Rực Sáng Lòng Tôi

chương 14: bỏ ngay cái tâm tư bẩn thỉu của cậu đi!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm

Hứa Yếm dùng nước lạnh rửa mặt, cơn mát mẻ khiến người ta tỉnh táo, nước càng lạnh càng thoải mái. Đến khi cảm thấy sảng khoái rồi anh mới tắt vòi nước đi.

Gió lạnh từ ngoài thoảng qua mặt thêm phần khoan khoái, mát mẻ. Đương lúc Hứa Yếm đón gió chạy ù về lớp học thì vô tình nhìn thoáng qua tầng một phía đối diện rồi bất chợt ngừng bước, ngoái lại nhìn nơi đó một lần nữa.

Ở phía đối diện có một nữ sinh mặc áo khoác đỏ đi sau lưng giáo viên nhưng mắt vẫn luôn trông về phía tầng hai.

Song, Hứa Yếm cũng chỉ nhìn trong tích tắc rồi cụp mắt bước về lớp học mà học nữ sinh đang nhìn.

Lúc đến lớp A, Hứa Yếm đi vụt qua cửa trước và vào bằng cửa sau, tiến thẳng đến bàn cạnh cửa sổ ở hàng cuối cùng rồi ngồi xuống lật cuốn sách đang để trên bàn. Bên tai anh văng vẳng đủ loại âm thanh, nào là tiếng học thuộc lòng, tiếng đọc sách, và cả tiếng nói chuyện xì xào không hề e dè vì bởi những tiếng động ồn ào khác to hơn.

“Có một đứa học xuất sắc mới chuyển về khối mười của trường ta đấy! Đỉnh của chóp luôn! Đứng đầu mỗi kỳ thi chung được tổ chức giữa các trường! Lần nào cũng thế cả!!” Đoàn Viễn ngồi trước mặt Hứa Yếm đang hào hứng kể với bạn cùng bàn của mình bằng cái giọng đầy khâm phục, “Người ta là học sinh xuất sắc thực thụ! Mà tất nhiên bây giờ đã thành học sinh của trường mình rồi!”

“Học sinh xuất sắc á?” Chu Trạch Phong chẳng tin, “Đứng đầu mỗi kỳ thi chung? Chuyển đến trường này ư? Cậu lừa con nít hay gì! Nói thế ai mà tin nổi? Cậu tin à?”

“Tin chứ.”

Đoàn Viễn thành thật đến mức có thể móc trái tim mình dâng lên, nhưng Chu Trạch Phong vẫn giữ vững quan điểm cậu là đồ mù quáng.

“Mẹ nó, trường mình cực kỳ lợi hại! Là số một Mạn Thành! Là trùm đấy!” Cậu ta vô cảm nói, “Cái này đem đi khoác lác với tụi bên ngoài thì được, chứ sao có thể tung tin đồn vớ vẩn vậy trong trường chứ?”

“Thực lòng thì trường ta rất tốt, cũng gớm đấy, tuy nhiên nói thật nó cũng chỉ đứng thứ hai trong bảng xếp hạng các trường trung học phổ thông tại Mạn Thành, nằm ở top giữa thôi. Lúc vào thi thật chỉ biết trông cậy hết vào… Các học sinh giỏi khiêm tốn kéo thứ hạng lên cho đấy à?!”

Chu Trạch Phong vừa đưa ra câu chốt vừa vỗ thằng bạn đang hết sức phấn khích bên cạnh: “Bà hoàng đứng đầu các kỳ thi chung, là hạt giống thủ khoa của tương lai, giờ cũng sắp hết lớp mười rồi mà tự dưng lại chuyển đến trường này? Nhỏ đó bị dẩm chắc?!”

Nói xong lại thấy hơi sai sai, cậu ta liếc mắt nhìn ra sau lưng rồi chột dạ bổ sung thêm: “Dĩ nhiên cũng có thể là đối phương có khả năng dự đoán trước, đôi mắt tinh tường và tầm nhìn xa trông rộng…”

“Fuck! Cậu làm ơn tin tôi đi!” Đoàn Viễn nóng nảy cắt ngang mấy lời lải nhải của thằng bạn: “Mợ tôi là giáo viên thì tôi lừa cậu được à! Tin đồn lan khắp cả trường rồi! Ở lớp A ấy, tên là Bạch Trác! Cậu không tin thì lát xuống tầng một hỏi thử là biết ngay chứ gì! Nếu mà thật thì phải quỳ xuống gọi ông đây là ông hoàng thông tin nhá…”

Bạch Trác.

Lúc Hứa Yếm nghe thấy hai chữ này thì vừa khéo ánh mắt rơi vào từ cuối cùng của đoạn văn tiếng Anh tiết trước: Moon.

