"Còn gì nữa không?" Tiêu Thần lại hỏi.
"Hả?" Kiều Sơ Lạc chỉ chỉ túi bò khô cùng một hộp bắp rang size lớn, Tiêu Thần lập tức cầm chúng lên.
Đây là gặp được kim chủ hả trời?
Hai đứa tràn ngập trông mong mà nhìn Tiêu Thần trả tiền, đối phương lấy thêm vài viên kẹo thông họng nữa, sau đó thì ngoắc ngoắc tay với bọn họ.
Hai người mau chóng chạy tới cầm đồ, ba ba kim chủ cho bọn họ đồ ăn nè!
Tiêu Thần cúi đầu, ghé sát An Lan, nhẹ giọng nói: "Tăm cay, khoai lát đều gây nóng trong. Mirinda cũng không lành mạnh bằng nước ô mai đâu. Chúc các bạn học chơi vui vẻ nhé."
Bốn phương tám hướng đều truyền tới âm thanh như quỷ khóc sói gào, thế nhưng vào giờ phút này, giọng nói của Tiêu Thần dường như đã biến thành sự hiện hữu độc nhất.
An Lan biết ngũ quan của Tiêu Thần rất xuất sắc, nhưng khi hắn tới gần cậu như vậy, dây thần kinh thị giác của An Lan vẫn có một loại cảm giác bị thu hút không cách nào chống cự nổi.
Dường như cậu đã có thể hiểu được sức hấp dẫn lớn nhất của Alpha chất lượng cao là gì rồi.
Chân mày cùng sống mũi của Tiêu Thần tạo thành những đường uốn lượn tinh tế đầy mạnh mẽ, tựa như nước mực nóng bỏng nhuộm lên trang giấy trắng, mà trang giấy Tuyên Thành trắng tinh kia lại chính là An Lan cậu.
Thời điểm tầm mắt của An Lan chạm phải ánh mắt của Tiêu Thần, hết thảy mọi thứ xung quanh đều không còn quan trọng nữa. Từng tế bào thần kinh của cậu giống như bị thứ gì đó mài sát rồi đột nhiên bốc cháy, nhiệt độ nóng bỏng khiến cho toàn bộ không gian đều trở nên vặn vẹo, méo mó.
Có vài người khách khách xách đồ đi qua vô tình đụng phải người An Lan một chút, Tiêu Thần bèn dùng một tay chặn lại mấy chiếc túi nilon đựng đầy bia của đối phương, biểu tình lạnh lẽo: "Anh đụng vào bạn học tôi rồi."
Mấy người trẻ tuổi xách túi bia vừa định nói "Đụng một tí cũng có chết được đâu", nhưng khi chạm phải ánh mắt lạnh như băng của Tiêu Thần, cổ họng giống như bị bóp chặt, không cách nào thốt được lên lời.
"Vâng, vâng...... Thực xin lỗi."
Vừa dứt lời liền ba chân bố cẳng mà chạy biến đi.
"Cảm ơn, tôi không sao đâu......" An Lan cũng không ngờ Tiêu Thần lại chu đáo đến vậy.
Không nghĩ tới đối phương lại thẳng thừng đáp lại một câu: "Đương nhiên là chẳng sao rồi. Đàn ông bị đụng một chút cũng có phải bị " một lúc" đâu, nghiêm trọng gì."
Ba chữ " một lúc" nhẹ nhàng vang lên, mang theo một loại khàn khàn quyến rũ, lỗ tai An Lan tựa như bị một dòng điện xuyên qua, khe khẽ mà run lên.
"Lúc nãy bắn súng đẹp trai lắm." Khóe miệng Tiêu Thần khẽ nhếch lên.
An Lan ngây ngẩn cả người, cho nên cái người nhìn chằm chằm cậu lúc chơi bắn bia kia chính là Tiêu Thần sao?
Nói xong, Tiêu Thần liền nghênh ngang mà bỏ đi.
An Lan với Kiều Sơ Lạc bốn mắt nhìn nhau.
"Chúng ta vừa mới bị Tiêu Thần đùa giỡn hả?"
"Không thì sao, Tiêu Thần sao có khả năng mời chúng ta được chứ!"
An Lan thở dài, chuẩn bị vói tay vào trong túi quần móc điện thoại mượn tiền chị gái, lại phát hiện trong túi mình hình như có thứ gì đó.
Lấy ra nhìn, không ngờ lại là kẹo thông họng.
