Rùa Con Lười Của Nhà Ma Đế

chương 70

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ánh sáng của ấn Ma đế sáng lạng long lanh, sóng biển dịu dàng ôm ấp lấy lục địa, lại giống như Sư Vân Phong nhẹ nhàng cầm lấy tay Quy Hải, từng chút từng chút hoà vào nhau.

Quy Hải trước giờ chưa từng được đối xử như vậy, hắn cảm thấy chỗ tay mà Sư Vân Phong ấn so với thủ pháp mát xa còn lợi hại hơn. Nhưng một lát sau, Quy Hải không hài lòng với động tác đè ấn đơn điệu của Sư Vân Phong nữa, dần dần cảm thấy thực ra động tác của Sư Vân Phong cực kì ngây ngô. Mà động tác của Sư Vân Phong quá chận, khiến Quy Hải không khỏi tự mình hành động.

Sư Vân Phong thấy cái dáng anh dũng của Quh Hải, cảm thụ động tác nhỏ vô thức cọ cọ hông của Quy Hải, Sư Vân Phong không khỏi đổ xuống vai Quy Hải, khẽ bật cười, động tác trên tay cũng dừng lại.

“ Cười cái gì,” Quy Hải nắn vai Sư Vân Phong, ha đồ đẩy Sư Vân Phong ra, Sư Vân Phong thì vẫn kiên định nằm trên người Quh Hải. Quy Hải không vui, có chút ghét bỏ: “ Có cái gì đáng cười chứ, ngươi dậy đi, trên người nhiều dịch thể như vậy, thối chết.”

Người chòng ghẹo hắn là phản diện, người cười hắn cũng là phản diện chắc?

Không phải nói không giữ mồm miệng, mà là cực đại phản diện của phản diện không ngừng phun ra khí vị và dịch thể dính dấp, gần như dính hết lên cơ bụng và bắp đùi phản diện. Lúc này, cả người phản diện còn nằm trên người Quy Hải, khiến quần áo trên người Quy Hải cũng bị bẩn ướt hết.

Tuy nhiên, mùi vị đó lại mang theo mùi vị hóc môn nồng đậm của phản diện, Quy Hải ngửi xong cảm thấy cực kì dễ ngửi. Chỉ là, nếu như nói ra như vậy sẽ hơi xấu hổ. Vì thế, Quy Hải mới cố ý nói ra lời nói ngược lại.

Sư Vân Phong nghe vậy, tốt xấu gì thì cũng ngưng cười, dùng linh khí làm sạch dịch thể trên người, lại trêu ghẹo: “ Cuối cùng cũng được ở bên tiểu hải, ta vui lắm——“

Quy Hải nghe vậy ôm lấy eo Sư Vân Phong, dùng hạ thân cọ cọ y, nói: “ Ta cũng rất vui, tiếp tục đi.”

“ Không được, chờ đã,” Sư Vân Phong hôn lên má Quy Hải, tiếp lại tự nhiên rời khỏi cái ôm của Quy Hải.

Hai tay Quy Hải giơ lên, khó hiểu nhìn bóng lưng phản diện đang ngồi khoanh gối đối diện mặt biển.

Sư Vân Phong nghiêm túc giải thích: “Là ta gấp gáp quá, trước khi song tu thì cần phải dạy tiểu Hải công pháp tu hanh, không thể để sự thiếu sót của ta làm lãng phí nguyên dương của tiểu Hải được.”

Nói xong, Sư Vân Phong lôi từ trong không trung ra mấy quyển sách xxoo.

Một quyển trong đó chính là quà cưới mà rùa tiên ngàn năm tặng Quy Hải lúc đại điển đạo lữ.

Quy Hải: “……”

Không phải chứ, phản diện đã khiến hắn cương lên, súng đã lên đạn không thể không bóp cò, thế mà giờ phản diện mới nói mấy cái này với hắn hả?!

Mà Sư Vân Phong thì lại mặt mày nghiêm túc mở ra một quyển trong đó, Quy Hải cũng ngồi xuống bên cạnh, liếc nhìn quyển sách xxoo đó. Chỉ thấy trang bìa của quyển sách có vẽ hình hai người đàn ông loã thể, họ đang đối mặt nhau hì hục hì hục, mà hình vẽ này lại là hình D, lại là hình động, trông khá giống một clip. Ngoại trừ người ra, trong bức hình động còn có hai luồng khí đỏ và vàng, hấp thu linh khí đen trắng của trời đất, đi vào chỗ tương liên của hai người đàn ông, đi vào đan điền của họ, tụ hội thành một viên đan.

Sư Vân Phong chỉ bức hình, giải thích cho Quy Hải: “ Tiểu Hải, nguyên dương của ngươi cực kì trân quý, có linh khí trời sinh, lại có sự cảm kích và ban thưởng của thiên đạo, so với linh khí trong Lĩnh vực ma đế còn nồng đậm hơn rất nhiều, sử dụng tốt nó rất có ích cho việc tu luyện sau này. Mà trong nguyên dương của ta có chứa một bộ phận tinh hoa của Cửu chuyển huyền linh đan vẫn chưa hấp thu hết, cũng có thể bồi bổ cải tạo kinh mạch, giúp tiểu Hải tiến hoá, khiến cho sau khi ta và tiểu Hải song tu có thể cùng nhau chưởng khống Lĩnh vực ma đế….. Tiểu Hải, nào, công pháp này trước mắt là công pháp tốt nhất rồi đó. Nhìn theo bức hình này, thuận theo dòng khí đỏ, nghĩ xem làm sao để hấp thu, vận chuyển hết nguyên dương của chúng ta và linh khí trời đất, trước tiên thông qua huyện Thiên môn, sau đó lại qua Đốc mạch để vận chuyển đến toàn thân…”

Sư Vân Phong giải thích rõ ràng rành mạch cho Quy Hải, thần thái cực kì nghiêm túc.

Nhưng đồng thời lúc y giảng giải, cho dù toàn thân không hề tiếp xúc với Quy Hải nhưng lại phóng ra linh khí toàn tân, mượn danh giải thích công pháp, len lén xoa phần yếu của quy Hải! Còn có eo, tai, miệng, bụng..v…v.

Quy Hải: “ ….”

Mà linh khí Sư Vân Phong phóng ra chỉ vờn trên da Quy Hải chứ không tiến vào trong kinh mạch khác với con người của hắn. Cho nên, Quy Hải dù có xem qua tranh, dù Sư Vân Phong có chỉ điểm qua nhưng cơ bản kinh mạch đã không giống với người trong hình nên Quy Hải vẫn chưa hiểu lắm việc vận chuyển linh khí trong song tu.

Sư Vân Phong lại không ý thức được điểm này, bất luận Quy Hải nghe hiểu hay không thì y vẫn cứ giảng một lèo.

Qua một lúc lâu, Sư Vân Phong rốt cục cũng giải giảng xong hết những điểm cần chú ý trong song tu cho Quy Hải, đột nhiên lại ngượng ngùng cúi đầu, nói với Quy Hải đang lơ ngơ không hiểu gì kia: “ Trên người tiểu Hải không có kì kinh bát mạch, kinh mạch bất đồng với con người. Mà tiểu Hải lại không có tu luyện cơ bản, công pháp song tu này tiểu Hải nghe không hiểu là chuyện bình thường.”

Quy Hải: “….” Phản diện rõ ràng biết mình nghe không hiểu và cũng không học được, cho nên vừa nãy là mượn danh công phá chỉ để ghẹo mình cho vui thôi đúng không!

