Khi bóc đến con tôm thứ hai mươi, Khang Chước hoàn toàn nắm vững kỹ thuật bóc tôm, cậu đặt những phần thịt tôm hoàn chỉnh vào bát của Doãn Đông Phàm.
Trên bàn cơm vô cùng náo nhiệt, Doãn Đông Phàm đang đoán số uống rượu với người đối diện. Y nhìn thấy thịt tôm trong bắt, ngửa đầu ăn hết toàn bộ, sau đó ném bát sang một bên tiếp tục chơi đoán số.
Khang Chước mất hơn mười phút bóc tôm, Doãn Đông Phàm chỉ cần một giây để ăn hết chúng.
Hôm nay Doãn Đông Phàm cực kỳ vui vẻ, cuối cùng Khang Chước cũng dành thời gian gặp gỡ hội anh em của y.
Lúc trước Khang Chước đã đồng ý với y, nói rằng chờ bọn họ trở về từ hải đảo sẽ mời bạn bè của y ăn cơm. Nhưng sau đó Khang Chước phải trì hoãn mấy ngày để quay về trường làm thủ tục tốt nghiệp và thu dọn đồ đạc, tóm lại là kéo dài đến gần một tuần lễ. Vì chuyện này mà Doãn Đông Phàm náo loạn một hồi, trách Khang Chước nói lời không giữ lấy lời, mặc kệ thế nào cũng bảo Khang Chước phải chốt lịch ngay tối hôm nay.
“Sao anh không nói chuyện?” Doãn Đông Phàm chơi mệt rồi, khoác tay lên lưng ghế của Khang Chước, kề sát mặt hôn cậu một cái.
Khang Chước không thích thân mật ở nơi công cộng, cậu né người tránh đi nhưng không tránh được: “Anh đang bóc tôm cho em mà.”
“Anh bóc quá chậm, em chờ không nổi.” Doãn Đông Phàm nắm lấy tay Khang Chước định ném thịt tôm vào bát của y, trực tiếp cúi đầu ngậm vào miệng.
“Khang Chước bóc chậm thì để tôi bóc đi, tôi bóc rất nhanh, tôm nhà chúng tôi đều là do tôi bóc.”
Khang Chước ngẩng đầu nhìn về phía chàng trai đang nói chuyện, một chàng trai với khuôn mặt khắc sâu vào trong ấn tượng của cậu. Đôi mắt to tròn, đuôi mắt xếch lên, môi rất mỏng, chính là người đã “hôn môi” với Doãn Đông Phàm đêm đó, tên là Tô Vân Tường.
Khang Chước biết cậu ta, nửa số bạn bè của Doãn Đông Phàm cậu đều biết, hơn nữa chính xác mà nói, bọn họ đều lớn lên cùng nhau. Ngoại trừ Khang Chước thì ba mẹ của những người ở đây đều làm việc trong tập đoàn Toàn Hòa.
Trong những năm đầu phát triển nhanh chóng của Toàn Hòa, công nhân viên chức thường phải làm thêm giờ, thế nhưng rất nhiều nhân viên không thể đưa con về nhà sau khi đón chúng từ nhà trẻ hoặc trường tiểu học. Vì vậy công ty dược phẩm đã quan tâm tạo điều kiện cho nhân viên, đặc biệt mở một văn phòng nhỏ ở tòa hành chính của công ty, để con cái của nhân viên ở đấy làm bài tập về nhà.
Nói là làm bài tập về nhà, thật ra chỉ có một mình Khang Chước nghiêm túc làm bài tập, còn những đứa trẻ khác đều la hét đùa giỡn, có thể nói từ nhỏ Khang Chước đã không chơi được với bọn họ.
“Không cần, em ăn cơm đi, anh bóc sắp xong rồi.” Khang Chước lễ phép cười nhẹ với Tô Vân Tường, Tô Vân Tường hờ hững nhún vai, quay đầu nói chuyện với người bạn bên cạnh.
Không biết cậu ta nói gì, Doãn Đông Phàm đột nhiên cảm thấy hứng thú tiến lại gần: “Ducati? Ducati Big Devil? Ba cậu đã đồng ý mua cho cậu rồi à?”
Khang Chước hoàn toàn không hiểu bọn họ đang nói gì, nghe thật lâu mới nhận ra, hình như Ducati là một thương hiệu mô tô nào đó.
