- Đây là Hàn Thiên Kỳ, vị hôn phu của con đó! - Lưu Phong dẫn nó - Ngọc Ngiên đến trước đứa con trai trông cao hơn nó cả cái đầu. Tầm này ít nhất cũng phải lớn hơn nó tuổi.
- Cha... vị hôn phu là sao? - Nó ngơ ngác, dương đôi mắt ngây thơ của đứa con nít mới tuổi lên nhìn cha.
- Bao giờ lớn con sẽ hiểu nhé.
- Phải đó, bây giờ bắt con bé hiểu thì còn quá sớm! - Hàn lão gia cười.
Còn cậu bé kia, hắn - Hàn Thiên Kỳ thì chỉ im lặng, nhìn cô bé trước mắt. Trong lòng cậu từng giây từng phút đã khắc ghi bóng hình của cô bé dễ thương đang đứng trước mắt cậu. Tuy mới tuổi, nhưng cậu đã hiểu chuyện. Nghe cha mẹ nói đó là vị hôn thê của mình, cậu cảm thấy lạ lùng. Và từ giây phút cậu nhìn thấy Ngọc Nghiên, cậu đã thề đời này kiếp này phải có bằng được cô bé đó, bảo vệ bằng được cô bé đó.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Reng...Reng...Reng...” - Tiếng cái chuông đồng hồ báo thức của ai đó reo lên và chỉ h
- Tiểu thư, mau dậy đi ạ! - Tiếng cô hầu gái mở hé cánh cửa thò mặt vô gọi
- ', ' nữa thôi! - Cô gái kia vươn tay tắt báo thức và xua xua tay ý nói cô gái kia đi đi
- Vâng, vậy tôi xuống làm đồ ăn sáng cho cô ạ! - Cô hầu gái cúi xuống và bỏ ra ngoài.
strong...
h...
h...
“ Yui Yui ~ Bà choằn gọi!” - Tiếng chuông điện thoại đổ. Cô gái kia thò tay ra vớ lấy cái điện thoại, mắt nhắm mắt mở ấn cái nút nghe.
[ Mày đâu rồi? Tao đang ở dưới cổng nhà mày này. Bộ ko đi học hở? ] - Tiếng cô gái lanh lảnh
- Mấy giờ rồi? - Uể oải
[ Gần h rồi thím!]
- What? Hu hu hu... Muộn đến nơi òi! Mày! Vô nhà đợi tao! - Hốt hoảng lao ra khỏi phòng và chui vô nhà tắm. Sau phút nhanh nhanh mải mải thì cô chui ra ngoài. Cái áo hồng hồng với cái phù hiệu của Học viện Ngọc Đình cùng chân váy đen tuyền. Đôi tất cao quá gối màu đen tôn lên đôi chân thon dài của cô. Mái tóc dài màu hồng cột lên gọn gàng.
Xuống đến cái bàn ăn, cô thấy đứa bạn thân đang ăn rất ngon lành, cái mặt nhàn hạ. Cũng cái bộ đồng phục ấy, mái tóc trắng dài tết thành bím để sang bên vai. Chiếc tai nghe nhạc luôn bên mình hôm nay được cô cột thêm cái ruy băng màu đỏ.
- Chả phải mày nói là h rồi hay sao? Ko sợ muộn à?
- Nhìn lại đồng hồ!
- Hả? - Hỏi nhưng tay vẫn rút điện thoại ra nhìn. Đậu... h. - Con điên, mày lừa tao!
- Ko lừa bộ mày chịu dậy? - Vẫn nhàn nhã.
- Hừ...
- Thôi, bực làm gì... ăn đi!
Phải, còn ai vô đây ngoài Ngọc Nghiên và Trấn Phương chứ. Thống nhất luôn vậy, từ nay, Ngọc Nghiên sẽ được gọi là nó, Trấn Phương là nhỏ!
Học viện Ngọc Đình, khu THPT
- Oaaaaaaaaaa... Là Ngọc Nghiên kìa - HS
- Ôi... nữ thần của tôi - HS
- AAAAAA, cả Trấn Phương nữa - HS
- Tim tôi sắp nổ rồi - HS
- Xí, thật ko có mắt nhìn người! Tôi đẹp hơn chúng nó nhiều - HS
- Bớt đi bà! Bà ghen tị thì cứ nói thẳng! - HS
Và tất nhiên, sau đó còn là những câu xì xào bàn tán về tụi nó. Khen có, tán thưởng có, ghen tị có,... nhưng tụi nó chả quan tâm.
- Lên lớp đi! - Trấn Phương kéo tay Ngọc Nghiên
- Mày lên trước đi! Tao lên sau!
- Ừm...
Nói rồi, Ngọc Nghiên đi thẳng ra sân sau. Ở đây vô cùng yên ắng, thanh bình. Nơi này gần như ko có ai tới cả. Cô đi đến gốc cây cổ thụ, nơi quen thuộc của cô. Cô ngồi xuống, lấy điện thoại ra nghe nhạc và nhắm mắt, đưa hồn theo bản nhạc du dương. Đột nhiên, ko biết từ đâu cuốn sách rơi trúng đầu cô.
- Oái! Cái gì thế? Hừ... sách ở đâu đây? Bực quá! - Nói liến thoáng hồi, cô đá phát vô cái cây.
“Rầm“. Phải, đó là tiếng động khi cái chân tiếp xúc cái cây. Sau hồi rung chuyển, từ trên cây, cái gì đó rơi xuống đất cái “Bộp“.
- Hừ... tên nào bất lịch sự lại phá bĩnh giấc ngủ của người ta thế? - soái ca, soái ca đó a!