Câu cuối cùng là câu chủ đề của đoạn văn ngắn này: You are my moon.

Hứa Yếm giơ tay lên lật sang trang xem đoạn văn khác, dường như chẳng hề bị ảnh hưởng bởi những tiếng nói chuyện kia.

Chu Trạch Phong vốn không để tâm lời Đoàn Viễn nói, còn tưởng rằng đó là hậu di chứng để lại sau trận sống mái với tụi bên trường trung học số lần trước nên cậu ta mới bắt đầu sinh hoang tưởng.

Trường trung học số cực kỳ ít học sinh giỏi, muốn lôi ra hết đánh giá một lượt cũng chỉ có ông thần lớn ngồi sau lưng cậu là đạt chuẩn nhất, nhưng mà đại ca . là một học sinh cá biệt làm xấu mặt trường. Nếu chấn chỉnh lại được ông này thì có lẽ phải đến tận kì thi đại học, trường họ mới có cơ hội tỏa sáng một lần.

Đại ca . là biệt danh của nam chính, sau sẽ kể nguồn gốc có biệt danh ấy.

Ở ngôi trường này thường truyền miệng rộng rãi một câu nói thế này: Giả Thị Trân mà biết tu nghiệp cho cái mỏ, ông tướng . mà hết thượng cẳng tay, hạ cẳng chân thì sợ rằng cả cái trường này biến thành chó mất rồi.

Biệt danh của Giả Vận Mai – giáo viên chủ nhiệm của lớp A, tên biệt danh gốc trong raw là Giả Bất Chân (bất chân có nghĩa giả tạo, không thật) nhưng vì bà này cũng họ Giả rồi mà cái tên chữ nên mạn phép dịch láo thành Giả Thị Trân cho nó tếu, hợp gu cười của người Việt chứ để theo Trung thì không hiểu chỗ này cười gì đâu.

Nhưng hiện tại Giả Thị Trân thì ngậm chặt mỏ như hến, nghe được câu xin lỗi của bà ta hẳn là một ước mong xa vời. Còn đại ca . thì không khác gì quả bom nguyên tử có thể nổ tung trường học bất cứ lúc nào, tuy nhiên tạm thời giờ vẫn chưa xác định được thời gian nổ của anh. Vậy nên cậu hoàn toàn không tin lời của Đoàn Viễn, nếu so sánh với trường khác thì trường họ quả thật không có ưu thế, còn chẳng bằng học sinh giỏi bét nhất của các trường danh giá.

Chu Trạch Phong nghĩ đến đây thì tặc lưỡi, ở phương diện này thì toàn thể học sinh của trường trung học số Mạn Thành luôn đoàn kết một cách bất ngờ. Đối với họ mà nói, các thánh học thực thụ hệt một sức hấp dẫn trời sinh và cần được “bảo tồn”, dường như chỉ cần trong trường có một chúa tể tri thức như vậy thì ra ngoài đường họ cũng có thêm sức mạnh hơn rất nhiều.

Dĩ nhiên sức hấp dẫn cùng với sự cần bảo tồn ấy không hề bao gồm đại ca ..

Họ chỉ biết ngáng chân đại ca thôi, nào xứng làm điều đó.

Chu Trạch Phong tưởng tượng đến cảnh đám choai choai giữa hai trường chiến nhau, rồi bỗng có đứa vênh váo lên tiếng bảo: “Hạng nhất Mạn Thành là học sinh trường bọn tao đấy!”

“Tụi mày có không?” Cuối cùng dùng giọng khinh bỉ để chốt hạ: “Lũ rác rưởi.”

Chu Trạch Phong lắc đầu lia lịa, không dám mơ, không dám mơ. Hành động ấy quá ấu trĩ, chỉ cần nghĩ đến thôi là đã nổi hết da gà da vịt rồi.

Cậu không tin, nhưng tin đồn kia càng ngày càng lan rộng, càng truyền càng kỳ lạ, làm Chu Trạch Phong lần đầu tiên nảy sinh nghi ngờ về phán đoán của bản thân.

Chứng kiến cuộc thảo luận sôi nổi về học sinh xuất sắc xuyên suốt hai tiết học buộc cậu phải tin rằng chuyện này là sự thật. Lúc tiết thứ hai kết thúc, cuối cùng Chu Trạch Phong vỗ vai Đoàn Viễn hỏi: “Thật hở?”

Đoàn Viễn đang cúi đầu đọc tiểu thuyết, đang đến đoạn gây cấn nên không ngẩng đầu mà hỏi ngược lại theo phản xạ: “Thật cái gì?”

“Học sinh xuất sắc ấy.”