Đây là kẹo Tiêu Thần mua khi nãy mà, nhưng hắn nhét vào túi mình từ lúc nào vậy nhỉ?
"Chỉ có điều không ngờ Tiêu Thần cũng sẽ đi hát? Chẳng biết cậu ấy đi với ai nhỉ?" Kiều Sơ Lạc có chút tò mò.
Đám An Lan đi phía sau Tiêu Thần, nhìn hắn xách theo một đống đồ ăn vặt đi vào một phòng lớn.
"Vừa nãy tao thấy Tiêu Thần mua cả bia nữa đấy." Kiều Sơ Lạc nói.
"Không thể nào, chúng mình còn chưa đến tuổi uống bia rượu đâu." An Lan kéo Kiều Sơ Lạc một cái.
Thính giác của An Lan nhạy bén hơn Kiều Sơ Lạc rất nhiều, cho nên cách một cánh cửa phòng hát cậu vẫn có thể láng máng nghe thấy tiếng chuyện trò bên trong. Hình như không chỉ có Tiêu Thần, mà còn có cả Hứa Tinh Nhiên nữa?
À đúng rồi, Hứa Tinh Nhiên với Tiêu Thần đều là thành viên câu lạc bộ bắn súng Quan Sơn Hải mà.
Cho nên, câu lạc bộ của bọn họ đến đây liên hoan hả?
"Ôi chao, Tiêu Thần tới rồi, chúng ta lại chơi trò chơi tiếp thôi! Tới đây tới đây, quay chai bia đi! Quay trúng ai thì chọn nói thật hoặc là thử thách nhé."
Tiêu Thần đáp một câu mang theo vài phần trào phúng: "Mấy người bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi cái trò nhạt nhẽo này?"
"Chậc chậc, thử thách của bọn này khó xơi lắm đấy. Như lúc nãy vừa quay tới Hứa Tinh Nhiên, cậu ta chọn thử thách, cậu đoán xem chúng tôi bắt cậu ta làm gì nào?"
An Lan biết bản thân không nên đứng ở ngoài nghe lén, thế nhưng trong phòng đột nhiên nhắc đến một vấn đề như vậy, mà cậu cũng rất muốn biết Hứa Tinh Nhiên phải làm thử thách gì.
Tiêu Thần tùy tiện ngồi xuống ghế sofa, hai chân dài miên man gác lên mặt bàn. Tư thế chẳng đứng đắn chút nào, thế mà hắn lại làm như thể đương nhiên ấy.
"Các cậu bắt Hứa Tinh Nhiên làm gì? Đi ra ngoài đánh dấu Omega nào đó hả?" Tiêu Thần thuận miệng nói.
Ai biết Hứa Tinh Nhiên lại hờ hững đáp một câu: "Ngại quá, người tôi muốn đánh dấu không phải Omega."
Tiêu Thần hiếm khi ho sặc một tiếng: "Má ơi, đừng nói là cậu muốn đánh dấu Cố Lệ Vũ đấy nhé? Mặc dù tôi biết nó trở thành quán quân toàn năng trong trận đấu bắn súng khiến cho trong lòng cậu rất khó chịu."
"Trùng hợp, thử thách của bọn họ chính là gọi Cố Lệ Vũ tới liên hoan." Hứa Tinh Nhiên trả lời.
Tiêu Thần nhếch môi nói: "Vũ Lập Dĩ có lẽ tình nguyện ở nhà hưởng thụ cảm giác cô độc hơn đấy."
Nghe đến đó, An Lan cũng cảm thấy Cố Lệ Vũ nhất định sẽ không tới.
"Đúng vậy, cậu ta không tới." Hứa Tinh Nhiên trả lời.
Bọn họ lại bắt đầu xoay chai bia, không ngờ lần này miệng chai lại quay về phía Tiêu Thần.
Người trong phòng bắt đầu gào rú: "Ái chà chà Tiêu Thần! Chọn nói thật hay thử thách nào? Lẹ lên coi!"
"Nếu cậu chọn thử thách, tôi nhất định sẽ bắt cậu đi ngoài đánh dấu người đầu tiên mà cậu nhìn thấy." Một người trong nhóm lớn tiếng nói.
An Lan giật mình, nếu lúc này Tiêu Thần mở cửa ra, không phải nhìn thấy mình thì cũng là Kiều Sơ Lạc.
"Tôi chọn nói thật." Tiêu Thần đáp.