- Cái này... là sách của anh? - Nó cầm cuốn sách đưa ra trước mặt tên kia
- Phải! - Hắn giựt lấy cuốn sách và nhìn lên coi ai là kẻ đã khiến hắn quay về với đất mẹ thân yêu cách thảm như thế. Nhưng khi thấy khuôn mặt của “hung thủ”, anh giật mình... “Ngọc... Ngọc Nghiên à...” - Đó là suy nghĩ đầu tiên của anh khi thấy cô.
- Hừ... Tại sách của anh rơi trúng đầu tui thôi! - Nó quay ngoắt chu mỏ. Lúc này, trông nó thiệt dễ thương khiến hắn thoảng đỏ mặt
- Kéo tôi dậy! - Hắn đưa tay ra.
- Hả?
- Coi như là chuộc lỗi của em!
- Ờ! - Nói rồi, nó đưa tay ra kéo hắn dậy. Nhưng ko ngờ, hắn đứng dậy và lại ngã nhào về phía nó. Ép nó xuống đất lạnh, hắn nở nụ cười ma mị. - Á! ANH LÀM GÌ THẾ HẢ TÊN BIẾN THÁI? - Nó quát lên
- Hừm... Chỉ muốn ngắm em thôi! - Hắn đưa tay nâng cằm nó.
- Hừ! Tên chết dẫm! - Lời nói đi đôi hành động, ngay lập tức, nó cho cước trúng “Lãnh cung” của hắn và đẩy hắn sang bên. Hắn nằm sõng soài, nó đứng lên phủi bụi rồi bước đi và ko quên ngoảnh lại! - Tôi nhớ rõ cái bản mặt của anh rồi! Đụng phải nữ vương A là ko xong đâu!
Hắn thê thảm quá đi! Sau hồi quằn quại, hắn đứng lên đi vào phòng hiệu trưởng.
“RENG RENG RENG”- Tiếng chuông báo vô lớp vang lên. Tiết đầu như mọi hôm: Sinh hoạt chủ nhiệm.
- Nghiêm! Chào cô! - Lớp trưởng hô dõng dạc
- Chúng em chào cô!
- Ừ, các em ngồi đi - Cô An cười - Cô muốn thông báo với các em! Từ nay cô chuyển sang lớp A làm GVCN vì thầy Phong của lớp ấy đã nghỉ hưu.
- Thưa cô, vậy ai sẽ làm GVCN lớp ta ạ? - Lớp trưởng hỏi
- À... Các em ko phải lo, nhà trường đã sắp xếp cả rồi! Thầy Hàn, mời thầy vào!
Nghe nhắc tên, hắn bước vô.
- Chào các em! Tôi là Hàn Thiên Kỳ, GVCN mới của các em. Mong các em giúp đỡ. Hôm nay là tiết đầu tiên của tôi, hãy cứ đặt câu hỏi, nếu trong khả năng, tôi sẽ trả lời!
- Thưa thầy, thầy năm nay nhiêu tuổi ạ? - HS
- !
- Hả? Trẻ vậy sao? Ủa? Em nghĩ cái tuổi này thì phải học đại học chứ ạ? - Tên đó lại thắc mắc
- Tôi học nhẩy lớp, đã tốt nghiệp đại học từ năm ngoái!
- Oh! - Tên đó lẳng lặng ngồi xuống.
- Hừm... chênh lệch có tuổi thôi, cứ gọi “thầy-trò” có vẻ gò bó. Nhưng dù sao chúng ta cũng phải tuân thủ lễ nghĩa, nên khi ko trong giờ học, các em hãy cứ gọi tôi là anh.
- Thưa thầy... thầy có bạn gái chưa ạ? - đứa con gái trát cả tấn phấn lên mặt đứng lên hỏi
- Chưa có!
- Ôi...có cơ hội rồi!
- Nhưng... tôi có hôn thê rồi!
- ẶC...
- Bây giờ cho tôi hỏi nhé? Lớp ta ai học giỏi nhất?
- Lưu Ngọc Nghiên ạ!
Lúc này, nghe tên mình, nó mới giật mình, thoát khỏi cơn mơ màng. Nó ngước lên, nhìn cái tên đang đứng trên bục giảng và giật mình. “WTF! GVCN mới đây ư?” - Nó nhìn tên đó nghĩ mà giật nảy. Còn hắn thì cười nụ cười nửa miệng.
- Hừm... Tôi thông báo là tôi dạy các em môn Toán đó nhé! - Hắn đứng dậy và đi ra ngoài.
Thôi thì khỏi. Cái lớp này á hả? Học giỏi thiệt, lớp chuyên đó nhưng quậy thì cũng nhất cái trường... à ko, cái học viện này. Đám con gái thì sướng phát điên lên vì ngày nào cũng được gặp thầy giáo soái cơ. Tuần tụi nó học / ngày, mỗi ngày có tiết (chỉ học buổi sáng). Mỗi tuần tụi nó có tới tiết toán (Chuyên toán cấp quốc gia mà). Sướng rên còn gì.
Nó nằm dài trên bàn, ôi... thật đau đầu quá đi! Nhưng thôi kệ, có hắn cũng tốt, nó sẽ quậy cho đến khi hắn phát điên lên và chạy ra khỏi lớp thì thôi. Nhưng nó thấy hắn... rất quen, rất thân thuộc. Nhìn thấy hắn, và nhất là lúc hắn ép nó xuống đất, nâng cằm nó lên, tim nó đập rất nhanh và hơi ấm từ hắn, vô cùng thân thương...