Sáu giờ sáng, Khang Chước bị đồng hồ sinh học đánh thức, cậu mơ mơ màng màng bò dậy khỏi giường, thiết kế phòng ngủ xa lạ làm cho cậu giật mình. Lúc này ký ức ngày hôm qua mới chậm rãi ùa về, nhưng khi nó vừa đến gần thì lại giống như xi măng đổ tràn vào não bộ, tạo thành một mảng bột nhão đặc sệt, khiến Khang Chước cảm thấy ghê tởm.
Khang Chước lắc đầu, không nghĩ tới bất cứ điều gì liên quan đến Doãn Đông Phàm nữa, cậu bắt đầu cố gắng nhớ lại những chuyện trước khi đi ngủ.
Cậu còn nhớ mình bắt đầu đi ngủ từ khoảng năm giờ chiều, sau đó không nhớ thêm một điều gì hết, giống như vừa trải qua một cơn say vậy.
Chẳng lẽ cậu lại ngủ suốt mười ba tiếng đồng hồ sao?
Chờ chút, hình như giữa chừng cậu bị Quyền Hoa Thần gọi dậy một lần, nhưng gọi dậy là vì gì ấy nhỉ?
Khang Chước gắng gượng mãi vẫn không thể nhớ ra cậu đã nói chuyện gì với Quyền Hoa Thần. Chỉ có thể suy đoán một cách hợp lý rằng, chắc là người kia gọi mình dậy ăn cơm tối, nhưng cậu quá mệt mỏi cho nên lại ngủ thiếp đi?
Có lẽ thật sự vì ngủ quá lâu, cho nên đầu óc choáng váng, thân thể cũng vô cùng đau nhức. Khang Chước không cố ép bản thân nữa, cậu đi vào phòng tắm tắm rửa một chút.
Hơn mười phút sau, Khang Chước tắm rửa xong, quấn khăn tắm đi ra ngoài rồi ngây người đứng ở giữa phòng ngủ.
Giờ phút này cậu mới nhận ra, mình nhất thời xúc động tới thành phố S với Quyền Hoa Thần mà không mang theo một thứ gì cả. Vì khi ngủ đổ mồ hôi khắp người nên bộ quần áo ngày hôm qua đã bị cậu ném vào giỏ quần áo bẩn, ướt sũng hết rồi.
Khang Chước cầm lấy điện thoại, do dự có nên gửi tin nhắn cho Quyền Hoa Thần hay không, nhưng hiện tại mới sáu giờ mười lăm phút, chắc Quyền Hoa Thần vẫn còn đang ngủ, Khang Chước quyết định chờ thêm một chút.
Trong điện thoại chỉ có một tin nhắn của Quyền Tiêu từ tối hôm qua, hỏi thăm tình hình của Khang Chước, lại thay mặt Doãn Đông Phàm xin lỗi cậu.
Khang Chước suy nghĩ một lúc, gửi lại một tin nhắn “Cháu không sao, dì đừng lo lắng” rồi tắt điện thoại đi.
Khang Chước đứng trong phòng ngủ, nhìn quanh bốn phía, phòng ngủ này thoạt nhìn lớn gấp đôi phòng tiêu chuẩn bình thường, bên ngoài còn có cả phòng khách.
Khang Chước chưa từng ở phòng khách sạn, Quyền Hoa Thần nói cậu biết đây chỉ là phòng bình thường. Điều này khiến Khang Chước không khỏi tò mò phòng tổng thống được bày trí như thế nào.
Hôm qua lúc mới tới nơi cảm thấy quá mệt mỏi, Khang Chước vừa vào phòng liền ngả đầu ngủ thiếp đi, hiện tại vừa vặn có thời gian có thể đi xung quanh tham quan một chút.
Đầu tiên Khang Chước nghịch két sắt trong phòng ngủ một lúc, rồi lại vào phòng thay đồ mở toàn bộ cửa tủ có thể mở ra xem một lần, sau đó chuyển kênh TV sang chương trình thiếu nhi xem Chú gấu Boonie, và cuối cùng đi ra ngoài phòng khách.
Ngoài phòng khách có một hàng ghế sô pha được kê dựa vào tường, Khang Chước nhìn thoáng qua liền trông thấy năm túi chống bụi đựng quần áo ở trên đó.
Khang Chước kinh ngạc, cậu vội vàng chạy tới, phát hiện ở giữa túi có dán một tờ giấy ghi chú, nét chữ mạnh mẽ hữu lực.
【Không biết em thích kiểu dáng gì, vậy nên tôi mua đại năm bộ, nếu như em không thích, ngày mai sẽ dẫn em đi mua lại.】
Đây chắc hẳn đã được Quyền Hoa Thần chuẩn bị vào tối hôm qua.
Năm túi chống bụi, ba túi lớn hai túi nhỏ. Trong túi lớn có chứa quần short và áo ngắn tay, tất cả đều là màu đen xám trắng mà con trai thường mặc nhất. Một trong hai túi nhỏ chứa quần lót, một túi khác chứa vớ.
Khang Chước tháo khăn tắm ra, thử mặc một chiếc quần lót, cậu ngạc nhiên phát hiện nó có kích cỡ vừa vặn với mình.
Cậu nhanh chóng thay quần áo rồi bắt đầu nghĩ xem phải chuyển cho Quyền Hoa Thần bao nhiêu tiền. Cậu nghĩ có lẽ nên dùng điện thoại chụp ảnh những bộ quần áo này, sau đó lên mạng tìm kiếm kiểu dáng tương tự để xác định giá cả.
Nghĩ vậy, Khang Chước liền lết đôi dép lê dùng một lần vào phòng ngủ lấy điện thoại, nhưng ngay khi cậu vừa bước vào thì đột nhiên dừng bước lại.
Khang Chước quay về phòng khách một lần nữa, hít sâu một hơi, tiếp đó che miệng nín thở, nhanh chóng trở lại phòng ngủ, rồi lại tiến hành hít một hơi thật sâu.
Có gì đó không đúng.
Mùi trong hai phòng không giống nhau.
Cậu để ý thấy hệ thống thông gió trong phòng đang được bật, cho dù có mùi gì thì đáng lẽ phải được thay đổi từ lâu rồi mới đúng. Nhưng mũi Khang Chước rất thính vẫn ngửi thấy mùi hương khác nhau giữa hai gian phòng.
Vừa nãy vẫn luôn ở trong phòng ngủ nên không phát hiện ra, nhưng hiện tại sau khi ngửi được không khí ở một gian phòng khác, Khang Chước mới cảm thấy hai gian phòng có mùi khác nhau.
Về phần khác biệt, Khang Chước không nói rõ được, bởi vì mùi hương này đã rất nhạt, nhạt đến mức khó có thể bị phát hiện, gần như làm cho người ta nghĩ rằng đây là hương thơm sẵn có ở trong phòng.
Khang Chước tắt hệ thống thông gió, quay về phòng ngủ đóng cửa lại, hóa thân thành một chú chó trinh sát, ngửi tới ngửi lui khắp phòng ngủ. Cậu đi vào phòng tắm và phòng thay đồ, đều cảm thấy đây không phải nơi phát ra mùi hương kia, cuối cùng cậu lại về bên giường.
Đột nhiên, có vài hai mảnh vỡ ký ức mờ nhạt chợt lóe lên trong đầu cậu, nhưng Khang Chước không nắm bắt được gì. Chỉ là một loại trực giác nào đó thôi thúc cậu trèo lên giường, đầu tiên là ngửi ngửi trên gối của mình, ngoại trừ mùi bột giặt từ bộ đồ giường của khách sạn thì cũng chỉ có pheromone của chính cậu, không có gì khác thường hết.
Sau đó, cậu quay đầu nhìn về chiếc gối còn lại trên giường.
