Sáng sớm, Lật Trình Tịnh mở mắt ra đã thấy bên gối trống không, nhấc người dậy thì thấy trong phòng ngủ không có Ngu Dịch, nhìn đồng hồ mới hơn sáu giờ một chút, cảm thấy bất thường khi hôm nay anh dậy sớm như vậy.
Cô vội vàng đi vào phòng khách, thấy Ngu Dịch đã mặc quần áo chuẩn bị ra ngoài, kinh ngạc hỏi: "Ngu Dịch, anh đi đâu sớm vậy?"
Ngu Dịch xoay người, ngắn gọn giải thích với cô: "Có việc gấp, anh phải ra ngoài bây giờ, em không cần chuẩn bị bữa sáng cho anh."
Lật Trình Tịnh đứng tại chỗ, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, trong lòng có chút lo lắng, trừ đi công tác ra, Ngu Dịch rất ít khi ra ngoài sớm như vậy, chắc hẳn anh vừa nhận được cuộc điện thoại quan trọng.
Hy vọng không có chuyện gì xảy ra, Lật Trình Tịnh thầm nghĩ.
Ăn sáng một mình không thấy ngon miệng, Lật Trình Tịnh ăn vội hai lát bánh mì rồi đi làm.
Đến khoa cấp cứu của bệnh viện, Lật Trình Tịnh vào phòng nghỉ thay quần áo, đúng lúc gặp Hình Tử Thuyên.
Hình Tử Thuyên hình như ngủ không ngon, hai quầng thâm hiện rõ, thấy Lật Trình Tịnh đi vào chỉ nhẹ nhàng chào hỏi.
Lật Trình Tịnh nhớ tới tối hôm qua Lư Thiêm đến bệnh viện, liền hỏi: "Đã hòa giải chưa?"
Hình Tử Thuyên giọng điệu khinh thường: "Cả buổi tối đều không gọi điện thoại cho tôi, chắc vẫn tự cho là mình đúng."
Lật Trình Tịnh nói: "Thực ra tôi nghĩ hai người nên thẳng thắn nói rõ suy nghĩ với nhau, tôi tin anh ấy sẽ tôn trọng và thông cảm cho những lo lắng của cô."
"Anh ấy hiểu hết, chỉ là giả vờ không hiểu thôi," Hình Tử Thuyên quay mặt đi, nghiêm nghị nói: "Cho phép người phụ nữ khác thân cận mình chính là dấu hiệu của phản bội rồi."
Lật Trình Tịnh thở dài một hơi, không biết nên nói cái gì.
Giây tiếp theo, Như Như ăn mặc đẹp đẽ, một tay cầm bánh trứng, một tay cầm sữa đậu nành đi vào, hoạt bát chào hỏi hai người, sau đó cũng vội vàng hỏi thăm tình hình của Hình Tử Thuyên và bạn trai.
Hình Tử Thuyên có chút không kiên nhẫn, nói: "Anh ấy căn bản không tôn trọng tôi."
"Em đoán hôm nay anh ấy sẽ tìm chị." Như Như tự tin nói: "Chị đẹp như vậy, bạn trai chị sao có thể cam lòng."
Hình Tử Thuyên gượng cười, nụ cười giống như gợn sóng trên mặt nước, trong nháy mắt liền biến mất, cô không muốn nói đến chủ đề này nữa, dứt khoát bước ra ngoài.
Khoa cấp cứu ngày nào cũng bận rộn, bệnh nhân đến rồi đi, bác sỹ và y tế phục vụ người bệnh gần như không ngừng nghỉ, đồng thời cũng phải khéo léo đối phó với những cơn xúc động bất chợt và những tiếng la hét thất thường của họ.
Vì vậy, khi Lật Trình Tịnh vừa ra khỏi phòng truyền dịch, liền nghe thấy tiếng kêu thảm thiết từ hành lang của phòng bệnh truyền đến, cô cho rằng bệnh nhân nằm trên giường nào đó đã xảy ra chuyện, lập tức quay người lao về phía âm thanh.
Người hét lên hóa ra là Hình Tử Thuyên.
Hình Tử Thuyên một tay bưng cái đĩa dụng cụ, hai tay run rẩy, cả người tái nhợt, giống như máu huyết trên người đều bị rút đi.
Lật Trình Tịnh lập tức chạy đến đỡ cô, hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Hình Tử Thuyên tay vẫn cầm điện thoại, giọng run run nói: "Mẹ Lư Thiêm gọi điện thoại nói tối hôm qua anh ấy gặp tai nạn xe, bị thương rất nặng, không biết có thể qua khỏi không.