“Má! Thật chứ sao nữa trời!” Đoàn Viễn nổi đóa, chẳng màng đọc tiểu thuyết nữa khi thấy thằng bạn mình vẫn chưa chịu tin. Cậu chàng lập tức nhét sách vào hộc bàn rồi bảo: “Chứ tôi lừa cậu làm cái gì! Mau mau mau! Tôi đưa cậu xuống tầng một kiểm chứng!”

Chu Trạch Phong nửa tin nửa ngờ đi xuống theo Đoàn Viễn, chỉ trong chốc lát đã quay về với tư thế ôm ngực choáng đầu. Đến khi ngồi xuống mới phun ra hai chữ: “Mẹ kiếp…”

Thấy đại ca . đang gục xuống bàn ngủ bù, Chu Trạch Phong vội vàng che miệng mình, một lúc sau thì bỏ tay ra, tiếp tục ôm tim nói nhỏ với bạn: “Nhóc Viễn, hình như tôi biết yêu rồi.”

“??? Cậu tấu hề gì đấy?!” Đoàn Viễn như thể nghe thấy gì đó bẩn bựa lắm, nhưng lại ngại vì người ngồi sau mình đang ngủ nên chỉ dám cầm sách đập lên người Chu Trạch Phong, nghiến răng nghiến lợi thì thầm: “Bỏ ngay cái tâm tư bẩn thỉu đó của cậu đi! Sau này nếu gây gổ với đám trung học số còn dựa vào người ta để sĩ bọ đấy, cậu đừng có mà chấm mút bừa…”

Lúc này Hứa Yếm nằm từ nãy giờ bỗng ngẩng đầu dậy.

Bây giờ đang là thời gian ra chơi, tiếng ồn xung quanh không hề nhỏ. Tuy hai người họ không lớn tiếng mấy nhưng Đoàn Viễn vẫn ngậm mồm lại, chờ người phía sau đứng lên đi ra khỏi phòng mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó cũng quên béng mất chủ đề ban nãy, nhỏ giọng nói với Chu Trạch Phong: “Hôm nay đại ca ngủ ít nhỉ…”

Chu Trạch Phong ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ treo trên bảng đen, bổ sung thêm: “Tám phút.”

Đoàn Viễn: “…”

Chu Trạch Phong: “…”

Đoàn Viễn ngập ngừng: “Đừng bảo là do bọn mình làm ảnh hưởng đến anh ấy nhen?”

Chỉ còn một tháng nữa thôi, cậu muốn sống toàn mạng đến lớp mười hai.

Chu Trạch Phong lấp lửng đáp: “Chắc… Không phải đâu.”

Dứt lời hai thằng chả nhìn nhau.

“…”

Cả hai nhìn thấu sự hốt hoảng trong mắt đối phương.

Họ biết đại ca không phải là người vô lý, nhưng đúng thật là không thể xem thường chiến tích to lớn được lưu truyền của anh. Ngồi trước mặt anh áp lực ghê hồn, sợ hãi nhỡ đâu bất cẩn đạp phải đuôi con cọp thì lại bị kéo ra ngoài dạy dỗ cho một trận nên thân.

Trong mấy phút lo lắng, bất an này, hai người không hơi đâu mà thảo luận về cô từ điển sống kia nữa. Hai thằng ngồi im như gà trên ghế, thỉnh thoảng lại ngó ra cửa sau phòng học, cứ lo rằng đại ca sẽ nổi khùng lên sau khi tỉnh giấc, ra ngoài xong sực nhớ đến lại thấy điên tiết thế là xách gậy quay về lớp.

Sau mấy phút đau khổ, cuối cùng khi chuông vào tiết vang lên mới thấy đại ca đi vào lớp từ cửa sau. Trông dáng vẻ có lẽ là đi rửa mặt bằng nước lạnh, mà cũng không thấy nổi nóng gì cả. Đoàn Viễn và Chu Trạch Phong đồng thời thở phào, âm thầm giơ ngón cái. Đại ca quả là đại ca, tức giận có giới hạn!

Họ chỉ cảm thán Hứa Yếm rộng lượng, không hề cảm thấy suy nghĩ này có gì sai.

Suốt cả một ngày luôn có người tụ tập ở trước phòng học lớp A, mỗi tiết học sẽ có kẻ vô tình hoặc cố ý đứng ở cửa hoặc bên cạnh cửa sổ.

Ngoài ra cũng có người vào thẳng lớp bảo tìm bạn bàn chuyện gì đó, chả biết có thật không nhưng thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía Bạch Trác, còn tự cảm thấy hành động của mình không ai biết.

Không nói đến Bạch Trác, ngay cả bạn ngồi cùng bàn là Tiêu Như Phỉ cũng sắp không chịu nổi mấy ánh nhìn nóng bỏng kia nữa. Có hai ba tiết học thật sự không gượng được bèn chạy ra ngoài hóng gió.