Đây là giường đôi cho hai người, tối hôm qua Khang Chước chỉ ngủ ở bên phải, bên kia hoàn toàn trống trơn.
Theo lý thuyết, cái gối kia chắc chắn cũng không có mùi gì khác, Khang Chước không cần phải giống như một kẻ ngốc tiến lên ngửi tiếp, nhưng cậu vẫn làm như vậy.
Cậu nằm sấp cả người trên giường lớn, đưa mũi tiến lại gần thăm dò, giống như một chú cún con gấp gáp hít lấy hai hơi, sau đó lại hít thêm hai phát nữa, cuối cùng vùi cả mặt vào hít một hơi thật sâu.
Đây là mùi gì vậy nhỉ?
Khang Chước ngẩng phắt đầu lên, nhìn cái gối kia nuốt nước bọt.
Đó là một mùi hương rất nhạt, không phải là hương hoa hay trái cây gì cả, mà là…
Không biết vì sao, Khang Chước bỗng nhiên nhớ tới sô cô la nhân rượu mà Quyền Hoa Thần đưa cho mình. Sau khi dùng răng cắn mở lớp sô cô la bên ngoài, hương vị êm dịu của nhân rượu sẽ nổ tung trên đầu lưỡi, sau khi nuốt xuống vẫn còn lưu lại dư vị lâu dài giữa môi răng.
Là hương thơm của rượu.
Khang Chước lại xốc chăn lên, dồn sức ngửi một lúc trên ga giường, dường như cũng có một chút hương rượu nhàn nhạt, nhưng không rõ ràng giống như trên gối.
Bởi vì hôm qua Khang Chước vừa đến khách sạn đã đi ngủ ngay, cậu không thể xác định đây có phải là mùi hương đặc trưng trên bộ đồ giường của khách sạn hay không.
Khang Chước không nhịn được lại ôm cái gối chỉ có hương rượu kia ngửi ngửi. Cậu nghĩ một lát, sau đó ném cái gối mình dùng tối hôm qua sang một bên, rồi đặt chiếc gối trong ngực ngay ngắn ở đầu giường, hài lòng vỗ vỗ.bg-ssp-{height:px}
Khang Chước cứ nằm lỳ như vậy trên giường xem Chú gấu Boonie hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng đói đến mức không chịu nổi, gọi điện thoại cho Quyền Hoa Thần.
“Cậu ơi, cậu đã tỉnh chưa?” Cậu sợ Quyền Hoa Thần còn đang ngủ, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng.
Quyền Hoa Thần đã dậy từ sớm, thậm chí đã tập thể dục và tắm rửa xong xuôi: “Tỉnh rồi, em cảm thấy thế nào, cơ thể còn thấy khó chịu không?”
“Cháu không thấy khó chịu.” Khang Chước có chút khó hiểu, sau đó đoán rằng có lẽ đêm qua mình ngủ mãi không tỉnh khiến cho Quyền Hoa Thần lo lắng, vì thế giải thích, “Có thể là cháu ngồi xe cả chiều nên hơi say xe, quá buồn ngủ nên không dậy ăn cơm tối, cháu không sao cả đâu.”
Từ giọng điệu của cậu Quyền Hoa Thần có thể kết luận, cậu hoàn toàn không nhớ rõ chuyện phát tình tối hôm qua, e rằng đây chỉ là một lần phát tình giả đột ngột xuất hiện.
Thông thường thời gian phát tình của Omega đều cố định vài ngày mỗi tháng, Khang Chước chắc hẳn đã cẩn thẩn chuẩn bị mọi thứ từ sớm. Nếu như cậu không biết lần phát tình này đến, vậy thì chỉ có thể là phát tình giả. Bình thường phát tình giả xuất hiện khi tâm trạng của Omega dao động kịch liệt, hoặc là bị pheromone của Alpha có độ phù hợp cao dẫn dụ, chỉ cần một mũi thuốc ức chế là có thể thuyên giảm.