Cả một nồi tôm hùm đất thơm ngon để Khang Chước bóc gần một nửa, nghĩ đến những người khác còn muốn ăn nên Khang Chước không tiếp tục bóc nữa. Cậu định vào nhà vệ sinh rửa tay thì phát hiện nhà vệ sinh trong phòng bao có người đang dùng, cậu liền ra ngoài đi tới nhà vệ sinh công cộng.
Đứng trước bồn rửa tay, Khang Chước đã rửa tay ba lần bằng xà phòng nhưng trên đầu ngón tay còn cảm giác dầu mỡ như trước.
Khang Chước ngẩng đầu nhìn bản thân mình trong gương, sắc mặt cậu hơi tái đi.
Suốt một buổi tối cậu không ăn được chút cơm nào, ngược lại bị rót không ít rượu, rượu trắng rượu vang đều đủ cả, hiện tại trong dạ dày nóng rát đến mức có chút khó chịu.
Những người đó đều là bạn bè của Doãn Đông Phàm nên Khang Chước không tiện cự tuyệt. Kỳ thật nếu chỉ uống rượu thôi cũng không sao, Khang Chước tự nhận tửu lượng của mình có thể cân được. Nhưng làm cho cậu khó chịu chính là, bầu không khí trên bàn ăn náo nhiệt như vậy mà Khang Chước lại không thể chen vào được dù chỉ một phần nhỏ, giống như bọn họ đến từ hai thế giới khác nhau vậy.
Lúc Doãn Đông Phàm nắm tay cậu, dẫn cậu đến trước mặt một đám nam nữ ăn mặc punk rock, trên người toàn dây chuyền kim loại và đinh tán thì cậu đã dự đoán được bữa cơm tối nay sẽ rất khó khăn.
Bọn họ tụ tập cùng một chỗ để nói về xe hơi sang trọng, đồng hồ nổi tiếng và những đôi sneaker giới hạn, nói về các cầu thủ nước ngoài và ca sĩ nhạc Rock ‘n’ Roll, và nói đến hai ngày sau thì đi xỏ khuyên chỗ nào trên người.
Khang Chước không biết chút gì về những đồ xa xỉ, cậu cảm thấy quần áo chỉ cần mặc thoải mái là được rồi. Ngoại trừ những bộ quần áo không niêm yết giá mà Quyền Tiêu ngẫu nhiên mua tới tặng cho cậu ra, thì phần lớn quần áo của Khang Chước đều là tự mình mua qua mạng. Hôm nay trên người cậu toàn bộ quần áo cộng lại cũng không vượt quá tám trăm tệ, nhưng một chiếc nhẫn trên ngón út của Tô Vân Tường đã có giá hai ngàn.
Lại nói đến theo đuổi thần tượng, Khang Chước cũng không phải không có hứng thú, nhưng so với ngôi sao bóng rổ James (Lebron James) thì Khang Chước càng quen thuộc hơn với nhà sinh vật học phân tử James (James D. Watson), người đã khám phá ra cấu trúc xoắn kép DNA. Cho nên cậu rõ ràng không thể trò chuyện với bọn họ về một đề tài nào được.
Hơn nữa Khang Chước cũng rất phản đối việc Doãn Đông Phàm đi xỏ khuyên lưỡi. Nhìn chung trình độ khử trùng trong mấy tiệm xỏ khuyên không cao, rất dễ gây ra nhiễm trùng máu, càng đừng nói tới hai bên lỗ tai của y cộng lại đã có năm lỗ rồi.bg-ssp-{height:px}
Nhưng Khang Chước sẽ không nói những lời không như vậy, lần này là cậu cố ý mời bạn bè của Doãn Đông Phàm đến ăn cơm, chỉ cần bọn họ vui vẻ là được.
Khang Chước thở dài, xoa xoa dạ dày đang sôi trào, xoay người đi vào buồng vệ sinh.
Cậu có hơi buồn nôn nhưng lại không nôn ra được, sau khi ngồi nghỉ một lát, cậu định đi ra. Mà đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện từ đằng xa tiến đến gần cửa, nghe có chút quen tai, giống như là giọng hai người bạn Omega của Doãn Đông Phàm.
“Tao chết cười mất thôi, nhìn cái dáng vẻ cao ngạo kia xem, lại còn cả bản mặt sưng sỉa nữa chứ, người không biết còn tưởng rằng bọn này ép anh ta tới.”
Khang Chước đang chuẩn bị vặn chốt cửa chợt khựng lại.
“Mày không nghe Đông Phàm nói gì à? ‘Vợ của tao tương lai là một nhà khoa học, nào có thể giống mấy người trần tục như bọn mày?’ Phì…”.
“Nói thật, sao Doãn Đông Phàm chịu đựng được anh ta nhỉ. Tao cảm thấy tao hoàn toàn không thể giao lưu với anh ta luôn á.”
“Mày gan đấy! Chỉ có cái đứa thi đại học chưa được hai trăm điểm như mày mới dám diss ‘nhà khoa học tương lai’ thôi, mày là ai mà dám hả?”
“Ha ha ha mày cút đi!”
……
Vài phút sau, người ngoài cửa đi vệ sinh xong rời đi, Khang Chước ngửa đầu nhìn ánh đèn huỳnh quang chói mắt trên trần nhà. Trong dạ dày bỗng trào lên một cơn buồn nôn, lần này cậu có thể thoải mái nôn ra một trận.
Khang Chước đẩy mở cửa phòng bao, đủ loại hương vị hỗn tạp xông vào xoang mũi của cậu. Mùi thuốc lá và mùi rượu tạm thời không nói đến, trong phòng còn tràn ngập mùi hương của rất nhiều pheromone khác nhau.
Những Alpha mới trưởng thành này thích phóng thích pheromone của mình ra mọi lúc mọi nơi. Dường như việc đè ép Beta và Omega bên cạnh đến mức không thở nổi mới đặc biệt mang tới cảm giác thành tựu cho bọn họ. Mà nhóm Omega cũng thả pheromone của mình ra để lấy lòng các Alpha. Pheromone của cả Alpha và Omega hòa trộn vào nhau, mặc dù không đến mức dẫn tới phát tình, nhưng dù sao bầu không khí cũng có chút ái muội.
Trong số những người ở đây không chỉ có một đôi tình nhân là Khang Chước và Doãn Đông Phàm. Mấy cặp đôi khác đã thản nhiên hôn nhau như chốn không người, mà có vẻ những người khác cũng đã sớm không còn cảm thấy kinh ngạc gì nữa.
Trong khoảng thời gian Khang Chước rời đi, trong phòng lại nhiều thêm vài loại hương vị khác. Tanh mặn ngọt ngấy hòa trộn vào cùng với nhau, trộn lẫn thành một vũng dính nhớp đặc sền sệt như đầm lầy, chỉ mới đứng ở cửa cũng đã làm cho người ta cảm thấy khó thở.
Cảm giác buồn nôn vừa bị đè xuống lại xuất hiện, Khang Chước đứng bên ngoài thích ứng một lúc mới bước vào phòng bao.
“Sao anh đi lâu vậy? Ban nãy bọn họ đều bắt nạt em, rót cho em rất nhiều rượu trắng, Khang Chước em không uống nổi…”
Khang Chước vừa quay lại chỗ ngồi thì Doãn Đông Phàm liền dựa ngay vào, làm ra vẻ muốn hôn cậu. Mùi rượu gay mũi khiến Khang Chước không chịu được nghiêng đầu né tránh: “Em uống nhiều quá rồi.”
“Anh ghét bỏ em!” Doãn Đông Phàm bất chấp việc Khang Chước từ chối, vẫn cứ ôm lấy Khang Chước hung ác cắn một ngụm lên mặt cậu. Mọi người trên bàn ăn nhìn thấy đều bắt đầu ồn ào khen ngợi, còn có người cố ý chê bai y nói: “Show ân ái mau đi chết đi!” Doãn Đông Phàm mắng bảo bọn họ mau cút.
Khang Chước nhìn lướt qua Tô Vân Tường ngồi ở bên kia Doãn Đông Phàm, cậu ta là người duy nhất trên bàn không ồn ào theo. Cậu ta đang cúi đầu bóc tôm, toàn bộ thịt tôm đã bóc xong đều ném vào trong bát của Doãn Đông Phàm.
Một nửa nồi tôm hùm đất mà Khang Chước lưu lại trước khi đi gần như đã thấy đáy, phóng mắt nhìn toàn bộ mặt bàn, ngoại trừ trước mặt Khang Chước thì vỏ tôm bên bát Tô Vân Tường là nhiều nhất.
“Chỗ này làm ông đây mệt chết đi được, cả nồi tôm hùm đất đều bóc cho cậu rồi đấy, mau ăn hết cho ông.” Tô Vân Tường cử động cánh tay đau nhức của mình.
Doãn Đông Phàm khoát tay với cậu ta: “Cảm ơn người anh em.”
Tô Vân Tường mỉm cười, tầm mắt khẽ lướt qua trên mặt Khang Chước, giống như chiếc vảy của loài động vật máu lạnh nào đó cào lên da thịt, làm cho Khang Chước khó chịu cau mày.