Tôi phải làm sao bây giờ?"
"Cái gì?" Lật Trình Tịnh cũng sửng sốt, vội vàng nói: "Vậy hiện tại anh ấy ở bệnh viện nào? Cô mau chạy qua xem tình hình."
Hình Tử Thuyên gật đầu, cố gắng kìm nén nhịp tim đang đập điên cuồng, dùng chút lý trí còn sót lại, nói: "Tôi đi ngay."
"Anh ấy ở bệnh viện nào vậy? Tôi gọi xe cho cô." Lật Trình Tịnh vội vàng nói.
Hình Tử Thuyên mất mười giây mới nói ra tên bệnh viện mà Lư Thiêm hiện đang nằm.
Sau khi Hình Tử Thuyên vội vàng rời đi, Lật Trình Tịnh đi tìm y tá trưởng, đang định xin phép giùm thì tình cờ gặp được Như Như đang đứng cạnh y tá trưởng, chăm chú lắng nghe y tá trưởng giải thích các nghiệp vụ quan trọng cho y tá thực tập.
Sau khi nghe Lật Trình Tịnh nói, y tá trưởng sắc mặt càng thêm nghiêm túc, khẽ gật đầu nói: "Được, tôi hiểu rồi."
Ngược lại, Như Như vô cùng kinh hãi, hỏi một cách khó tin: "Bạn trai chị Hình bị tai nạn xe thật sao?"
Lật Trình Tịnh nói phải.
Khuôn mặt Như Như lộ vẻ hoảng sợ.
Trong giờ nghỉ trưa, Như Như trốn trong phòng nghỉ lén lút khóc, Lật Trình Tịnh đẩy cửa bước vào nhìn thấy, vội đóng cửa lại, bước đến an ủi cô: "Không liên quan gì đến em, không ai mong muốn chuyện này xảy ra."
"Là do ý tưởng tồi tệ của em, bạn trai chị ấy có lẽ vội lái xe đi tìm nên mới..." Như Như cắn môi, nước mắt làm nhòe đi tầm nhìn, cô bé vô cùng áy náy nhưng không biết phải làm gì khắc phục sự việc.
Lật Trình Tịnh hiểu tâm trạng của cô bé, nói: "Đừng khóc, đợi Tử Thuyên trở về, chúng ta xem có thể giúp được gì cho cô ấy."
Như Như cầm chặt chiếc khăn giấy đã nhàu nát trong tay, lại lau khóe mắt, gật đầu lia lịa.
Lật Trình Tịnh vừa an ủi Như Như vừa chờ tin nhắn trả lời của Ngu Dịch qua điện thoại.
Cô hỏi Ngu Dịch về việc xử lý tình huống khẩn cấp như thế nào, Ngu Dịch trả lời: Về nhà anh sẽ nói với em.
Lật Trình Tịnh cũng không làm phiền anh nữa.
Như Như vẫn còn thút thít, Lật Trình Tịnh đưa tay vỗ nhẹ vào lưng cô bé, trong lòng cũng rầu rĩ.
Gần đến giờ tan sở, Hình Tử Thuyên vội vàng quay lại bệnh viện, sắc mặt phờ phạc thấy rõ, trên người phủ đầy bụi bặm.
Lật Trình Tịnh và Như Như hỏi thăm tình hình, Hình Tử Thuyên mệt mỏi nói: "Anh ấy bị tụ máu ngoài màng cứng, hiện tại lượng máu tụ đã vượt quá ml, ngày mai hoặc ngày mốt phải tiến hành phẫu thuật."
Như Như nghe vậy, lấy tay che miệng, hai mắt lập tức đỏ lên, áy náy nói: "Chị Hình, thực xin lỗi..."
Hình Tử Thuyên không đáp, ánh mắt vô định, tựa hồ vẫn chưa tiếp nhận được sự thật đột ngột này.
Rất nhanh, Lật Trình Tịnh mang tới một chai nước khoáng, mở ra đưa cho cô, nói: "Uống nước đi, môi cô rất khô."
Hình Tử Thuyên chậm rãi đón lấy, nhấp từng ngụm nhỏ.
Uống chưa đến nửa chai, Hình Tử Thuyên mới nhớ ra điều gì đó, ngẩng mặt nói với Lật Trình Tịnh: "Hình như tôi có nhìn thấy chồng cô ở bệnh viện bên kia, không biết có phải nhầm người không."