Quyền Hoa Thần hồi tưởng lại chuyện xảy ra tối hôm qua, cảm thấy thật may khi Khang Chước không thể thông qua điện thoại nhìn thấy biểu cảm của hắn lúc này.
“Không sao là tốt rồi, em có muốn ra ngoài ăn cơm không?”
“Muốn ạ!”
Phòng của Khang Chước ở ngay bên cạnh phòng Quyền Hoa Thần. Quyền Hoa Thần vừa ra cửa đã thấy Khang Chước đứng chờ mình ở bên ngoài, hai mắt sáng ngời, trạng thái tốt hơn nhiều so với ngày hôm qua, Quyền Hoa Thần thoáng yên lòng.
“Cậu, chào buổi sáng.” Khang Chước nhìn Quyền Hoa Thần, do dự hỏi, “Hôm nay chúng ta sẽ làm gì ạ? Cháu khỏe rồi, chúng ta có thể về nhà.”
“Em muốn về nhà sao?” Quyền Hoa Thần hỏi ngược lại cậu.
Quyền Hoa Thần mang Khang Chước đến thành phố S cũng không phải là một hành động bộc phát.
Ở thành phố S có một nhà máy sản xuất thiết bị y tế muốn hợp tác với Toàn Hòa, vốn không cần đích thân Quyền Hoa Thần ra mặt, nhưng đúng lúc hắn muốn dẫn Khang Chước đến biển, vì thế quyết định thuận đường đến thăm xưởng sản xuất của bọn họ. Tối hôm qua Quyền Hoa Thần đã hẹn với đại diện nhà máy gặp mặt lúc chín giờ sáng, hắn vốn định sẽ tự mình đi nếu Khang Chước vẫn ngủ mãi không tỉnh.
“Nếu em muốn về nhà, chúng ta sẽ quay về vào buổi chiều. Buổi sáng tôi còn có việc, nếu em không muốn đi với tôi, em có thể tự chơi trong khách sạn.”
“Cháu không vội, cậu cứ bận việc trước đi. Cháu đã xin nghỉ phép ba tuần ở phòng thí nghiệm, gần đây cháu cũng không có việc gì làm cả.”
“Vậy chúng ta có thể chơi thêm vài ngày ở biển.”
“Nhưng còn công việc của cậu thì sao ạ?”
“Không phải tôi sắp đi làm đây sao? Em có muốn đi với tôi không?”
Hai người vừa nói vừa đi về phía thang máy, chuẩn bị đến nhà hàng của khách sạn ăn sáng.
Khang Chước không muốn tiếp tục ở khách sạn xem Chú gấu Boonie nữa, nhưng lại sợ mình theo chân Quyền Hoa Thần đi gặp khách hàng sẽ không thích hợp, vì thế hỏi: “Thật sự có thể dẫn cháu đi sao?”
“Ừm, em có thể giả làm thư ký của tôi.”
Cửa thang máy mở ra, Quyền Hoa Thần vỗ nhẹ eo Khang Chước, bảo cậu tiến vào bên trong, sau đó bản thân mình mới đi vào, ấn xuống tầng nhà hàng.
Khang Chước lập tức tràn đầy mong đợi, hào hứng hỏi Quyền Hoa Thần: “Vậy cháu cần phải làm gì? Cháu có phải cầm sổ tay để ghi chép không? Có cần kiến thức chuyên môn không ạ? Cháu không biết nhiều về các thiết bị y tế… Ôi, quần áo của cháu có phù hợp không? Cháu có nên mặc đồ công sở không nhỉ?”
Quyền Hoa Thần nói không sao hết: “Hôm nay chỉ là vào nhà máy tham quan, không cần ăn mặc trịnh trọng như vậy.”
Hôm nay Quyền Hoa Thần cũng không mặc âu phục, chỉ mặc áo thun và quần âu giống như cậu. Nhưng ngay cả khi không có âu phục và cà vạt đi kèm, cảm giác uy nghiêm và thành thục trên người Quyền Hoa Thần cũng không suy giảm chút nào.