Nghĩ thế, cô rất bội phục bạn mới chuyển đến ngồi cùng mình. Cả ngày ngoại trừ đi vệ sinh và uống nước thì trong tiết học cô ấy chưa từng ngẩng đầu lên, cứ cúi gằm mặt viết gì đó rồi lật giở sách trên bàn, hoàn toàn không bị làm phiền.

Tiêu Như Phỉ thầm nghĩ không hổ là con nhà người ta, quả nhiên không phải người bình thường nào cũng có thể làm được như vậy!

Đến khi phát hiện cô bạn mang theo tất cả sách giáo khoa vật lý cấp ba thì còn sốc hơn nữa!

Từ môn bắt buộc đến học tự chọn!

Buổi chiều cô nàng để ý kỹ hơn mới biết quả thật lúc làm đề, cô bạn học xuất sắc có mở những cuốn sách đó ra.

Lúc cô ấy còn chưa hiểu hết toàn bộ kiến thức thì thánh học không những hoàn thành các môn tự học mà thậm chí đã bắt đầu ôn tập luôn rồi!

Đây là sự chênh lệch lớn cỡ nào hả!

Trong khi Tiêu Như Phỉ nhìn chòng chọc vào đồng hồ chờ chuông tan học reo thì cô bạn vẫn đang cắm cúi học. Nhìn thấy cảnh này, cô ấy bỗng bình thường lại.

Học dốt có niềm vui của học dốt, bây giờ cô nàng chỉ muốn đến căng tin cướp một phần cơm nóng hôi hổi thôi.

Nhưng xuất phát từ sự quan tâm dành cho bạn mới, cô bé vẫn lịch sự hỏi han: “Bạch Trác này, cậu có đến căng tin ăn cơm không? Hay là cậu muốn ăn gì nói đi để tớ mang lên giúp cậu nha?”

“Cảm ơn, nhưng không cần đâu.” Bạch Trác chớp chớp đôi mắt mỏi nhừ, ngẩng đầu lên đáp: “Lát nữa tớ về nhà ăn.”

Nhận được trả lời của Bạch Trác, Tiêu Như Phỉ mỉm cười làm động tác ok rồi lập tức xông ra ngoài khi tiếng chuông còn chưa dứt.

Trường trung học số một Mạn Thành tan học lúc giờ, các bạn học nội trú đều sẽ phải tham gia tiết tự học tối đến giờ. Còn các học sinh ngoại trú được tự do, có thể sắp xếp tùy thuộc vào thời gian của bản thân.

Mẹ Bạch thấy về muộn không an toàn nên Bạch Trác nghe lời bà. Đối với cô thì học tập ở đâu cũng chẳng có ảnh hưởng gì lớn.

Bạch Trác nhìn đáp án câu toán mới tính ra, rồi điền C vào mặt trước của tờ đề thứ mười hai.

Lúc đang thu dọn cặp, Bạch Trác đột nhiên nghĩ đến câu nói Ôn Ngôn từng lặp đi lặp lại bên tai mình rất nhiều lần: Không biết làm cứ chọn C, tỷ lệ chính xác là một phần hai á! Tiểu Bạch, cậu biết cậu đã bỏ lỡ cái gì không! Cậu đã bỏ lỡ bốn điểm khoanh bừa may mắn đó!”

Nhớ đến vẻ mặt của Ôn Ngôn lúc ấy, Bạch Trác mỉm cười. Song cô vẫn thích mình được nắm quyền lựa chọn hơn là gửi gắm hy vọng vào vận may.

Như vậy thì dù câu trả lời đúng hay sai cũng sẽ không hối hận.

Bạch Trác đeo cặp ra cổng trường học, đáng lẽ phải rẽ trái nhưng đôi mắt cô đột nhiên sáng lên, không do dự mà quẹo phải và đuổi nhanh theo bóng lưng kia.

Vốn cách nhau khá xa, Hứa Yếm cao mà bước chân cũng dài, cuối cùng Bạch Trác phải chạy bước nhỏ mới kéo gần khoảng cách giữa hai người. Lúc chỉ còn mấy bước là đuổi kịp anh, cô mới đi chậm lại.

Bạch Trác bước theo sau lưng Hứa Yếm, mặc dù thở hồng hộc nhưng ánh mắt cô như đang lóe sáng.

Hứa Yếm chính là nguồn sáng trong đôi mắt đó.

Cô đuổi theo bóng lưng kia rẽ vào một con hẻm nhỏ. Nhưng chưa đi được hai bước thì Hứa Yếm bỗng dừng chân, tiếp đó anh xoay người nhìn cô rồi mở miệng hỏi: “Thiếu tiền à?”

Bạch Trác nhất thời chẳng hiểu mô tê gì: “Hả?”

Sau đó, cô phản ứng lại: “…”

HẾT CHƯƠNG

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio