Sáng thứ đầu tuần, Trấn Phương và Thiên Mỹ đi tới trường từ sớm. con nhỏ này sau khi từ nhà nó ra là cái mặt cứ vậy hoài đó! Sao hả? Để tui tái hiện chi tiết cho!
- Có ai ở nhà ko? - Trấn Phương mồm gọi nhưng chân tay thì cứ đập vô cái chuông cửa vô tội. Thiên Mỹ đứng đó cũng chỉ nhìn mà thở dài.
- Ô! Huyền tiểu thư, Đồng tiểu thư! cô làm gì ở đây ạ? - Quản gia đi ra nhìn thấy con nhỏ đứng cái dáng du côn toàn sát khí nhìn ông lườm lườm làm ông ta dựng tóc gáy.
- Chúng tôi tới tìm tiểu thư nhà ông. - Mỹ nhỏ nhẹ
- Vâng, mời cô vào.
Tụi nó đi vào, chạy thẳng lên phòng nó nhưng chả thấy nó đâu. Đúng lúc, pama nó đi từ trong thư viện ra.
- Ủa? Có phải là Thiên Mỹ và Trấn Phương ko? - Mama nó
- A, cô chú, chúng con chào cô chú. - nhỏ đồng thanh
- Ừ. Ra vườn trò chuyện với cô chú nào. Lâu ko gặp đứa rồi. - Papa nó cười và đẩy nhỏ ra vườn.
Ngoài vườn
- Cô chú, Nghiên Nghiên đâu ạ?
- Con bé giờ phải ở nhà ch... - Papa nó bị mama nó đá cho quả thì sực nhớ ra.
- Nghiên Nghiên nó ở ngôi biệt thự ở ngoại ô đó. Nó quyết định ra ở riêng rồi.
- Vâng. Vậy tụi cháu tới tìm nó.
- Ấy đừng... nó... nhưng nó đi chơi qua đêm rồi.
- Hả? Vậy... để sau ạ.
Hai nhỏ là nghi ngờ pama nó vì rất khả nghi. Thôi thì tan học cứ tới tìm nó đã. Ai ngờ, nhỏ vừa thôi suy nghĩ thì Ngọc Nghiên mở cửa bước vô.
- Chào! Cuối tuần thế nào? - Nó cười
- Ớ... Sao pama mày nói mày đi chơi. - Trấn Phương nhìn nó chằm chằm rồi hỏi nó.
- Hở... à... ờ. Nhưng tao về rồi. - Nó đảo nhanh mắt đáp lại
- Mà nè... Hôm nọ mày xin nghỉ tuần liền ra nước ngoài du lịch đúng ko? Đi đâu thế? Đi với ai? - Thiên Mỹ hỏi nó người tỏa sát khí rợn người.
- Sao... sao hỏi hoài vại... tao... tao qua Campuchia ấy mà. - Nó chảy mồ hôi hột đáp lại.
- Đi với ai?
- Đi.... mình!
- Ko thể! Pama mày cưnh mày thì cưng thật nhưng vụ ra nước ngoài mình thì là ko thể.
- Tao lớn rồi, cũng phải có thời gian, ko gian riêng chứ! Tao đi mình đã sao?
- Chém! Mày có nói ko?
- Tao... tao đến thư viện đây. Quên mẹ nó SGK toán rồi. - Nó đánh trống lảng
- Ơ... chờ đã. - nhỏ chỉ có thể gọi với theo bóng nó xa dần.
Nó đi được đoạn thì thấy hắn từ xa đang đi đến. Hắn lướt qua nó mà ko thèm liếc nó lấy cái. Nó bỗng chốc hững hờ khi thấy gương mặt lạnh tanh của hắn. Nó nghĩ rằng hắn còn giận nó vì vụ hôm qua nó làm vỡ mấy cái bát đĩa của hắn mua hôm đi tuần trăng mật và nó cuốn rồi giấu hết chăn khiến hắn phải ngủ dưới sàn cả đêm. Nó cũng bực bội, ko quan tâm nó thì nó cũng pơ luôn. Hắn trẻ con quá rồi thì phải. Nó ko thích thế, nó muốn hắn phải là người chồng chững chạc cơ. Nó cứ thế, vừa đi vừa trầm ngâm nghĩ tới thẳng thư viện từ lúc nào ko hay. Nó mượn mấy cuốn SGK mang về cho giáo viên hôm nay.
Sắp tới kỳ thi giữa kì rồi, tụi nó tuần này phải học kĩ mấy môn thi để ôn luyện. Hôm nay phân công lớp nó học toán nên cả buổi nay phải nhìn mặt hắn... mệt thật... ở nhà gặp rồi, giờ đến trg cũng gặp... gặp / luôn... thế này mãi liệu sau này... tụi nó có chán nhau ko nhỉ? Nghĩ đến đó, nó lắc đầu xua đi cái suy nghĩ ngớ ngẩn và đi từ thư viện về lớp.