"Không phải là cậu không dám đánh dấu đấy chứ? Thế này đâu có giống cậu đâu?" Có người cố tình đùa giỡn.
"Đánh dấu là chuyện trọng đại, sao có thể mang ra làm thử thách?" Giọng điệu của Tiêu Thần rất bình tĩnh, nhưng lại vô cùng lạnh lùng.
Ngoài miệng kêu gào để Hứa Tinh Nhiên đánh dấu Cố Lệ Vũ, thế nhưng đó rõ ràng chỉ là lời nói đùa mà thôi. Hai Alpha ở cạnh nhau chỉ có thể chém giết lẫn nhau mà thôi, còn muốn đánh dấu ấy hả...... Xin lỗi giới sinh vật học còn chưa làm nổi đâu. Chẳng qua, nếu để Tiêu Thần đi ra ngoài đánh dấu người đầu tiên mà hắn nhìn thấy, lỡ như người đó là Omega thật thì sao?
Mặc dù An Lan đã quyết định sẽ không nghe lén nữa, thế nhưng thính lực nhạy bén vẫn khiến cậu có thể nghe thấy rõ mọi thứ bên trong, kể cả tiếng hít thở tẻ nhạt của bọn họ.
Lúc này, Hứa Tinh Nhiên mới mở miệng: "Vậy thì nói thật đi. Tiêu Thần —— cậu thích hương vị tin tức tố nào?"
Nháy mắt, không khí sục sôi trở lại.
Thanh âm của Hứa Tinh Nhiên không nhỏ, ngay đến cả Kiều Sơ Lạc đang dựa sát vào cửa cũng có thể nghe thấy được mà lộ ra biểu tình tràn ngập chờ mong.
"Lớp trưởng hỏi Tiêu Thần thích hương vị tin tức tố nào kìa?"
An Lan đặt một ngón tay lên miệng, ra hiệu Kiều Sơ Lạc đừng nói chuyện, sẽ bị Alpha ở bên trong nghe thấy. Sau đó thì kéo kéo Kiều Sơ Lạc, dùng ánh mắt bảo cậu ta "Đi thôi, đừng nghe nữa".
Nhưng đúng lúc này, Tiêu Thần nói ra đáp án: "Tôi thích hương vị trúc xanh."
"Trúc xanh? Có Omega nào có mùi như vậy sao?"
"Chẳng ngọt chút nào cả, làm sao mà hấp dẫn được người khác chứ?"
Tiêu Thần lại hỏi ngược lại: "Vì sao phải ngọt? Khiến người khác thoải mái là được rồi."
Không ngờ Hứa Tinh Nhiên đột nhiên lên tiếng: "Thật trùng hợp, tôi cũng giống cậu. Đôi khi tin tức tố quá ngọt sẽ khiến cho người ta cảm thấy phiền toái nặng nề, đồng thời cảm giác tràn ngập tinhd mục đích. Hương vị trúc xanh, rộng lượng lại tịch mịch...... Dường như có thể chạm tới trái tim bất cứ người nào."
"Các cậu đang nói gì vậy? Tôi vẫn không thể tưởng tượng ra nổi tin tức tố này là cái loại gì nữa?"
Tiêu Thần trả lời: "Cậu chỉ cần tưởng tượng, có một loại hương vị trống trải dài lâu, kéo cậu thoát khỏi địa ngục tăm tối hỗn độn là được."
Giọng nói của hắn rất nhẹ nhàng, những lời như vậy không giống như sẽ được nói ra từ miệng Tiêu Thần.
"Chịu thôi, vẫn không tài nào mà tưởng tượng ra được." Những người khác sôi nổi bày tỏ.
"Chúng ta ăn ngon ngủ kỹ như vậy, nào biết được địa ngục thế nào chứ, ha ha ha!"
"Tiêu Thần này, cậu đã từng tới địa ngục rồi à?"
Giọng nói lạnh băng của Tiêu Thần vang lên: "Mấy người nghĩ sao?"
Thần kinh của An Lan giật thót, Tiêu Thần đương nhiên đã đến địa ngục rồi —— chính là thời điểm hắn tiến vào kỳ mẫn cảm, phải cách ly những một tuần khi trước.
Lúc này, Hứa Tinh Nhiên đứng lên, cầm lấy micro, "Ồ, đến bài tôi chọn rồi."
