Sau đám cưới nho nhỏ, lặng lẽ của đứa nó vô cuối tuần. Nó và hắn đã xin nghỉ tuần học để đi tuần trăng mật bên Campuchia. Về đến nhà, vợ chồng nó liền bị đuổi thẳng cổ ra căn biệt thự ở ngoại ô. Nơi này... là nơi mà nó và Thiên Kỳ ngày trước đã sống chung. Nó rất thích nơi đây. Căn biệt thự tầng bên ngoài sơn màu vàng nhạt. Bên trong, ngoại trừ căn phòng cũ của nó sơn màu hồng và phòng hắn màu đen ra thì toàn là màu trắng. Loài hoa hồng bạch nó thích được trồng bên con đường nhỏ dẫn ra vườn. Nơi đây, chiếc xích đu trắng dưới gốc cây anh đào lớn. Bộ bàn ghế thưởng trà ở đây cũng vẫn y như thế. Tuy đã lâu ko về đây, nhưng mọi thứ vẫn rất sạch sẽ. Và tất nhiên, nó là “ko muốn xa pama ngay” nên đã ở lại ngày và đến tối thứ mới dọn đi.
Sau khi sắp xếp đồ vô phòng hắn xong, nó quay ra hỏi hắn.
- Chồng, thế phòng cũ của em tính sao?
- Vợ à... Em nhìn cái phòng đó ko thấy nó rất trẻ con sao?
- Thì sao?
- Thì... để cho... con của chúng ta sau này!
Nghe hắn nói thế, mặt nó đỏ bừng lên. Hắn nhìn thấy, cười và dịu dàng xoa đầu nó.
- Chồng...
- Sao?
- Đói!
- Rồi rồi! Anh xuống bếp nấu cho em. Ăn gì nào?
- Gì cũng được, miễn là chồng nấu!
- Rồi.
Hắn xuống bếp, lục cục sau phút thì hắn ra khỏi bếp với ... Tô mì gói đập thêm quả trứng (( Thần mòe ơi... tưởng đâu vợ chồng mới cưới phải ăn cái gì đó tử tế chứ))
- Hở? Mì gói?
- Em nói là gì cũng được miễn là anh nấu mà!
- Hừm... thôi kệ! - Nói xong, nó ăn luôn.
Chờ hắn rửa bát xong rồi ra ghế sofa ngoài phòng khách ngồi, nó nhẩy từ trên phòng xuống, ôm lấy cổ hắn.
- Chồng, xem cái này đi! - Nó đưa ra trước mặt hắn cái đĩa CD
- Gì vậy?
- Phim đó! Vợ mượn của Thiên Mỹ đó.
- Hả? Cái này chẳng phải phim ma sao? Thiên Mỹ nhỏ đó mà dám coi cái này á?
- À... là Mỹ Mỹ muốn mạnh mẽ hơn, Phương Phương nói sẽ huấn luyện nó, thế là Phương mua cho Mỹ cả đống phim ma và bắt nhỏ phải xem vào h đêm để biết cách kìm nén nỗi sợ.
- Hờ... Thế Thiên Mỹ nó...
- À... có ngất đi vài lần và phải cấp cứu rồi. ((Vài cái con khỉ, coi lần bả đi cấp cứu lần đầu, lần sau là bị Phương tỷ dội nước đá đó chứ))
- Hừm... thế xem đi!
Hắn thì tất nhiên là chẳng có con ma nào hù được hắn hết. Nhưng hắn biết,... Nó sợ ma nhưng vẫn làm ra cái vẻ ta đây cóc có sợ. Bằng chứng là trong tuần trăng mật, đứa nó có vài lần đi khu giải trí và vào nhà ma. Nó lúc nào mắt cũng chực khóc, bám lấy cánh tay hắn. Hắn thì cái mặt vô lo vô ưu, chả con ma nào hù được hắn ((Hắn ko hù chúng thì thôi)). Hắn đồng ý là vì hắn muốn lúc nó sợ, sẽ ôm lấy hắn. ((Đen tối!))
Haizz... Thật là tiếc nhoa! Hắn đã vỡ mộng khi nó chả sợ sệt gì, mà khi vừa mở phim lên, nó còn... gối lên đùi hắn mà ngủ. Thật, hắn thở dài làm cái mặt tiếc nuối. Bế nó lên phòng ngủ, hắn nằm cạnh, ngắm nó. Lúc ngủ, nó còn đẹp hơn. Sau khi ngắm chán chê, hắn ôm nó vào lòng và ngủ thiếp đi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sáng hôm sau
- Á aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa! giời đất quỷ thần ơi! - Nó hét ầm lên khi nghe điện thoại của ai đó. Tức tốc, nó thay đồ ra và lao ra khỏi nhà.
- Này, em đi đâu đấy? - Hắn với từ trong bếp ra.
- Em ra ngoài có chút việc!
- Cẩn thận đó. Có cần anh đi cùng ko?
- Ko! - Nói rồi, nó lao xe ra khỏi nhà.
----------------------------------------------------
Thật là mọi người có muốn biết nó đi đâu không? Muốn biết thì chờ tới chương sau ha! Để ta còn... nghĩ đã!