Lúc này Khang Chước mới nhớ tới, ngày hôm qua bọn họ vội vàng rời đi, cậu không mang theo quần áo để thay, và đương nhiên Quyền Hoa Thần cũng không có bất kỳ chuẩn bị gì.
Trước tiên là lập tức buông công việc trong tay mang Khang Chước đến thành phố S, sau đó chu toàn chuẩn bị quần áo cho Khang Chước, kế tiếp còn phải dẫn cậu đi giải sầu bên bờ biển — Quyền Hoa Thần làm tất cả điều này đều là vì an ủi Khang Chước vừa thất tình.
Khang Chước cảm thấy áy náy, cảm thấy mình đã mang đến cho hắn rất nhiều phiền toái.
“Đang nghĩ gì vậy?” Quyền Hoa Thần nắm cằm cậu, dùng ngón cái xoa xoa nốt ruồi nhỏ kia, cố ý trêu chọc cậu, “Khi còn bé không biết cài cúc áo cũng phải đi tìm cậu, sao lớn lên lại khách khí với cậu em thế?”
Trên mặt Khang Chước nóng lên: “Đó là khi còn bé.”
“Vậy có gì khác với bây giờ sao?” Quyền Hoa Thần rũ mắt nhìn Khang Chước, ánh mắt vừa dịu dàng vừa chuyên chú, “Không phải tôi đã nói rồi à, sau này có việc gì thì cứ nói với cậu, cậu giúp em.”
Hốc mắt Khang Chước chua xót, cậu cho rằng mình đã điều chỉnh tốt tâm trạng, sẽ không khóc nữa, nhưng vừa nghe Quyền Hoa Thần nói, cậu lại cảm thấy vô cùng tủu thân, hận không thể nhào vào trong ngực hắn khóc lớn một trận.
Quyền Hoa Thần thấy vậy, ôm lấy cậu thật nhẹ, xoa xoa đầu cậu: “Được rồi, được rồi.”
Hắn nhanh chóng buông tay, nửa đùa nửa thật nói: “Tôi nhớ trước đây em rất mạnh mẽ mà, sao giờ em lại thích khóc như vậy?”
Khang Chước quay lưng lại dụi mắt mình: “Cậu nói lung tung, cháu không có khóc.”
Một tiếng “dinh dong” vang lên, cửa thang máy mở ra, Quyền Hoa Thần mỉm cười dỗ cậu ra khỏi thang máy, nói buổi chiều sẽ dẫn cậu đến bờ biển chơi, buổi tối lại đi ăn hải sản chính tông.
Nói đến chuyện tiêu tiền, Khang Chước mới nhớ tới: “Cậu ơi, quần áo của cháu hết bao nhiêu tiền vậy? Cháu sẽ chuyển khoản cho cậu.”
Quyền Hoa Thần vừa nghe thấy những lời này, đuôi lông mày đang nhướng lên liền hạ xuống: “Mua đại ở cửa hàng nhỏ tầng dưới, mười tệ một bộ, chuyển cho tôi ba mươi tệ đi.”
Khang Chước không nghe hiểu ý của hắn, còn bấm ngón tay tính toán: “Sao có thể chỉ có ba mươi tệ được? Năm cái áo và năm cái quần cộng lại phải ít nhất một trăm tệ rồi, còn có đồ lót và vớ nữa…”
Quyền Hoa Thần nhìn cái miệng nhỏ nhắn đỏ thẫm không ngừng khép lại của cậu, hận không thể tiến tới cắn một miếng. Hắn cầm chừng nói: “Không phải em thường xuyên giúp tôi cho chó ăn sao? Đây coi như là thù lao.”
Hai mắt Khang Chước sáng lên: “Như vậy cũng được ạ? Thế về sau cháu sẽ đến nhà cậu mỗi ngày để cho chó ăn.”
Quyền Hoa Thần nở nụ cười.