Tuy nhiên, Quy Hải xem qua clip thì cũng đã hiểu quá trình cụ thể để sử dụng hoa hoa như thế nào rồi. Mà vừa nãy nhìn thấy phản diện trước mặt người ngoài thì cực kì cao quý, trước mặt mình thì lại nghiêm túc phổ cập tri thức làm thế nào để abc xyz y, cái cảm giác này khiến cho Quy Hải cực kì phê!

Sư Vân Phong lại hơi ngượng ngùng một cách khó hiểu bổ sung thêm: “ Cho nên, tiểu Hải, ta biết là được rồi. Ta sẽ dẫn dắt tiểu Hải. Kì thực mấy quyển công pháp này ta đã sớm nghiên cứu qua rồi, lại kết hợp với kinh mạch của tiểu Hải chọn ra công pháp thích hợp nhất với tiểu Hải, ta nhớ cả rồi. Nhưng mà ta sợ đến lúc đó ta lại không nhớ nữa cho nên mới ôn lại lần nữa.”

“ Ừm” Quy Hải nghe xong cực kì cảm động: “ Vậy nhớ hết rồi chứ?”

Lời mà phản diện nhà y vừa nói, khiến cho hắn có một loại cảm giác được trân trọng.

Quy Hải cũng hồi tưởng lại, mình trước giờ đều được phản diện nâng niu, bảo hộ kĩ càng. Cho dù Quy Hải là một người đàn ông trưởng thành, nhưng vẫn rất hưởng thụ cái cảm giác được quan tâm và yêu thương mà thời thơ ấu không có được.

Sư Vân Phong lật lật mấy quyển sách này, âm thầm ôn lại mấy tư thế rồi mới thu sách lại, nói: “ Đều nhớ cả rồi.” Nói xong nghiêng người ôm lấy Quy Hải, đè lên. Quy Hải thuận thế ngã xuống, bãi cát rất dày và êm, Quy Hải lại là rùa thần hoá thành người, thừa nhận trọng lượng của Sư Vân Phong đổ người xuống bãi cát cũng thoải mái như nằm xuống một chiếc giường mềm mại vậy.

Tay phải Sư Vân Phong tiếp tục bao lấy Quy Hải lớn sờ sờ, tay trái nâng nó lên, mũi chân dùng lực đẩy về phía trước, lại nhẹ nhàng lui về sau, khiến cho toàn thân nhẹ nhàng cọ khắp người Quy Hải, mỗi tấc da thịt đều gắn bó với Quy Hải, ba điểm kích thích dựng thẳng cách quần áo ma sát da thịt Quy Hải. Đặc biệt là trong lồng ngực dày rộng của Sư Vân Phong dùng hai điểm dựng đứng và cơ ngực co giãn của mình khẽ cọ cọ Quy Hải. Cái cảm giác gãi chân qua giày thế này tuy có cảm giác không thoả mãn lắm nhưng khiến Quy Hải lại có thứ cảm giác kì diệu khó tả, khiến cho Quy Hải trực tiếp cảm nhận được y đang động tình.

Phản diện lúc đối địch thì sắc bén như một thanh kiếm, khí thế bức người; trên đại điển Ma đế thì uy phong lẫm lẫm, cao cao tại thượng; đối với các Ma quân thì không tự ti, không kiêu ngạo, đẹp trai lạnh lùng, kẻ mà có thể sử dụng kiếm Phá thiên xuất thần nhập hoá…lúc này lại giống như thay đổi thành một người khác vậy, động tác trên tay đơn điệu, thậm chí có chút ngốc, hoàn toàn không linh hoạt như lúc múa kiếm; Mỗi lần tiếp xúc đều dịu nhẹ, tựa như mấy đứa nít ranh đang lo lắng khẩn trương, sợ làm hỏng Quy Hải vậy, không dám đè chết Quy Hải.

