiệp vào chuyện này.

Cũng không biết ba Thần dùng cách gì mà cuối cùng hai người không ly hôn nữa, nhưng bắt đầu cứ được dăm ba bữa lại cãi nhau, mỗi lần cãi nhau mẹ Thần lại đòi ly hôn, ba Thần lại gọi điện ầm ĩ với Thần Ca, khiến trong tiềm thức Thần Ca trở nên e ngại hôn nhân, dần dần không dám chọn lựa một người phụ nữ hợp với mình.

Sau khi rời khỏi nhà Thần Ca, Ôn Uyển Nhu phát ngốc.

Ba mươi giây đèn đỏ trôi qua, xe đằng sau ấn còi liên hồi, hắn lại như không nghe thấy, cứ đứng đờ tại chỗ.

Cảnh sát giao thông nhìn không nổi nữa, thổi còi nhắc nhở hắn.

Ôn Uyển Nhu chậm rãi đối mặt với anh, nói, “Anh đấm tôi một cái đi.”

Cảnh sát giao thông trợn to mắt, nhìn hắn từ trên xuống dưới, hô lên, “Anh có bệnh à! Anh đang gây cản trở giao thông đấy!”

Ôn Uyển Nhu còn đang đắm chìm trong thế giới của mình, tự mình nói tự mình nghe, “Tôi thích một người đã rất nhiều rất nhiều năm rồi, mấy hôm trước cậu ấy ở bên tôi, chúng tôi lên giường, nhưng bỗng nhiên cậu ấy nói đó chỉ là một hiểu lầm, muốn bỏ tôi, rồi giờ lại nói ba ngày sau sẽ ở bên tôi, giờ tôi cảm thấy mọi thứ đều không phải là thật, anh đấm tôi một cái đi, để tôi xem xem mình đang mơ hay đây là sự thật.”

“Ai! Đi mau đi!” Tiếng xe cộ quá lớn, cảnh sát giao thông không nghe ra hắn đang lẩm bẩm cái gì, giữ chặt tay hắn muốn hắn tránh đường, đột nhiên Ôn Uyển Nhu nắm chặt tay nện vào mũi anh một cái, hoàn toàn khiến người ta không thể dự đoán được.

Máu mũi chảy điên cuồng, cảnh sát giao thông sợ rụt về sau vài bước, người bên cạnh cũng phát hiện có ẩu đả, vội vàng tiến đến khống chế Ôn Uyển Nhu.

Ôn Uyển Nhu bị bẻ ngoặt hai tay ra sau, bị đưa đến chỗ xe cảnh sát, lúc đi ngang qua anh cảnh sát giao thông đáng thương, đột nhiên hắn hỏi, “Đau không?”

Cảnh sát giao thông bị hắn doạ sợ, máu khó khăn lắm mới ngừng lại chảy ra, lầu bầu, “Đau.”

“Cảm ơn.” Ôn Uyển Nhu nghiêm túc suy nghĩ, rồi vô cùng kính cẩn nói, “Xin lỗi vì đã gây thương tích cho anh, tôi sẽ bồi thường.”

Cảnh sát giao thông bịt mũi nhìn tên thần kinh kia lên xe cảnh sát, mãi mới ngộ ra mình bị đánh, chính là vì khi ấy không hung hăng đấm hắn một chưởng, đúng là tai bay vạ gió mà.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio