Bà chủ không có đi làm cơm, mà là mắt nhìn Kim Minh Hâm, ra hiệu ngầm nói với Tiền Lung Lung: "Vị tiên sinh này, muốn ăn chút gì không? Lung Lung con quen thuộc, giúp người ta chọn chút đi."Tiền Lung Lung không hiểu nhìn về phía Kim Minh Hâm hỏi: "Anh còn muốn ăn sao?"Kim Minh Hâm cảm giác dạ dày mình càng thêm trống rỗng, vẻ mặt anh ta chờ mong nhìn bà chủ nói: "Dựa theo lệ bình thường của Tiền tiểu thư đi, không cần giảm bớt."Anh ta cảm giác mình hôm nay có thể ăn hết một nồi cơm!"Yes Sir!" Bà chủ sảng khoái, " bát tô mì sốt tương lớn!"Bành!Kim Minh Hâm từ trên ghế tuột xuống, trực tiếp ngồi trên mặt đất."Ai nha!" Bà chủ vội vàng chạy lên trước đỡ người, còn thuận tay giúp Kim Minh Hâm vỗ vỗ đất dính vào mông, sau khi ấn người xuống chỗ ngồi có chút phẫn nộ vỗ vỗ bả vai Tiền Lung Lung: "Lung Lung, con cũng không biết chăm sóc người ta tốt một chút."Tiền Lung Lung càng không hiểu nổi, cô hỏi Kim Minh Hâm: "Anh tàn tật hả?""Không có.""Sinh hoạt không thể tự lo à?""Không có.""Ngã bệnh sao?""Không có!""Tôi đây tại sao phải chăm sóc anh?""Tôi không cần cô ấy chăm sóc tôi, cảm ơn ý tốt của đại tỷ."Một câu cuối cùng Kim Minh Hâm là nói với bà chủ, bác gái gần tuổi nghe được hai chữ "Đại tỷ" trên mặt cũng cười như hoa.
Nhìn trong tiệm không có khách, bà ta trực tiếp ngồi vào bên cạnh Tiền Lung Lung, hàn huyên với Kim Minh Hâm."Thằng nhóc kia, tên gì, bao lớn rồi?""Kim Minh Hâm, năm nay .""Ờ! Tên đẹp, Lung Lung chúng ta nhất định thích!" Bà chủ tương đối hiểu rõ sở thích của Tiền Lung Lung."Còn có thể.""Này.
.
.
Tiểu Kim làm việc gì? Thu nhập thế nào?""Chính là chân chạy việc cho ông chủ, miễn cưỡng có thể nuôi sống bản thân." Nhìn vẻ mặt tươi tắn của bà chủ càng ngày càng sáng lạn, trong lòng Kim Minh Hâm tràn đầy cảnh giác."Không có việc gì, Lung Lung chúng ta có thể kiếm tiền!" Bà chủ càng nhìn Kim Minh Hâm càng hài lòng, ôm eo Tiền Lung Lung cười nói: "Lung Lung chúng ta nha, từ lúc bắt đầu vào cấp hai là có thể kiếm tiền cho mình ăn cơm no rồi, hiện tại lại càng cái gì.
.
.
Vào giới văn nghệ làm diễn viên, lại càng kiếm được nhiều hơn.
Vừa thông minh lại vừa xinh đẹp, còn tốt nghiệp đại học danh tiếng đó, thân thể còn đặc biệt khỏe mạnh, thật sự là đốt đèn lồng đều tìm không thấy a!"Kim Minh Hâm:.
.
.Anh ta là nên châm chọc giọng điệu bà chủ này giống như bà mối, hay là nên bội phục Tiền Lung Lung tuổi còn nhỏ có thể không liên lụy trong nhà tự mình kiếm tiền ăn cơm? Đây chính là một khoản tiền lớn a! Chẳng lẽ cô là dựa vào cướp đoạt?Lúc này sau nhà bếp truyền đến một tiếng la trung khí mười phần: "Lung Lung, trước bát nhé, con tới bưng đi!" bát, quả thật không phải người có lực cánh tay bình thường là có thể bưng được, thân thể cũng phải là tương đối cao lớn! Tiền Lung Lung quen thuộc một tay nâng mặt bàn trước mặt lên, trực tiếp đến sau nhà bếp.Kim Minh Hâm:.
.
.Anh ta biết tại sao Lung Lung lại có sức ăn lớn như vậy rồi! Anh ta càng hiểu Tiền Lung Lung vì sao đối với tiền thưởng khát vọng như vậy luôn rồi! Anh ta trách oan Tiền Lung Lung rồi, cô tuyệt đối không thể tính là một tiểu nhân tham tài, mà cô cũng chỉ là quần chúng cực khổ vật lộn để ăn no mặc ấm thôi!Sau khi Tiền Lung Lung bưng mì trở về trực tiếp bắt đầu ăn, bà chủ càng sốt ruột, đưa tay vỗ cái ót Tiền Lung Lung một chút: "Lung Lung, còn không cho Tiểu Kim người ta một chén?"Tiền Lung Lung vô tội nhìn qua Kim Minh Hâm đối diện: "Anh khống biết bưng sao?"Kim Minh Hâm vội vàng vươn tay ra đoạt một tô mì trước mặt, anh ta sợ chốc nữa sẽ hết mất.Bà chủ nộ kì bất tranh [] vỗ Tiền Lung Lung một cái: "Cái đứa nhỏ này, Tiểu Kim người ta khôi ngô như vậy, tại sao lại không biết tranh giành hả? Muốn cho bác gái con gấp chết hả!"[] 哀其不幸,怒其不争: Ai kì bất hạnh, nộ kì bất tranh: Vì sự bất hạnh của ai đó mà cảm thấy buồn, vì ai đó không chịu đấu tranh mà tức giận.Lúc này Tiền Lung Lung không gấp gáp ăn cơm, cô tỉ mỉ quan sát Kim Minh Hâm một phen, nghiêm túc quay đầu nói với bà chủ: "Ngoại trừ tên, cái khác rất khó coi."Kim Minh Hâm:.
.
.Hóa ra anh ta chỉ còn lại cái tên! Anh ta có cần phải cảm tạ cha anh ta năm ấy yêu tiền như mạng đặt cho anh ta cái tên Kim Sơn này hay không, để cho anh ta tốt xấu gì cũng còn có chỗ có thể nhìn?.