Phản diện đơn điệu đẩy tới đẩy lui cơ thể, đẩy lên rồi đẩy xuống, quy luật như sóng biển lên xuống lại có thể đánh thức khát vọng của Quy Hải. Quy Hải không khỏi duỗi ra hai cánh tay, ôm lấy eo Sư Vân Phong. Hắn rất tận hưởng cảm giác được ôm chặt lấy Sư Vân Phong, nhưng lại thở dài: “Sao lại phóng đãng như thế này, học trong sách?”

Sư Vân Phong hạ giọng và nói: “Lần đầu tiên ta muốn tiểu Hải phải thật hưởng thụ.” Sau đó tiếp tục cọ cọ một lúc trước khi dừng lại, sau đó dùng sống mũi cao thẳng cọ cọ vành tai Quy Hải, hít sâu một hơi, nhẹ giong nói bên tai Quy Hải: “Đây là hương vị của tiểu Hải, ngọt quá, ta thực sự muốn cắn một miếng.”

Giọng của Sư Vân Phong vừa dứt, Quy Hải cảm thấy hơi nóng ẩm ướt bên tai. Hóa ra Sư Vân Phong đã duỗi đầu lưỡi mềm mại liếm tai hắn. Tiếp đó, dái tai của Quy Hải lại bị hút nhẹ bởi chiếc lưỡi ấm áp của Sư Vân Phong, và cảm giác ngứa ngáy ẩm ướt từ tai xông thẳng đến não khiến cho Quy Hải không khỏi rụt cổ lại.

Quy Hải trước giờ không hề biết, tai cũng có thể mẫn cảm như vậy, giống như Quy Hải lớn, chỉ làm một chút không đủ, hi vọng Sư Vân Phong sờ nhanh hơn một chút để đỡ ngứa.

Mà Sư Vân Phong mê người lại không liếm tai Quy Hải nữa, chỉ liếm vài cái rồi thuận theo vành tai Quy Hải liếm xuống cần cổ. Cái cảm giác ngưa ngứa đó khiến cho Quy Hải hơi buồn, hai tay đặt lên má Sư Vân Phong, kéo đầu Sư Vân Phong ra rồi đưa miệng lên hôn.

Không giống như những nụ hôn trước, nụ hôn lần này hoàn toàn không còn đơn thuần. Sư Vân Phong ban nãy còn đang rất mê người lúc này hai tay không còn ngoan ngoãn nữa, không còn giống như trước hai tay chỉ để bên eo Quy Hải nữa. Tay phải y vẫn cứ ôm lấy Quy Hải lớn, bắt đầu sờ chỗ thắt lưng, thò tay đi vào ý đồ tiếp xúc gần gũi hơn với Quy Hải lớni, tạo ra sự kích thích trực tiếp hơn.

Tình đến thì cứ đến, Quy Hải cũng không ngăn cản hanh vi khám phá của Sư Vân Phong, hắn cũng đặt hai tay mình lên bờ mông tròn trịa của Sư Vân Phong, muốn xoa nắn nó. Quy Hải trước giờ chưa hề phát hiện, cơ thể của phản diện nhà hắn lại tuyệt như vậy, mông cong tròn co giãn khiến cho Quy Hải thích không rời tay.

Khi cảm nhận được sự an ủi của Quy Hải, Sư Vân Phong lại được cổ vũ hơn, tay trái cũng không dừng màdi chuyển khắp trên người Quy Hải. Tuy sự hồi hộp của Sư Vân Phong càng ngày càng nhiều, nhưng rốt cuộc y cũng có thể điều độnngón tay trái linh hoạt của mình và bắt đầu thể hiện những kỹ năng độc đáo của mình trong việc lột vỏ tôm.

Giống như lúc trước sử dụng kiếm Phá Thiên để nhanh chóng lột vỏ tôm, Sư Vân Phong vừa hôn sâu với Quy Hải vừa nhanh chóng giúp Quy Hải lột từng tầng từng lớp quần áo bên ngoài, nhanh như chớp đã lộ ra thịt tôm tươi ngon, mọng nước của Quy Hải.