Đó là《Close To You》- một bài hát tiếng anh cũ, cuộc thảo luận của bọn họ về tin tức tố hương vị trúc xanh cũng dừng lại ở đây, mặc dù trong lòng An Lan vẫn đang tự hỏi, rốt cuộc đó là loại hương vị như thế nào.
Thanh âm Hứa Tinh Nhiên dịu dàng tràn ngập từ tính, An Lan không nhịn được mà muốn nghe Hứa Tinh Nhiên hát.
An Lan với Kiều Sơ Lạc liếc nhìn nhau, Kiều Sơ Lạc lập tức móc điện thoại ra ngồi xổm trước cửa bắt đầu quay video.
"Ê, mày làm thế này không hay đâu?"
"Lớp trưởng đang hát đó! Ngàn năm mới có một lần, bây giờ mà còn không quay, chỉ sợ về sau chẳng có cơ hội nữa!"
An Lan thở dài một hơi, vừa nâng đầu lên, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Hứa Tinh Nhiên.
Hứa Tinh Nhiên nở nụ cười, ở dưới ánh đèn KTV mờ ảo tựa như đốm lửa nhỏ, bóng tối giao thoa với ánh sáng tạo nên một nét đẹp thần bí đầy quyến luyến.
An Lan có chút chột dạ, có phải Hứa Tinh Nhiên đã sớm phát hiện ra bọn họ nghe lén ở ngoài cửa rồi không? Thật là xấu hổ quá đi mất.
Quả nhiên bản thân không nên vì tò mò mà lén lút nghe người khác nói chuyện mà.
Nhưng Hứa Tinh Nhiên lại dùng tay ra hiệu, ý bảo chờ hắn một lát.
Điều này khiến cho An Lan đang muốn lén lút rời đi cũng phải cảm thấy ngại ngùng.
Hứa Tinh Nhiên hát xong một lượt bèn ném micro cho một nữ sinh bên cạnh, cúi người nói câu xin lỗi rồi cầm thứ gì đó ra ngoài.
Kiều Sơ Lạc vẫn đang ngồi xổm trước cửa, cửa vừa mở ra, suýt chút nữa cậu ta đã ngã rạp xuống chân Hứa Tinh Nhiên rồi.
"Lớp...... Lớp trưởng?" Kiều Sơ Lạc vội vàng đứng lên.
Hứa Tinh Nhiên thấy chân cậu ta đã tê rần thì ân cần mà đỡ cậu ta đứng dậy, "Các cậu cũng hát ở đây à?"
"Ừ, mới khai trương mà, nghe nói điều kiện tốt lại còn rẻ nữa." An Lan trả lời.
"Có mấy tấm thẻ ưu đãi ở đây, các cậu cầm lấy dùng đi. Thẻ ưu đãi chỗ chúng tôi nhiều quá, không dùng hết được."
An Lan nhận lấy, cậu thật sự nghi ngờ bản thân có phải đã nhìn nhầm rồi không, mặc dù giá trị mỗi phiếu chỉ có tệ, nhưng chỗ này ít nhất cũng phải có đến mười mấy phiếu lận.
"Lớp trưởng ơi, chúng tôi không nhận cái này được đâu......"
Hứa Tinh Nhiên lại cười: "KTV này là nhà tài trợ cho câu lạc bộ chúng tôi. Hơn nữa, hạng mục m bia di động của An Lan cũng rất lợi hại mà. Cậu định lúc nào mới gia nhập câu lạc bộ của chúng tôi đây?"
"Hả? Trình độ của các cậu đều cao như vậy...... Tôi vẫn là......"
"Hôm nay huấn luyện viên còn hỏi tôi có quen cậu không đấy. Những tấm thẻ ưu đã này cứ coi như tôi đang giúp ông ấy mua chuộc người vậy." Dứt lời, Hứa Tinh Nhiên còn chớp chớp mắt.
Bên trong có người gọi hắn, Hứa Tinh Nhiên nói một câu "Chơi vui vẻ nhé" rồi đi vào phòng.
An Lan sững sờ đứng đó, còn Kiều Sơ Lạc thì lại kích động cực kỳ.
"Trời ạ, lớp trưởng muốn cướp mày về câu lạc bộ của cậu ấy kìa! Bọn tao đều được hưởng ké hào quang của mày rồi."
Kiều Sơ Lạc lôi An Lan đến quầy bán hàng chọn đồ, nào là khoai lát, tăm cay, khô bò, bắp rang,... muốn ăn thứ gì thì chỉ cần dùng thẻ ưu đãi để đổi là được.