Chương : Đưa cô về
Từ Đàn Hề xách hộp y tế lên, vừa định đi thì nghe thấy âm thanh trên cầu thang, cô ngẩng đầu, "Anh uống thuốc chưa?"
Nhung Lê đi xuống, đến trước mặt cô: "Rồi. Tôi đưa cô về." Anh vẫn chưa hết sốt, giọng vẫn khàn khàn.
Bên ngoài gió lớn mà anh chỉ ăn mặc phong phanh, Từ Đàn Hề từ chối: "Không cần đâu."
Nhung Lê quay trở lại: "À."
Thản nhiên ngồi xuống, rót cốc nước uống.
Từ Đàn Hề không nấn ná ở lại thêm, ra khỏi nhà, đi được vài bước lại quay về. Cô đi đến, lấy nhiệt kế đặt lên bàn: "Sức khỏe anh đang yếu, nghỉ ngơi sớm một chút."
Cô để lại đồ rồi rời đi.
Nhung Quan Quan chạy ra cửa: "Tạm biệt chị Từ."
Từ Đàn Hề quay đầu cười với cậu nhóc, kéo kín áo khoác, đi ra khỏi sân.
Nhung Quan Quan lại chạy vào gian nhà chính: "Anh, anh uống canh chưa?"
"Không uống."
Trên bàn còn một bát, Nhung Quan Quan trèo lên ghế, "Vậy em uống đây."
Trước kia cậu chưa từng uống canh gừng nấu với táo đỏ, và cả một thứ cậu không biết là gì, "Anh, này là gì thế?"
Nhung Lê không buồn nhìn em mình: "Kỷ tử."
"Ăn được không?"
"Được."
Nhung Quan Quan ăn thử một miếng, thấy vị khó ăn, bèn vớt hết kỷ tử bỏ vào giấy.
Nhung Lê đứng lên: "Uống xong rồi thì đi ngủ."
"Vâng ạ."
Bên ngoài có tiếng chó sủa ầm ĩ, Nhung Quan Quan phun hạt táo ra: "Sao chó cứ sủa mãi thế?"
Nhung Lê vừa bước lên cầu thang, chân khựng lại.
"Chắc chắn là con Đại Hắc nhà bà Đào Thủy rồi, nó hung dữ lắm." Nhung Quan Quan rướn cổ nhìn ra ngoài, vừa quay đầu lại đã thấy anh mình đi lấy đèn pin, "Anh, anh đi đâu vậy?"
Nhung Lê xách đèn pin đi ra cửa, "Lo uống canh của em đi."
Nhung Quan Quan tiu nghỉu: "Dạ."
Một chiếc lá rụng tô thêm nét thu buồn, tối nay không trăng, chỉ có đêm đen giăng kín, gió thổi vi vút cuốn lá bay lượn, tạo nên vẻ tiêu điều thê lương. Đèn lồng ở cửa nhà ai bị thổi giật, bóng dáng in xuống mặt đất chập chờn.
"Gâu!"
"Gâu, gâu!"
"Gâu, gâu, gâu!"
Đêm tối chỉ cần nghe thấy tiếng bước chân, mấy con chó sẽ nhe răng trợn mắt sủa không ngừng.
Lúc này, một luồng sáng xuyên thấu bóng đêm, soi đến mặt đất dưới chân Từ Đàn Hề, tiếng chó sủa im bặt. Cô đứng trong con ngõ hun hút, quay đầu nhìn lại.
Là Nhung Lê rọi đèn đi đến.
"Từ Đàn Hề."
Mỗi lần anh đều gọi cả tên lẫn họ cô.
Nơi cô đứng trùng hợp ngay đầu gió, mái tóc choàng vai bị gió thổi rối, xung quanh tối mờ, chỉ có thảm sáng dưới chân cô.
"Sao anh lại ra ngoài? Có phải khó chịu chỗ nào không?" Cô lo lắng chau hàng mày thanh tú.
Nhung Lê đến gần, "Chưa trả cô tiền thuốc."
Anh đến để trả tiền thuốc.
Gió thổi vạt váy hoa li ti nhạt màu của Từ Đàn Hề phất phơ, để lộ mắt cá chân. Chiếc lắc nơi chân trái, áo khoác cardigan dài và khuyên tai của cô cùng một màu xanh lá.
Cô khéo léo từ chối: "Lần trước đã đưa dư tiền thuốc của Quan Quan rồi, lần này không cần trả thêm đâu."
"Phải trả phí đến khám bệnh tại nhà nữa." Nhung Lê móc vài tờ một trăm tệ ra khỏi túi, vò thành một cục, đặt trên hộp thuốc của cô, "Tôi không thích nợ người ta, sòng phẳng hay hơn."
Dứt lời anh quay đầu bỏ đi. Đến khi cách cô chừng mười mét, bỗng nhiên anh quay đầu lại, ánh mắt hai người đúng lúc giao nhau, "Cô định đứng đây cả đêm luôn à?"
Từ Đàn Hề nóng mặt, cuống quýt né tránh ánh mắt anh, "Tôi về đây."
"Ừ."
Cô gấp rút quay người, xấu hổ như bị người ta bắt quả tang tại trận.
Từ Đàn Hề rất thích mặc váy, đủ các kiểu, hơn nữa còn không bao giờ trùng lặp. Cô cũng không thường xuyên đeo trang sức, nhưng mỗi lần đeo đều cùng màu với nhau. Nhung Lê không tiếp xúc nhiều với phụ nữ, không hiểu tại sao họ lại thích đẹp và không ngại rườm rà như vậy.
Chó không sủa nữa, ánh đèn pin soi dài một đường, chờ Từ Đàn Hề đóng cửa nhà lại, anh mới buông đèn pin xuống, ngồi ven đường châm thuốc.
Con Đại Hắc nhà bà Đào Thủy cụp đuôi co ro trong góc, yên lặng như con gà rù.
Nhung Lê chằm chằm nhìn nó, do sốt cao nên mắt anh ươn ướt, thêm vài phần mông lung hút hồn, ấy vậy mà toát lên nét cực kỳ nguy hiểm. Anh thong thả phả ra một làn khói, không khí nồng nặc mùi khói thuốc, "Còn sủa bậy nữa tao sẽ làm thịt mày..."
"Ư ử..."
Đại Hắc run rẩy chui vào ổ chó của mình.
Hôm sau, Nhung Lê đã hạ sốt, không cần đến bệnh viện, Từ Đàn Hề biết được việc này qua Nhung Quan Quan.
Chiều thứ Ba Trình Cập đi làm nhiệm vụ, buổi sáng Nhung Lê đã đến trông tiệm.
Trước khi đi, Trình Cập dặn dò Nhung Lê vài câu: "Nếu không có gì ngoài ý muốn, cuối tuần tôi sẽ về."
Nhung Lê không có hứng thú với hành trình của gã, vì hôm qua bị bắn chết vài chục lần, hôm nay anh lại trở về hạng đồng rồi.
"Chắc sẽ không có khách đến, nếu có thì cậu tiếp giúp tôi."
Nhung Lê chưa từng học xăm nghệ thuật bài bản, vậy mà chỉ xem mấy lần đã biết xăm. Trình Cập ganh tị Nhung Lê quá được tạo hóa ưu ái, làm gì cũng có thiên phú dị bẩm.
À không, ngoại trừ chơi game ra.
Nhung Lê cau có trả lời: "Tôi không tiếp nữ."
Trình Cập không thiếu tiền, mở tiệm xăm này chẳng qua giết thời gian, tiện thể tán tỉnh mấy cô nàng mua vui: "Được, khách nữ thì cậu cứ hẹn lại ngày cho tôi."
Nhung Lê đồng ý.
"Này, tôi mới nghe nói một việc, tro cốt của Nhung Hải không thấy đâu nữa."
Nhung Lê không tiếp lời, lo xả súng đùng đùng, tiếc rằng chỉ bắn trúng Bot ().
() Bot là từ để chỉ những đối thủ nhưng do máy điều khiển.
Trình Cập trang trí quầy thu ngân của mình giống như quầy bar, gã đang pha cà phê, dáng vẻ hệt một anh bartender chuyên nghiệp, bỗng dưng quay sang hỏi Nhung Lê với giọng điệu thăm dò: "Nhung Lê, nếu ngày nào đó tôi phạm phải ranh giới của cậu, cậu có xử tôi luôn không?"
Nhung Lê lườm gã: "Cậu đoán xem?"
Trình Cập cười ngả ngớn với anh: "Chắc rồi."
Nhung Lê chẳng buồn ừ hử.
Trình Cập không hề đau lòng vì lời nói kia, giao tình của họ vốn không sâu đậm gì: "Dĩ nhiên, tôi cũng sẽ xử cậu."
Hai người họ không cùng một kiểu người, không phải kiểu anh em sống chết, nói cho chính xác là chẳng có giao tình gì đáng nói cả. Có điều, Trình Cập cũng không biết điểm mấu chốt của Nhung Lê ở đâu, chỉ biết Nhung Lê không phải kiểu người lương thiện, đạo đức không thể nào trói buộc được anh.
"Cậu định sắp xếp cho Nhung Quan Quan thế nào?" Trình Cập mang hai cốc cà phê lên mặt quầy, "Nuôi luôn hả?"
Nhung Lê tiếp tục chơi game, xoay khung cảnh nhìn một vòng, không có ai cả, anh đi đến đập hộp, lấy được rất nhiều trang bị, tâm trạng vui vẻ hẳn lên, "Cậu cho rằng kiểu người như tôi có thể nuôi trẻ con à?"
Trình Cập đặt một cốc trước mặt Nhung Lê: "Kiểu người như cậu..." Gã uống một hớp, đắng quá, "... Chết rồi chắc chắn sẽ xuống địa ngục."
Đùng!
Nhung Lê bị bắn một phát nổ đầu, ván game kết thúc.