"Cái gì?" Tim Lật Trình Tịnh lỡ một nhịp.
"Có lẽ là tôi bị hoa mắt.
Lúc đi ngang qua, tôi cảm thấy người nghe điện thoại ở hành lang hình như là anh ấy." Giọng nói của Hình Tử Thuyên so với trước rõ ràng hơn một chút, sau khi nhớ lại liền nói: "Yên tâm đi, anh ấy không sao, tôi đoán là đi thăm bạn bè bên đó."
Lật Trình Tịnh lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút, cô nhìn Hình Tử Thuyên hốc hác trước mặt, nói: "Ngày mai hoặc ngày mốt cô xin nghỉ đi, anh ấy cần làm phẫu thuật, cô nên qua bên đó chăm sóc."
Hình Tử Thuyên nhỏ giọng nói: "Tôi đang định xin phép y tá trưởng, nhưng sợ khoa không đủ nhân viên, nghỉ như vậy cũng không tốt."
Như Như vội vàng nói: "Không sao, em có thể trực ca đêm cho chị, cần thiết thì em ở lại luôn bệnh viện vài ngày."
Hình Tử Thuyên nhướng mi sưng húp, vẻ mặt áy náy nhìn Như Như, chậm rãi nói: "Đây không phải việc của em, tất cả đều là lỗi của chị."
Đêm nay, khi Lật Trình Tịnh về nhà thì Ngu Dịch vẫn chưa về, cô gọi thì điện thoại báo bận.
Lật Trình Tịnh lại không khỏi lo lắng cho tình hình của Ngu Dịch.
Nếu Hình Tử Thuyên không nhìn nhầm, Ngu Dịch cũng đang trong bệnh viện, vậy thì anh đến thăm ai, chẳng lẽ là người quan trọng đến mức anh phải qua đêm bên đó sao.
Lật Trình Tịnh lơ đễnh ngồi trên sô pha lật sách, nhưng thực ra lại đang tập trung nghe ngóng tiếng cửa chờ Ngu Dịch.
Thời gian cứ thế trôi qua, đã hơn chín giờ mà Ngu Dịch vẫn chưa về, Lật Trình Tịnh đặt sách sang một bên, gọi điện thoại lần nữa, máy không bận nhưng anh không bắt máy.
Lật Trình Tịnh hơi nhẹ nhõm vì ít nhất cũng cho thấy anh vẫn bình an vô sự.
Cô ngồi trên sô pha, thẫn thờ nhìn sàn nhà, cái gì cũng không muốn ăn, ngay cả nước cũng không muốn, trong đầu chỉ toàn là Ngu Dịch, muốn nhìn thấy anh, nghe tiếng anh nói.
Cô luôn có cảm giác an toàn khi có anh bên cạnh.
Cuối cùng, khi vừa nghe thấy tiếng mở cửa, Lật Trình Tịnh liền nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế sô pha.
Ngu Dịch giống như vừa đi du lịch xa trở về, cả người bụi bặm, sắc mặt thoạt nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng nhìn kỹ lại có chút buồn bực nặng trĩu.
"Ngu Dịch, anh về rồi." Lật Trình Tịnh đi tới trước mặt chồng, nhìn chằm chằm vào mắt anh, quan tâm nói: "Cả ngày nay em rất lo lắng."
Ngay lúc Ngu Dịch đưa tay vuốt tóc vợ, anh chợt nhớ ra hôm nay anh ở bệnh viện, liền rút tay về: "Anh đi rửa mặt thay quần áo trước."
Sau khi rửa tay, Ngu Dịch lấy nước Lật Trình Tịnh đưa cho, uống nửa ly rồi nói với cô rằng một người bạn cũ của anh đã chết.
Lật Trình Tịnh sửng sốt.
Ngu Dịch cho biết người chết tên là Tiểu Cát, một người anh em từng sát cánh cùng anh những ngày đầu gây dựng sự nghiệp.
Có một thời gian quan hệ của họ rất tốt, trong khoảng thời gian Ngu Dịch gặp khó khăn, Tiểu Cát thường rủ anh đi ăn ngoài, đối với anh rất hào phóng, chưa bao giờ mặc cả tiền bạc với anh.
Sau này Ngu Dịch, cậu của Ngu Dịch, cùng Tề Phàm Khải thành lập công ty vận tải, Tiểu Cát cũng tới giúp đỡ.
Lúc đầu mọi người rất hòa thuận, về sau bởi vì Tiểu Cát tay chân không sạch sẽ, mấy lần trộm tiền của công ty, bị Tề Phàm Khải phát hiện nên đuổi ra ngoài.
Ngày Tiểu Cát bị đuổi ra khỏi công ty, lúc đầu còn nghĩ là chuyện đùa, sau đó lại năn nỉ cho anh ta thêm cơ hội.
Sau khi thấy không lay chuyển được Ngu Dịch và Tề Phàm Khải thì cậu ta tức giận mắng mỏ, nói họ phú quý liền trở mặt với anh em.
Sau khi Tiểu Cát rời công ty, anh ta chỉ giữ liên lạc với Ngu Dịch.
Ngu Dịch thỉnh thoảng cho anh ta mượn tiền, nhưng số tiền không lớn, sợ nếu cho anh ta nhiều quá, anh ta sẽ dùng hết vào việc đánh bạc.
Tiểu Cát không có Ngu Dịch và Tề Phàm Khải kèm cặp liền trở nên không có kỷ luật tự giác, không có tiền đồ, lâu dần sinh ra lười biếng, gia nhập băng nhóm xã hội đen.
Anh ta cũng không hẳn thiếu tiền tiêu vặt bởi vì gia cảnh khá tốt, ông bà ngoại cũng rất cưng chiều, thường xuyên dúi cho anh ít tiền, chưa kể Ngu Dịch thỉnh thoảng gặp mặt cũng cho anh ta một món tiền đủ để trang trải nhu cầu cơ bản.
Tiểu Cát cũng từng bỏ cờ bạc, ở nhà nghiêm túc đọc sách về công nghệ cơ khí, tìm được hứng thú, định đi học trường nghề chuyên nghiệp, khi tốt nghiệp cũng có thể tìm được công việc ổn định.
Vậy mà anh ta lại lần nữa sa vào đánh bạc.
Đối với một kẻ nhu nhược như Tiểu Cát mà nói, đánh bạc so với đọc sách dễ hơn nhiều, chỉ cần rảnh rỗi nhìn qua sới bạc là lại lao vào.
Tiểu Cát từ bỏ ý định học nghề, con người ngày càng trượt dài, cuộc sống ngày càng khoa trương lại phức tạp, vì vậy Ngu Dịch quyết định cắt đứt liên lạc với cậu ta.
Mấy năm sau, Tiểu Cát nợ nần ngày càng nhiều, hầu như ngày nào bọn đòi nợ cũng chặn cửa, về nhà cũng không được, phải tìm một khách sạn rẻ tiền mà ở.
Anh ta đi tìm Ngu Dịch, vừa nhìn thấy Ngu Dịch từ xa đã trượt chân quỳ xuống ôm đùi kể lể chuyện quá khứ, rưng rưng nước mắt.
Ngu Dịch không đành lòng, đành buông xuôi đồng ý cùng anh ta đi trả nợ, không ngờ sau khi nhận tiền, bọn đòi nợ còn tính thêm một khoản lãi, nói không trả thì không yên.
Tiểu Cát không đồng ý, hai bên đánh nhau, cánh tay Ngu Dịch sơ ý bị mảnh thủy tinh cứa vào, những người đòi nợ kia cũng là do người khác ủy thác, bọn họ cũng không có quyền định đoạt, vừa thấy có người bị thương liền kéo nhau bỏ chạy vì sợ liên luỵ đến cảnh sát.
Sau khi họ đi, Ngu Dịch nhìn Tiểu Cát bằng ánh mắt lạnh lùng, không thèm đếm xỉa đến những chiêu trò của anh ta nữa, cắt đứt hoàn toàn liên lạc.
Tiểu Cát là hố sâu không đáy, Ngu Dịch sẽ không dây dưa với anh ta nữa, tuy rằng ban đầu bọn họ có tình huynh đệ, đã từng đối xử chân thành với anh như anh ruột, nhưng thời gian trôi qua, Ngu Dịch nản lòng với một người hèn nhát, lười biếng và ỷ lại như hắn.
Sau đó Tiểu Cát tiếp tục liên lạc với Ngu Dịch, còn hỏi có muốn ra ngoài ăn tối cùng nhau không, nhưng Ngu Dịch phớt lờ.
Tiểu Cát tối hôm qua đi ngang qua một công trường, đột nhiên hốt hoảng chạy ra ngoài, một mình lao ra đường.
Một chiếc ô tô đang phóng nhanh về phía trước không ngờ gặp phải người lao ra trong đêm, tài xế nghiến răng bẻ lái gấp dẫn đến va chạm với ô tô khác.
Tiểu Cát hoảng hồn, thấy hai xe va vào nhau phát ra tiếng động lớn, đứng khựng lại như choáng váng, bất ngờ bị một chiếc xe khác phóng nhanh tông vào trong đêm.
Xe cấp cứu đến, Tiểu Cát được đưa vào bệnh viện, nhưng ca mổ thất bại và qua đời vào sáng hôm sau.
Theo một bác sĩ phẫu thuật tại bệnh viện, Tiểu Cát đã bị đánh đập trước khi xảy ra tai nạn xe hơi, xương sườn và cẳng chân bị gãy, não bị dập dẫn đến tràn máu màng phổi nặng.
Tiểu Cát trước khi chết đã gọi điện thoại cho Ngu Dịch hai lần, chuyện này cũng bị cảnh sát nhìn điều tra ra từ điện thoại di động của anh ta, Ngu Dịch đương nhiên muốn hợp tác với cảnh sát điều tra để tìm ra chân tướng, huống chi Tiểu Cát từng có giai đoạn thân thiết với anh.
Nghe Ngu Dịch nói xong, Lật Trình Tịnh cảm thấy tức ngực, tim đập thình thịch, vội vàng hỏi: "Đã bắt được người đánh cậu ta chưa?"
"Đã có manh mối, đoán chừng rất nhanh sẽ bắt được." Ngu Dịch đang ngồi trên sô pha, dừng một chút, trầm giọng nói: "Có lẽ là người đòi nợ."
Lật Trình Tịnh nhìn mặt Ngu Dịch, gương mặt hốc hác, góc cạnh vốn có lại càng lộ rõ khiến cô xót xa, quan tâm hỏi: "Anh không sao chứ?"
"Không sao, anh cũng không quá đau buồn." Ngu Dịch nói ngắn gọn.
Thực ra từ khi Tiểu Cát trở thành con bạc, mọi chuyện đến hôm nay cũng không mấy bất ngờ.
Ngu Dịch chỉ cảm thấy phức tạp, dù sao anh cũng đang phải đối mặt với cái chết của một người bạn mà anh đã quen biết từ lâu.
Chưa kể người đàn ông này đối với anh rất hào phóng, ít nhất thì cậu ta đã từng như vậy.
Anh không khỏi cảm thấy căng thẳng.
Lật Trình Tịnh nhẹ nhàng ôm vai anh, nói: "Em biết anh khó tiếp nhận, nhưng dù sao bây giờ anh cũng nên nghỉ ngơi thật tốt."
Ngu Dịch bình tĩnh nói: "Đã lâu anh không liên lạc với cậu ta."
"Ừ, anh không sai." Lật Trình Tịnh ôn nhu lý trí nói: "Dù anh có làm gì đi nữa, cho dù anh có nghe điện thoại của cậu ấy thì cũng không thể cứu được, anh không thể ở bên cậu ta cả ngày.
Mọi chuyện đi đến bước này, chúng ta chỉ có thể tiếc nuối chia buồn..."
Nhưng bất hạnh này là do chính Tiểu Cát gây ra, Lật Trình Tịnh thầm nghĩ.
"Anh hiểu." Ngu Dịch nói.
Lật Trình Tịnh nhất thời không nói nên lời, cô hiển nhiên cảm thấy bắp thịt dưới cánh tay căng lên, Ngu Dịch tâm tình cũng không thả lỏng, nhưng tựa hồ không muốn nói gì nữa, cho nên cô chỉ im lặng ở bên cạnh chồng.
Cô lặng lẽ ôm lấy anh, một lúc sau mới nói: "Anh đi tắm đi, sau đó ngủ một giấc thật ngon, ngủ một giấc sẽ thấy dễ chịu hơn nhiều."
Sau khi Lật Trình Tịnh buông vai anh ra, Ngu Dịch mới đứng dậy, liếc nhìn vợ lòng đầy ưu tư, trong lòng dâng lên một cỗ yêu thương nồng đậm, anh áp lòng bàn tay lên má cô, nghĩ nghĩ rồi nói: "Mấy ngày tới có thể anh rất bận, em tan làm thì cứ về nhà ăn cơm trước, nhớ giữ sức khoẻ cho tốt."
- -------------------
Tác giả có chuyện muốn nói:
Ngu Dịch được vợ ôm vào lòng..