Kim quang của ấn Ma đế chiếu rải rác trên bãi cát trắng tinh, Quy Hải nằm trên bãi cát trắng nhưng da hắn còn trắng hơn, không thua kém gì cát trắng, mà cơ thể Quy Hải hồng hào lúc này lại biến thành mà đỏ tôm luộc, màu đỏ cũng nhanh chóng bay lên khuôn mặt hắn.

Sư Vân Phong nâng người lên, nhìn chăm chăm vào cơ thể Quy Hải, ánh mắt sáng quắc giống như đôi mắt của loài sói phát ra ánh sáng màu xanh trong đêm, nhìn Quy Hải khẽ run, hạ thân càng ngày giương lên càng cao

“Nhìn đủ chưa?” Quy Hải hỏi.

Shi Yunfeng hôn một ngụm lên mặt Quy Hải, nói với giọng trầm và êm: “Xem không đủ, phải nhìn thêm vạn năm, rồi lại thêm vạn năm nữa.”

Khuôn mặt Quy Hải lại càng đỏ hơn, tự sờ mũi mình, ngại ngùng nhìn ánh mắt phát xanh của Sư Vân Phong, chỉ hỏii: “Vậy ngươi muốn làm thế nào thì làm, nhanh lên.”

Da thịt gắn bó chặt chẽ, thịt tôm thẳng thắn và trung thực. Sư Vân Phong đã thành công khiến cho Quy Hải lớn ngẩng đầu hoàn toàn, khiến cho Quy Hải gấp gáp chờ không nổi.

Sư Vân Phong lại tách Quy Hải ra, ngồi khoanh chân và trịnh trọng nói: ” Là ta sơ suất, mong tiểu Hải tha thứ cho sự không chu toàn của ta, lần đầu tiên của chúng ta nhất định phải ở một nơi nào đó thật tốt mới đúng.Chỗ này tuỳ tiện quá, tiểu Hải, chúng ta mau đổi chỗ khác để tiếp tục công việc đi.”

Quy Hải: “…”

Phản diện cái tên đại yêu tinh mê người này!

Quy Hải có chút oán niệm nhìn phản diện, huynh đệ của hắn đã bị phản diện sờ cho chào cờ rồi! Vừa nãy phản diện đã tạm dừng nhìn sách xxoo rồi mới tiếp tục, trêu trọc hắn lại càng hăng say, đã lột xong vỏ tôm rồi lại nói cần phải đổi vị trí, hoàn cảnh, không phải vậy chứ!

Quy Hải oán niệm bò dậy, ngồi đối diện với Sư Vân Phong nói: “ Ánh nắng, bãi biển không đủ tốt hay sao? Không cần đổi chỗ đâu. Huống chi là_” Quy Hải xấu xa đè ấn xuống Sư Vân Phong siêu to, rồi đùng một tiếng, Sư Vân Phong siêu siêu to nảy lên cơ bụng của y, Quy Hải sờ sờ long đầu mềm mềm bắt đầu cứng của Sư Vân Phong, hỏi: “ Đã thế này rồi, ngươi còn nhịn được sao?”

“Vì tiểu Hải đã nói không cần thay đổi vị trí thì không thay đổi nữa “, Shi Yunfeng nói xong, rồi liếm liếm môi nói: “Ta đã chờ đợi gần ba mươi năm và đã nhịn trong gần ba mươi năm, ta vẫn có thể nhịn. Nhưng, xin lỗi, tiểu Hải, ta quá lo lắng, ta phải xem lại lần nữa. “

Nói xong Sư Vân Phong lấy ra cuốn sách xxoo kia, cẩn thận mở nó ra và bắt đầu nghiên cứu nó.

Quy Hải: “…”

May mắn thay, tốc độ xem lại của Sư Vân Phong tương đối nhanh. Sau một lúc, y đóng sách lại và nói với Quy Hải: “ Được rồi, lần này nó thực sự được rồi.”

Quy Hải khoanh hai tay trước ngực, nhíu mày nói: “ Ta hết cảm giác rồi…..”

Sư Vân Phong lần thứ ba đè Quy Hải xuống, dang hai chân quỳ bên hai chân Quy Hải, nhìn nhìn hạ thân đang mềm xuống nói: “ Thế mà kích thích tay cũng không đủ, vạy thì lại phải kích thích thêm mới được. Ưm——-“ SƯ Vân Phong cúi đầu, hít sâu một hơi, cảm thán: “ Tiểu Hải thơm quá.”

Nói xong, Sư Vân Phong há miệng, rướn cổ tiến tới long đầu, muốn một ngụm nuốt nó xuống.

Quy Hải: “!!”

Tuy rằng để Ma đế đại nhân khẩu giao cho thì rất phê, nhưng mà…..

Quy Hải vội vàng chống hai tay dậy, khiến cho long đầu cách xa Sư Vân Phong, nói: “ Đừng hôn! Ngươi hôn chỗ đó rồi sau này chúng ta hôn nhau sao giờ.”

Sư Vân Phong tiếc nuối nhìn Quy Hải đang xoắn xuýt: “ ….”

Quy Hải nhìn ánh mắt thèm khát của Sư Vân Phong, trong lòng có chút cảm thán: Nãy hắn vừa ghét bỏ dịch thể có mùi của Sư Vân Phong, lại còn ghét bỏ chỗ đó của hắn, phản diện thì lại thẳng thắn nói dịch thể của hắn rất, lại còn muốn ăn hạ bộ.

Sư Vân Phong thấy Quy Hải vẫn chưa cho phép, chỉ đành dùng linh khí mô phỏng đầu lưỡi mềm mại linh hoạt ẩm ướt, nhẹ nhàng mơn trớn long đầu Quy Hải. Lần này, Sư Vân Phong một lòng muốn cho Quy Hải thấy thoải mái, động tác không còn đơn điệu ngốc nghếch nữa, lại có kinh nghiệm hai lần trước tuốt cho Quy Hải, hoá thành ngàn đạo linh khí, một số tiến vào chỗ vào long đầu, một số lại nâng long căn dậy, một số thì lại vuốt ve hai bi….. những chỗ mà đầu lưỡi không thể với tới thì đều chiếu cố tới hết.

Mà những động tác quấn quýt của những linh khí này giống như những sợi tơ cuốn triền miên quanh chuông Đồng tâm vậy, ngàn vạn sợi khiến cho Quy Hải ngứa muốn chết. Sư Vân Phong dụng tâm chăm sóc, hạ thân Quy Hải cũng tích cực phản ứng, dịch thể tí tách tuôn ra. Lại một lát sau, Quy Hải rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, nhào lên đè Sư Vân Phong xuống, giương chỗ nào đó đang đứng rất thẳng chuẩn bị xung phong!

Ơ hình như bị cái gì đó rất đàn hồi chặn lại. Hạ thân tuột một cái xuống bãi cát.

Nói đúng hơn thì hạ thân bị đâm vào bức tường thịt tròn của phản diện, chỗ vào chỉ bé xíu như sợi tóc Quy Hải căn bản không cách nào xông vào.

Tuy nhiên, Quy Hải vốn là rùa, cho dù hạ thân có bị chấm cát thì cũng không sao cả. Dội linh khí một cái là cát bị rửa trôi hết, hạ thân lại sạch sẽ như cũ.

Nhìn cái dáng vẻ không có kinh nghiệm của tiểu Hải nhà mình, Sư Vân Phong không khỏi bật cười, vừa khẽ cười vừa nâng eo Quy Hải lên, mình thì nằm về sau. Không biết từ đâu bay tới một chiếc bình ngọc, quẹt một chút cao mềm ở trong bình, bôi đều lên hạ thân Quy Hải.

“ Cho thêm nước tương thì càng ngon hơn.” Sư Vân Phong vừa cười trộm, vừa chăm chú thoa thoa bôi bôi lên hạ thân Quy Hải. Tuy Sư Vân Phong tự tay bôi cao bôi trơn cho hạ thân Quy Hải, nhưng hoa hoa của bản thân thì lại dùng linh khí để bôi.

Lúc công việc chuẩn bị hoàn tất, Sư Vân Phong lại ôn lại một lần nữa công pháp, điều động cơ thịt mở rộng lối vào, để Quy Hải có thể thuận tiện đi vào. Hai cái tên xử nam già khụ bắt đầu lần đầu tiên của họ.

Xung phong!

Lần đầu tiên Quy Hải có cảm giác vui vẻ như vậy, dùng siêu tốc độ của rùa tia chớp, toàn thân căng cứng, tốc độ nhanh chóng, công thành đoạt đất! Rùa thần rất khoẻ, mấy ngày mấy đêm không cần ngừng nghỉ! Sư Vân Phong khẽ nhăn mày, ngón chân trên vai Quy Hải cong lại, dùng sức dùng những ngón tay nắm chặt cát.

“ Vẫn ổn chứ?” Quy Hải vừa chậm lại vừa quan tâm hỏi thăm.

Sư Vân Phong nỗ lực để lông mày mình giãn ra, nói: “ Vẫn ổn, có thể tiếp thu.”

“ Vậy thoải mái chứ?” Quy Hải lại hỏi.

Sư Vân Phong thúc giục: “ Không cảm giác, nhìn thấy tiểu Hải thích như vậy—-Ưm, chỗ này? Tiểu Hải, nhanh chút đi, chậm quá.”

Quy Hải nghe xong ra sức dùng tốc độ nhanh như chớp của rùa thần để tiến vào điểm nào đó!

Xung phong!

Quy Hải không kiềm chế bản thân nữa, hoàn toàn mở ra dã tính, kêu gào xông lên! Hai tay không còn khách khí nữa, rong ruổi khắp vùng đồi núi nhấp nhô, đồng bằng rồi đến hai điểm cao nhọn. Thời gian sau, trời long đất lở, trời đất rung chuyển không ngừng, phát ra tiếng thở kịch liệt. Cái chân của Sư Vân Phong nâng lên rồi lại hạ xuống, mười ngón duỗi thẳng, cắm vào trong cát, không còn là mình.

Xung phong!

Một khi Quy Hải được thả ra sẽ giống như một con ngựa lao lên đồng cỏ, lại giống như một cơn cự sóng vỗ vào đất liền, cảm giác vui thích tột cùng giống như rời núi lấp bể! Giống như một quả bóng nổ tung, từng inch bị nổ đều gây ra rung động rất mạnh ở mọi nơi, như một cơn giông sấm sét, cảm giác ngứa ngáy từ trên trời xuống đất, không lối thoát, liên tiếp vài ngày, cuối cùng như một dòng thác ào ạt tuôn tràn tất cả những yêu thích đi.

Xung phong!

Âm dương giao nhau, âm dương kết hơp. Sư Vân Phong dưới sự miễn cưỡng bảo trì sự thanh tỉnh, nguyên dương của hai bên đều hoàn toàn kích phá, nổ tung thức hải; Linh khí phô thiên cái địa xông tới, từ chỗ kết hợp tiến vào đan điền, tiến thẳng đến tứ chi bách hải. Quy Hải thuận lợi nhảy cóc từ kì Hợp thể lên đầy kì Đại thừa!

Xung phong!

Bầu trời đang thay đổi, nước biển màu lam ngọc hỗn loạn dường như nó đang thở hổn hển ý đồ tạo ra những cơn sóng lớn hơn. Trong thời gian nghỉ ngơi, nước biển triệt để biến thành màu xanh lá cây đậm, tạo ra một làn sóng lớn xông về phía Quy Hải!

Quy Hải tận hưởng cảm giác thoải mái khi nhảy lên kì Đại thừa, sau quá trình bùng nổ, cảm giác xung kích vừa nãy cũng dần dần bớt lại. Quy Hải thoả mãn nằm trên người Sư Vân Phong, đầu gác lên lồng ngực đầy đặn, nghiêng đầu ác ý cắn cắn nhũ tiêm, khiến cho một trận rung động mới. Shi Sư Vân Phong ôm lấy Quy Hải, cơ thể như bị ướt bởi thủy triều, chất lỏng dính dấp bao phủ toàn bộ cơ thể, cả trong và ngoài. Sư Vân Phong thở hổn hển vài hơi, cúi đầu hôn tóc Quy Hải, thở dài: “Nguyên dương quả nhiên công hiệu thật, tiểu Hải đã đầy kì Đại thừa rồi. Chi bằng chúng ta làm thêm vài lần? Thứ nhất là có thể củng cố tu vi, thứ hai là có thể giúp tiểu Hải tiến hoá. Lần này tuy rằng vài ngày nhưng mùa xuân đến rồi, chúng ta tiếp tục?”

Mùa xuân đến rồi.

Mùa xuân đơm chồi này lộc, khát vọng của Quy Hải cũng hoàn toàn đơm chồi. Rõ ràng vừa bùng nổ qua mà bây giờ lại đứng thẳng ngạo nghễ.

Có sự ảnh hưởng của mùa xuân, Quy Hải rốt cuộc cũng hiểu tại sao dì Lam nói mùa xuân phải quay về, mà mùa thu có thể ấp trứng.

Mặc dù sau khi Quy Hải xung phong xong cơ thể có chút mệt mỏi, nhưng nó được thúc đẩy sự tràn đầy năng lượng, sự mệt mỏi của cơ thể ngay lập tức bị lắng xuống giống như có xung phong thêm trăm ngày nữa thì cũng không mệt. Và sự kích thích này không phải là ý nguyện của Quy Hải mà đó mà là bản năng của cơ thể. Cứ cho là đối với hoa cỏ, mật ong hay cây xấu hổ gì đó thì Quy Hải cũng sẽ bị kích thích.

Chẳng trách phản diện lại muốn làm trước mùa xuân, nếu như trước mùa xuân thì chính là phản diện kích thích Quy Hải chứ không phải do mùa xuân.

Tuy rằng Quy Hải bây giờ không mệt chút nào, nhưng hắn đã bị phản diện chiều đến phát lườim nhìn thấy phản diện hưng trí như mình lúc mùa xuân đến, Quy Hải ác ý nghĩ, lật người lại, trượt từ trên người phản diện xuống, nằm trên bãi cát, nói: “ Ta lười, ngươi tự mình làm.”

Sư Vân Phong bật cười, nghiêng người, duỗi tay khẽ vuốt tóc Quy Hải, nâng mặt Quy Hải lên hôn nồng nhiệt, lại nhẹ giọng nói: “ Rùa con lười.” Rồi lại như lẽ thường bò lên, rất có tiết tấu bắt đầu làm.

Quy Hải giả vờ bất mãn nói: “ Rùa con lười thì làm sao, không phải do ngươi nuôi thành sao.”

Sư Vân Phong tăng tốc, cười đáp: “ Không sao cả, ta nuôi, ta thích.”

Quy Hải cũng mỉm cười và nói: “Quá chậm, nhanh nữa lên.”

Sư Vân Phong bắt đầu mở ra tốc độ cực nhanh của mình khi lột toàn bộ bàn vỏ tôm trong nháy mắt, cúi xuống và va chạm với Quy Hải..

Quy Hải nằm thoải mái, tận hưởng đôi môi của Sư Vân Phong, triệt để cảm nhận được cảm giác thoả mãn và hạnh phúc với người yêu, còn có cảm giác có một gia đình.

Hết chương . Hoàn chính văn

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio